Học lái xe cả buổi sáng, Cung Ngũ vô cùng chuyên tâm, không cần lo lắng cậu nhóc mập Bộ Tiểu Bát, thỉnh thoảng còn nhìn thấy Công tước đại nhân bể Bộ Tiểu Bát đứng ở cửa sau nhìn sang bên này.
Huấn luyện viên vẫn là người trẻ tuổi lần trước nên hợp tác rất thoải mái. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ lái rất tốt làm cho tròng mắt và quai hàm của những người huấn luyện viên khó tính trước đây suýt1thì rơi ra ngoài.
Học xong trở lại đại sảnh, bụng nhỏ của Bộ Tiểu Bát đã căng tròn. Cung Ngũ trừng to mắt: “Uống no rồi?” Bộ Tiểu Bát hài lòng mãn nguyện gật đầu: “Anh có sữa bột, rất ngon.” Cung Ngũ nhìn sang Công tước đại nhân. Công tước đại nhân mỉm cười với cô, nói: “Tiểu Ngũ không cần phải bận tâm, dù sao thì anh cũng rất rảnh rỗi không chuyện gì làm.” Cung Ngũ mím môi: “Cảm ơn anh Tiểu8Bảo.” Yến Đại Bảo nhìn người này, lại nhìn người kia: “Trưa này chúng ta đi ăn ở đâu đây?”
Cung Ngũ: “Chúng ta về nhà ăn trưa là được.” Bộ Tiểu Bát đột nhiên giơ tay nói: “Tiểu Bát đã nói với anh rồi, phải đi ăn món ngon! Tiểu Bát muốn đi ăn món ngon!”
Cung Ngũ: “Tiểu Bát, không phải em đã no rồi à?”
Bộ Tiểu Bát ôm lấy cố Công tước đại nhân, nói: “Nhưng anh ấy đói rồi!”
Trong khoảng thời gian tiếp2theo, Bộ Tiểu Bát cứ như cậu nhóc ngọt ngào bị Công tước đại nhân tưới đường
mật lên người, câu nào cũng nói giúp cho Công tước đại nhân. Cung Ngũ muốn đưa cậu về nhà nên cậu liền nước mắt nước mũi ròng ròng, nói rằng biết bao nhiêu ngày rồi cậu mới được ăn một bữa ăn ngon nhưng chị lại không đồng ý, rõ ràng là anh trả tiền, tại sao chị lại không chấp nhận.
Yến Đại Bảo là một kẻ ngồi4xem chuyện cười, còn Công tước đại nhân thì giả làm người tốt, Bộ Tiểu Bát thì giả bộ làm nũng, sau cùng Cung Ngũ cũng bị khuất phục.
Kết quả thi hai môn thuận lợi, Cung Ngũ vô cùng vui mừng. Yến Đại Bảo vượt qua kỳ thi với điểm tối đa, Cung Ngũ thì bị trừ mười điểm nhưng kết quả vẫn đạt.
Hai cô gái quyết định ra ngoài ăn một bữa chúc mừng. Cung Ngũ nhất định không chịu trả tiền, Yến Đại Bảo vừa nghe thì lập tức cũng từ chối trả tiền. Chỗ các cô quyết định không phải là Hoàng Triều thì là Tuyệt Địa, sau cùng hai người thương lượng một hồi, quyết định có thể ăn chùa thì sẽ ăn chùa.
Lần lượt gọi điện thoại cho những người có thể mời nổi bữa ăn này, Yến Đại Bảo muốn gọi cho Công tước đại nhân, Cung Ngũ kiên quyết ngăn cản, “Trong quá trình tớ học lái xe, anh Tiểu Bảo đã mời chúng ta ăn rất nhiều lần rồi, đừng làm phiền anh ấy nữa, nào nào, đổi người khác đi.” “Phải đổi ai đây?” Yến Đại Bảo hỏi.
Cung Ngũ nhìn cô ấy một cái, “Đổi thành chú Út đi, nhân tiện xem xem có thể giúp Tần Tiểu Ngư đòi lại mười vạn kia không, dù sao thì tớ cũng sẽ kiếm được một nghìn.” Yến Đại Bảo mím môi, gật đầu: “Vậy được rồi. Cậu gọi điện thoại đi!” Cung Ngũ bấm điện thoại gọi đi, “Chú Út! Ơ: Tần Tiểu Ngư, sao cậu lại bắt máy thế?”
Tần Tiểu Ngư ở bên này tay chân đang loạn xạ, một hồi sau cô ta mới mở miệng: “Hả? Cái đó… tớ thấy điện thoại anh ta để đây nên tớ nghe máy…” Sau đó Cung Ngũ nghe thấy “bốp” một tiếng, giọng của Tần Tiểu Ngư tức giận đùng đùng truyền tới: “Anh làm gì thế? Tôi nói chuyện với bạn của tôi không được à? Là tự anh không biết xấu hổ, cầm thú, súc sinh! Anh còn không cho tôi nói…”
Sau đó thì điện thoại bị Cung Cửu Dương cướp lại, “Alo? Cháu gái à? Sao lại nhớ đến chú Út mà gọi điện thoại the?”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời bên ngoài, hai cô thi xong môn thứ ba thì cũng sắp bảy giờ, trời cũng tối rồi, lúc này mà Tần Tiểu Ngư còn chưa trở về ký túc xá sao? “Chú Út, Tần Tiểu Ngư sao còn chưa trở về ký túc xá? Đã lâu rồi cháu không gặp chú Út, cháu muốn tìm một chỗ hẹn chú Út đến, chú Út đã ăn tối chưa? Có muốn cùng bọn cháu đến Tuyệt Địa không? Cháu và Yến Đại Bảo.”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Haiz, là muốn tìm người trả tiền ăn đúng không? Cháu gái nhìn xem chú Út đây trông có giống như người giàu có không?”
Cung Ngũ làm mặt quỷ với Yến Đại Bảo, ý muốn nói hình như anh ta đã phát hiện ra, “Chú Út là người lớn, cháu muốn gặp chú Út cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, Tần Tiểu Ngư còn đang ở đó, đã muộn rồi mà để cậu ấy thân là con gái trở về ký túc xá một mình cũng không an toàn, dù sao thì chú Út cũng phải đưa người ta về ký túc xá chứ. Đúng lúc cháu muốn tìm cậu ấy có chút chuyện, chú Út ngay lập tức có thể nhận được thiện cảm của ba cô gái, tốt biết bao nhiêu! Đây là chuyện mà người khác có muốn cũng không được.”
Cung Cửu Dương bật cười thành tiếng: “Cháu gái của chú đúng là rất biết nói chuyện. Ok, gặp ở Hoàng Triều nhé, nhớ là lúc chọn món nên nhẹ tay một chút, đừng để chú Út bị đau lòng vì phá sản đấy.”
Cúp máy xong, Cung Ngũ nhảy một cú thật cao: “Yến Đại Bảo, đi thôi, đến Hoàng Triều đợi đại gia chú Út của tớ!”
Yến Đại Bảo ra sức gật đầu: “Đi thôi, hôm nay tớ phải ăn ba bát cơm!”
Đến Hoàng Triều, chọn vị trí hay ngồi để chờ đợi, khoảng bốn mươi phút sau, Cung Cửu Dương cuối cùng cũng xuất hiện, đi theo sau là Tần Tiểu Ngư mặt mày ủ rũ. Cung Ngũ nhìn thấy vành mắt Tần Tiểu Ngư đỏ hoe, ánh mắt nhìn Cung Cửu Dương như muốn giết chết hắn ta, dáng vẻ vô cùng tức giận. Cung Cửu Dương thì tinh thần thoải mái, nhưng điều không giống lần trước chính là lần này lúc chọn món ăn, hắn ta chủ động đưa thực đơn đến trước mặt Tần Tiểu Ngư: “Cá khô nhỏ, xem xem thích ăn món gì?”
“Anh mới là con cá khô đấy, cả nhà anh đều là cá khô, mười tám đời tổ tông nhà anh đều là cá khô!” Tần Tiểu Ngư vừa hung hăng lật thực đơn vừa lẩm bẩm nói, “Tôi ăn… tôi ăn… tôi ăn tổ tông nhà anh…” Cung Cửu Dương nhìn cô ta một cái, Tần Tiểu Ngư hung hãn trừng mắt, “Nhìn cái đầu anh!”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đồng loạt trừng mắt, Tần Tiểu Ngư đã trở mình rồi à? Hay là đòi được tiền rồi nên trở mặt không nhận người quen nữa? Sau đó, hai cô nghe thấy Cung Cửu Dương chậm rãi nói một câu: “Em đây là… nhấc quần lên rồi thì trở mặt à?”
Tần Tiểu Ngư nổi giận: “Tôi nguyền rủa mười tám đời tổ tông nhà anh! Ai nhấc quần lên xong thì không nhìn người quen chứ… Hừ! Bà đây nhấc quần lên rồi trở mặt lúc nào? Anh nói cái gì thế! Tôi cào chết anh!” Nói không được nữa, cô ta liền cào lấy Cung Cửu Dương, rất may là Cung Cửu Dương đã chụp lấy hai cánh tay cô ta, “Cá khô nhỏ, em lại phát điện gì thế?” Trước ánh mắt chăm chú của mọi người, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo nhìn thấy trên mặt Cung Cửu Dương bị cào mấy dấu móng tay.
Cung Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo hào hứng, vô cùng thích thú nhìn hắn ta, xung quanh có người nhìn qua, có giám đốc đến nhắc nhở đừng làm ảnh hưởng người khác.
Cung Cửu Dương nắm lấy cổ tay Tần Tiểu Ngư, hỏi: “Đã ngoan ngoãn chưa?”
“Ngoan ngoãn rồi.” Cung Cửu Dương vừa buông tay, Tần Tiểu Ngư lại giơ tay cào qua, lại bị hắn ta nắm lấy, hỏi: “Đã chịu ngừng chưa?”
Tần Tiểu Ngư mím môi không nói gì. Cung Cửu Dương lại hỏi: “Còn không chịu ngoan ngoãn?” Tần Tiểu Ngư: “Ngoan rồi này.” Sau khi buông tay thì Tần Tiểu Ngư lại không giữ lời hứa, làm liên tục mấy lần đều bị Cung Cửu Dương bắt được. Hắn ta đưa thực đơn ra trước mặt Tần Tiểu Ngư: “Xem xem muốn ăn gì, không chọn thì không có phần của em đâu.” Tần Tiểu Ngư phồng má, thò cổ ra hỏi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo: “Các cậu thường hay đến ăn, vậy món nào ngon?” Yến Đại Bảo lập tức nói: “Cái này, cái này và cả cái này đều ngon, cậu có thể chọn rồi nếm thử!” Cung Cửu Dương liếc mắt, Tần Tiểu Ngư lập tức nói: “Ừ, vậy tớ chọn ba cái này!”
Cung Ngũ liếc qua liếc lại giữa Cung Cửu Dương và Tần Tiểu Ngư, trong lòng nghi ngờ, “Chú Út, mặt của chú Út bị cào rách rồi. Lỡ móng tay của Tần Tiểu Ngư có vi khuẩn thì mặt chú nhiễm bệnh rồi đấy. Nên thoa một ít cồn khử độc đi.”
Tần Tiếu Ngư giơ móng tay của mình lên: “Móng tay của tớ sạch như vậy, làm gì có vi khuẩn?”
“Móng tay dài đều có vi khuẩn, có rửa thế nào thì cũng còn dính lại một ít.” Yến Đại Bảo gật đầu với cô, lời lẽ đanh thép. Cung Cửu Dương cười lạnh: “Đã nói là đừng để móng tay dài như vậy, cho người ta không đau à?” Tần Tiểu Ngư: “Tôi cho anh rồi à?” Cung Cửu Dương: “Em chưa cào sao?” Hai người đối diện sợ thiên hạ không đại loạn nên đồng loạt chỉ vào mặt Cung Cửu Dương nói: “Đây là chứng cứ, chúng tôi là nhân chứng.” Tần Tiểu Ngư suýt thì bật khóc vì tức. Cung Cửu Dương xoa xoa mặt, cảm thấy hơi đau, hắn ta liền đi tìm người bôi thuốc khử trùng. Yến Đại Bảo vội vàng hỏi: “Tần Tiểu Ngư, tiền của cậu có phải lấy lại được rồi không?” Tần Tiểu Ngư uất ức, nhìn Yến Đại Bảo rồi gật đầu, hít hít mũi, nói: “Lấy thì lấy được rồi.” Cung Ngũ: “Lấy lại được rồi?” Tần Tiểu Ngư gật đầu: “Chiều hôm nay vừa lấy lại được.” Cung Ngũ mỉm cười: “Chả trách, tớ đang suy nghĩ tại sao đột nhiên lại trở mình làm chủ.” Tần Tiểu Ngư như sắp bật khóc, “Tiền thì đòi lại được rồi, nhưng mà… nhưng mà.” Cung Ngũ nhìn cô ta chằm chằm, “Nhưng mà thế nào? Không phải trả cho cậu tiền giả đó chứ?” Tần Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn Cung Ngũ: “Chú Út của cậu thất đức như vậy sao?” Cung Ngũ mím môi: “Cái đó… thì tớ nói vậy đó, ha ha ha ha…” Tần Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm: “Gửi vào thẻ cho tớ, có lẽ không phải là tiền giả.” “Vậy thì nhưng nhị cái gì?” Cung Ngũ hiếu kỳ.
Tần Tiểu Ngư ủ rũ nói: “Nhưng mà anh ta nói bao cao su tớ bán hiệu quả không tốt, lại còn nói nhiều nhân viên của anh ta đã mang thai, như vậy sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của công ty, đều là do tớ hại… còn nói đồ tới bán là hàng kém chất lượng… hu hu hu…”
Cung Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo: “Vậy thì cậu lấy chứng cứ ra chứng minh đồ mình bán là hàng thật đi!”
Tần Tiểu Ngư tức giận giậm chân, “Tớ lấy bằng cách nào? Anh ta bảo tớ dùng bao cao su ngủ với anh ta một đêm để chứng minh, cậu nói xem có phải anh ta mặt dày quá rồi không? Hu hu hu hu…”