Buổi tối, trước lúc đi ngủ, Cung Ngũ cầm điện thoại trong tay, suy nghĩ không biết có nên gọi điện thoại hoặc là nhắn tin cho Công tước đại nhân hay không? Cô sợ anh không có thời gian nói chuyện, cô sẽ đau lòng, nhưng không gọi điện không liên lạc cô lại lo lắng.
Rất lâu sau, cô hơi giận dỗi ném điện thoại lên cái ghế ở cuối giường. Nếu như anh Tiểu Bảo không gọi điện thoại cho cô,1tại sao cô phải nhớ anh chứ?
Không liên lạc thì không liên lạc, xem ai nhịn được lâu hơn!
Sau khi ném điện thoại đi, cô quấn chăn ngủ.
Không phải là một cuộc điện thoại thôi sao?
Cô nhịn được.
Ban ngày có người nói chuyện còn tốt, nhưng trời vừa tối cô lại khó chịu. Đầu óc cô sẽ không tự chủ được mà nghĩ linh tinh, sẽ không nhịn được mà lo lắng vớ vẩn. Anh Tiểu Bảo làm sao thế? Có phải ở8Gaddles đã xảy ra chuyện gì nên anh Tiểu Bảo mới bạn đến nỗi không dứt ra được không?
Dù sao quan hệ của anh và Quốc vương cũng không tốt một chút nào, mâu thuẫn đã công khai rồi, lập trường chính trị quốc nội của Gaddles cũng chia ra làm hai phe. Lúc cô rời đi đã cảm nhận được chuyện đấu tranh chính trị.
Giống như Đế vương cổ đại tranh đấu với quyền thần, kết quả của phe bại sẽ rất2thảm.
Là như vậy ư?
Nghĩ như thế, tâm tình cô đột nhiên thả lỏng, không khó chịu như trước đó nữa.
Anh Tiểu Bảo kiêu ngạo như thế, nhất định là anh không muốn cô nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh, nhất định là không muốn liên lụy đến cô.
Cô nhớ hình như anh Tiểu Bảo đã từng nói, lúc tranh đấu kiêng kỵ nhất là ở bên cạnh có người thân, sẽ rất dễ trở thành nhược điểm tấn công của đối4phương.
Anh Tiểu Bảo không cho cô Triển và Yến Đại Bảo đến Gaddles chính là sợ bọn họ sẽ bị phe đối lập lợi dụng, trở thành công cụ uy hiếp anh Tiểu Bảo. Anh Tiểu Bảo nhất định sẽ không hy vọng cô trở thành nhược điểm của anh, cho nên anh bảo cô về Thanh Thành một mình.
Nếu như anh Tiểu Bảo đã hy vọng như thế thì cô cứ yên tâm ở Thanh Thành vui vẻ đón năm mới, đợi qua Tết rồi cô lại vui vẻ trở về Gaddles.
Năm mới đến nhanh như chớp, đêm giao thừa Cung Ngũ ôm Bộ Tiểu Bát cùng Nhạc Mỹ Giảo ngồi sau cửa kính nhìn pháo hoa rực rỡ ở bên ngoài. Bộ Tiểu Bát vung vẩy cánh tay nhỏ muốn chạy ra ngoài, cuối cùng Bộ Sinh đành phải chiều theo. Cậu nhóc còn run lẩy bẩy cầm que pháo hoa vung loạn lên.
Cung Ngũ kinh ngạc: “Tiểu Bát nhà chúng ta càng ngày càng bạo rồi đấy!”
Nhạc Mỹ Giảo cười nói: “Ừ, rất bạo”
“Đúng rồi, mẹ đã biết Tiểu Bát biết bơi chưa? Tiểu Bát bơi giỏi lắm!”
Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, “Từ lúc nào thế? Sao mẹ lại không biết?”
Cung Ngũ: “Con còn tưởng là cô giúp việc nói cho mẹ rồi cơ, hóa ra là chưa nói à? Con cũng không biết nó biết bơi từ lúc nào, có một hôm nó tự nói nó lợi hại, biết bơi, sau đó con đưa nó đi bơi, hóa ra nó biết thật”
Nhạc Mỹ Giảo thuận miệng nói: “Vậy có thể là Bộ Sinh ép nó học, cái người đó vốn bị thần kinh, chuyện Tiểu Bát không thích, anh ta lại cứ ép Tiểu Bát làm.”
Cung Ngũ cười nói: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng giống như người bình thường, bắt đầu than phiền chồng rồi. Mặc dù người phụ nữ thường xuyên than phiền là không tốt, nhưng mẹ con thỉnh thoảng nói một lần như vậy thì lại cực kỳ tốt. Con rất vui!”
Nhạc Mỹ Giảo trừng có một cái: “Có gì vui chứ? Phụ nữ thành sản phụ còn vui à? Con bị làm sao thế?”
“Mẹ con không giống với người khác”
Bộ Tiểu Bát cầm một cây pháo bông hình con bướm nhỏ, vung vẩy chạy đến cửa kính, xoay cơ thể mập mạp lại để pháo bông tản ra cho mọi người nhìn.
Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ cùng nhìn cậu bé cười.
Rất lâu, Nhạc Mỹ Giảo mới thở dài một hơi nói: “Như vậy cũng không tệ”
Có cãi nhau, có bực bội, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Thứ Bộ Sinh cho Nhạc Mỹ Giảo chính là sự bảo đảm lớn nhất mà các ông chồng trên đời có thể mang đến cho vợ mình.
Nhạc Mỹ Giảo không cần sầu muộn vì quan hệ mẹ chồng nàng dâu, không cần lo lắng về chuyện kinh tế, không cần lo lắng chồng sai đường lén chuyển tài sản đi… Bà có tiền, có chồng, có con, nghĩ như vậy, ngay cả tức giận cũng không còn nữa.
Nhạc Mỹ Giảo ném cho Bộ Sinh một ánh mắt tức giận, nhưng người này thật sự quá không tôn trọng người khác rồi. Anh ta mà vui lên thì cái gì cũng tốt, anh ta không vui thì cũng không để cho bà sống yên ổn, biết ngay là không sửa đổi được cái tính xấu này mà.
Tình cảm năm đó của Nhạc Mỹ Giảo và Thương Huy thật sự rất tốt.
Bị Cung Truyền Thể làm tổn thương như vậy, cách mười mấy năm bà mới gặp được một người có thể khiến bà yên tâm tiếp nhận như Thường Huy, nhất định là bà đã yêu thật lòng.
Bà và Thương Huy thật lòng muốn kết hôn, lúc đó công việc của Nhạc Mỹ Giảo cũng coi là ổn định. Thường Huy lúc đó mới vừa bắt đầu khởi nghiệp. Hai người bằng lòng kết nghĩa vợ chồng, chắc chắn cũng có thể chấp nhận đồng cam cộng khổ.
Nhưng chia tay Thường Huy, Nhạc Mỹ Giảo cũng chưa từng hối hận. Bà yêu là yêu thật lòng, muốn chia tay cũng là đoạn tuyệt hẳn, bởi vì ở trong lòng bà, con gái chỉ có một, không có ai thay thế được.
Thường Huy mặc dù rất tốt, nhưng Nhạc Mỹ Giảo biết mình cứ kiên trì chưa chắc đã đổi lấy được kết quả gì. Đã có vết xe đổ là Cung Học Cần, ba của Cung Truyền Thế trước đó rồi, mẹ Thường Huy ở trong lòng Nhạc Mỹ Giảo chính là Cung Học Cần thứ hai.
Mẹ chồng tương lai sẵn lòng chấp nhận bà lớn tuổi hơn Thường Huy, khống chế bà đã từng ly hôn đã từng sinh con đã rất hiếm thấy rồi. Nhưng Tiểu Ngũ là một người sống sờ sờ ra đó, là đứa bé bà tự tay nuôi lớn, bà không thể đem cho người khác được.
Bà cứ dây dưa với Thường Huy mãi chính là hy vọng Thường Huy có thể thuyết phục mẹ ông ta chấp nhận Tiểu Ngũ, nhưng Thường Huy không thuyết phục được. Mẹ ông ta cũng không nhượng bộ, bà càng không muốn Tiểu Ngũ rời xa mình, cho nên cứ lằng nhằng mãi đến tận lúc Tiểu Ngũ xảy ra chuyện.
Tiểu Ngũ bỏ nhà ra đi là mối dẫn lửa khiến tất cả mọi chuyện bùng nổ, cũng chính bởi vì chuyện này khiến Nhạc Mỹ Giảo quyết tâm chia tay, không do dự gì nữa.
Bà hy vọng có một mái nhà hoàn chỉnh, nhưng bà muốn cho con bà mái ấm đó. Con thì lại mất đi, bà còn cần cái nhà này làm gì nữa? Chỉ là vì bản thân bà vui vẻ thôi ư? Nhưng bà có thể vui vẻ được sao?
May mắn duy nhất của bà chính là mặc dù Cung Ngũ bỏ nhà ra đi ba ngày nhưng không xảy ra chuyện gì khác, nếu không bà mới thật sự là hối hận không kịp.
Thật ra bà có tiếc nuối Thường Huy, nhưng tiếc nuối là tiếc nuối, bây giờ bà đã kết hôn, sinh Tiểu Bát, mà Thường Huy cũng kết hôn sinh con. Tuy ông ta đã ly hôn rồi nhưng bà và ông ta tuyệt đối không thể ở bên nhau được nữa.
Hình như Bộ Sinh phát hiện ra ánh mắt của Nhạc Mỹ Giảo, anh ta quay đầu nhìn lại, Nhạc Mỹ Giảo lập tức lườm anh ta một cái rồi quay sang nhìn Bộ Tiểu Bát.
Bộ Tiểu Bát dán khuôn mặt nhỏ vào kính, “Mẹ!”
Nhạc Mỹ Giảo giơ tay ra, cách lớp kính sở mặt cậu, “Tiểu Bát, bên ngoài lạnh lắm, con mau vào đây đi, không chừng ngày mai sẽ có tuyết rơi đấy!”
Bộ Sinh dắt tay Bộ Tiểu Bát vào nhà.
Cung Ngũ nhún vai: “Được rồi, con phải về phòng xem chương trình Tết đây!”
“Đừng thức muộn quá đấy!”
Cung Ngũ gật đầu, “Con biết rồi!”
Cô không có hứng thú lắm với chương trình tết, cô chỉ muốn có một lý do để đường đường chính chính gửi tin nhắn hỏi thăm Công tước đại nhân thôi.
Bởi vì sợ mình cứ nhớ nhung đến anh nên Cung Ngũ luôn để điện thoại ở phòng. Lúc vào phòng cẩm điện thoại lên, cô bất ngờ thấy tin nhắn của anh, chỉ có mấy chữ đơn giản: [Tiểu Ngũ, năm mới vui vẻ.]
Bởi vì một tin nhắn mà cô cảm thấy mùa xuân đến sớm hơn, cuối cùng anh Tiểu Bảo cũng chủ động nhắn tin cho cổ rồi!