Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tước

Chương 542: Bảo bảo rất đau lòng .1

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Nhạc Mỹ Giảo từ chối tiếp xúc với bất kỳ ai trong nhà họ Nhạc, bất luận là Nhạc Trọng Xuân hay Nhạc Dương. Bà vẫn còn trong thời gian ở cữ, Bộ Sinh vì không muốn để bà lo lắng và cũng muốn giải quyết chuyện nhà họ Nhạc nên anh ta đành phải ra mặt.

Bộ Sinh xuống xe, đi thẳng vào phòng, Bộ Tiểu Bát đã nằm trên giường1nhỏ của mình ngủ say. Bộ Sinh rửa tay, đi đến bên giường nhỏ, vuốt ve gương mặt mũm mĩm của Bộ Tiểu Bát, cúi đầu thơm lên mặt cậu một cái. Chỉ khi không có ai Bộ Sinh mới thể hiện ra sự thương yêu đối với Bộ Tiểu Bát. Tuy nhiên, trước mặt mọi người, anh ta thật sự chưa từng biểu hiện ra, thậm chí bảo mẫu còn8lén phàn nàn với Nhạc Mỹ Giảo, cảm thấy Bộ Sinh dường như không thích Bộ Tiểu Bát.

Bộ Sinh suy nghĩ thế nào, Nhạc Mỹ Giảo ít nhiều cũng biết được một chút. Nếu người ta biết anh ta thương cậu nhóc như vậy, lỡ có ý đồ với Bộ Tiểu Bát thì phải làm sao? Càng yêu thích thì càng để tâm, càng để tâm thì càng không thể để2Bộ Tiểu Bát trở thành điểm yếu trọng ảnh hưởng đến anh ta.

Nhạc Mỹ Giảo ngồi trên giường dựa vào gối không cử động, nhìn anh ta hỏi: “Họ nói thế nào?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Đi về hơn bốn tiếng đồng hồ, em không quan tâm tôi được một câu mà chỉ biết hỏi kết quả.”

Nhạc Mỹ Giảo trợn mắt nhìn anh ta: “Cậu có nói hay không?”

“Không có gì, là4thiếu tiền.”

Nhạc Mỹ Giảo hừ cười: “Thiếu tiền? Lẽ nào bọn họ tìm đến là chỉ muốn đòi tiền tôi? Bọn họ không biết xấu hổ à?”

“So với tiền, da mặt là thứ chẳng bao giờ đủ dày.” Bộ Sinh nhấc tay bà lên cúi đầu hôn một cái, “Tuy nhà họ Nhạc còn không ít nhà cửa, nhưng những căn nhà đó đang tăng giá, lúc này bán đi sẽ không có lợi. Ban đầu tôi thấy vị trí và căn nhà đều rất tốt, theo lý mà nói thì kinh tế phải không tệ, họ hàng có điều kiện tốt cũng có vài người, tại sao bọn họ không tìm người mượn mà cứ khăng khăng đến tìm em?”

Nhạc Mỹ Giảo cong môi, lộ ra nụ cười mỉa mai, “Căn nhà và vị trí của bọn họ là tốt nhất ở đó, tức là ở đó nhà họ Nhạc là gia tộc rất có danh tiếng, thứ Nhạc Trọng Xuân quan tâm nhất trên đời chính là thể diện của ông ta. Nhưng ông ta mặt dày với tôi đương nhiên là không sao.”

Nhạc Mỹ Giảo hơi dựa đầu ra sau, nói: “Lúc tôi còn nhỏ, Nhạc Trọng Xuân nói tôi lương thiện giống mẹ tôi. Chắc chắn bọn họ đã hỏi thăm, nghĩ rằng tôi có tiền… Ha ha, bọn họ suy nghĩ rất hay, tôi không có năng lực bắt bọn họ chết, nên bọn họ cảm thấy tôi dễ ức hiếp.”

Bộ Sinh mỉm cười: “Mỹ Giảo, em có tôi, em muốn tạo ra bao nhiêu sóng gió cũng được, em có hiểu không?”

Nhạc Mỹ Giảo chỉ nhìn anh ta một cái, mỉm cười, “Cậu?” Bà chậm rãi rút tay mình lại, nói: “Tôi không giao dịch với ác quỷ.”

Bộ Sinh nhìn đôi bàn tay mà thất vọng, nụ cười trên mặt cũng cứng lại. Sau đó, anh ta lại bật cười, ngẩng đầu nhìn bà: “Nghĩ cách mắng tôi đúng không? Đã nói rồi, rất nhiều chuyện tôi chỉ là người hỗ trợ, em nghĩ rằng tôi có năng lực lớn vậy sao? Sau này Tiểu Bát lớn rồi, nghe thấy ba nó là một kẻ vô cùng khốn nạn, nó có vui được không?”

Nhạc Mỹ Giảo liếc anh ta một cái, “Nhạc Trọng Xuân nói gì với cậu?”

Bộ Sinh lại nắm chặt tay bà: “Lúc nãy còn mắng tôi, giờ thì hỏi tôi rồi sao?”

Nhạc Mỹ Giảo trở tay muốn rút tay mình lại, Bộ Sinh nắm chặt lấy, “Ông ta nói, hi vọng có thể đích thân gặp em. Tôi có xem hình lúc trước của ông ta, là một người rất phúc hậu, giờ ốm chỉ còn da bọc xương. Không phải là bệnh dễ chữa trị, làm phẫu thuật xong có thể sống ba đến năm năm, nếu may mắn thì có thể sống tám mười năm. Đương nhiên bệnh như vậy thì phải tịnh dưỡng, làm phẫu thuật cần tám trăm nghìn tệ. Số tiền đó chỉ cầm bán một căn nhà là đủ, tiền thuốc sau đó là rất nhiều, muốn có hiệu quả tốt thì phải dùng thuốc nhập khẩu. Trong nhà có cháu trai cháu gái, tiền tiêu thì nhiều mà kiếm được thì ít, tự nhiên tiền sẽ trở thành vấn đề lớn.” Anh ta mỉm cười: “Người anh đó của em nói rằng hắn biết hiện giờ em có điều kiện kinh tế tốt nên muốn mượn em tiền phẫu thuật, còn tiền thuốc sau này thì tự bọn họ nghĩ cách.”

Nhạc Mỹ Giảo mỉm cười, hỏi: “Cậu nói thế nào?”

“Tôi không để ý chuyện tốn chút tiền, chỉ cần bọn họ không đến tìm em, khiến em tức giận…”

Lời còn chưa nói xong, Nhạc Mỹ Giảo đã trừng mắt: “Nếu cậu dám đưa cho bọn họ một đồng, tôi sẽ ôm con trai cậu nhảy lầu!”

Bộ Sinh khó xử: “Tôi chỉ nói thôi, tôi có thừa tiền cũng không muốn vô duyên vô cớ đưa cho người không liên quan có đúng không? Em không đồng ý sao tôi dám đưa?”

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt giận dữ nhìn anh ta, “Đừng để tôi biết cậu đưa tiền cho bọn họ!”

Bộ Sinh hít thật sâu một hơi, “Mạng của con trai tôi nằm trong tay của em, em nói xem tôi có dám to gan không?”

Nhạc Mỹ Giảo mím môi, lại trừng mắt nhìn anh ta, hỏi: “Cậu trả lời thế nào?”

“Tôi nói tôi chỉ phụ trách chuyển lời, không thể quyết định được.”

“Sau này đừng gặp bọn họ nữa, cậu nhắc đến bọn họ là tôi thấy buồn nôn.” Nhạc Mỹ Giảo đang định tiếp tục mở miệng, Cung Ngũ đột nhiên thò đầu vào, “Mẹ, sao mẹ lại muốn nôn? Ơ? Bộ Sinh về rồi à?”

Bộ Sinh gật đầu: “Ừ, vừa về không lâu.”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ: “Con đi ngủ đi, sao giờ này còn chưa ngủ?”

Cung Ngũ cầm điện thoại lắc lư trước mặt Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, con nhận được một tin nhắn rất kỳ lạ.”

“Tin nhắn kỳ lạ gì? Đem qua đây mẹ xem.” Nhạc Mỹ Giảo giơ tay, Cung Ngũ vội vàng chạy vào, đưa điện thoại cho bà, “Đây.”

Bộ Sinh cầm lấy, chỉ thấy bên trên viết: [Bác là Nhạc Dương, anh trai của Nhạc Mỹ Giảo mẹ cháu, là bác của cháu. Bác biết cháu không biết bác, nhưng mẹ cháu nhất định biết. Ông ngoại cháu đang lâm trọng bệnh, phải phẫu thuật gấp, hi vọng cháu có thể đến thăm…]

Cung Ngũ ngồi bên kia giường, hỏi: “Mẹ, con còn có ông ngoại và bác sao? Con nhớ hình như mẹ nói là không có mà. Ông ta lừa con đúng không? Thông tin của bọn họ sao lại đầy đủ như vậy? Đến cả số điện thoại của con cũng biết.”

Nhạc Mỹ Giảo giận đến tím mặt, bà âm thầm thở dài, mỉm cười nói với Cung Ngũ: “Hiện giờ lừa lảo rất lộng hành, thông tin đều có thể mua được, người ta muốn lừa gạt không phải đều làm như thật sao? Con cứ chặn số điện thoại này, đừng quan tâm đến nó là được.”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, con thấy ông ta còn nói cả tên lẫn họ, con còn nghĩ là thật, thì ra là lừa gạt.”

Bộ Sinh mỉm cười, nói: “Sau khi thông tin phát triển thì xuất hiện rất nhiều loại lừa đảo, mục đích cuối cùng là lừa tiền, kẻ ngốc nhiều tiền thì sẽ bị lừa.”

Không ngờ vừa nói câu đó xong, Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ đồng loạt nhìn sang Bộ Sinh, ánh mắt của bọn họ đảo đảo như muốn nói anh ta chính là “kẻ ngốc nhiều tiền” .

Bộ Sinh có chút nghẹn lời, anh ta chi tiền vì cái gì? Không phải vì hai mẹ con này thích tiền sao? Nếu anh ta không chủ động chi tiền, Bộ Tiểu Bát có cơ hội nằm trên giường nhỏ kia ngủ ngon hay sao?

Nhạc Mỹ Giảo đẩy Cung Ngũ nói: “Đi ngủ sớm đi, không phải ngày mai phải về trường sao? Tự mình sắp xếp thời gian, mẹ không nhắc nhở con nữa.”

“Con đã bao nhiêu tuổi rồi? Ai còn cần mẹ nhắc nữa?” Cung Ngũ đứng dậy vươn vai chạy về phòng, gọi cho Công tước đại nhân.

Điện thoại nhanh chóng kết nối: “Anh Tiểu Bảo, là em.”

“Anh biết, Tiểu Ngũ có chuyện gì?” Công tước đại nhân hỏi, nếu không có chuyện gì, cô sẽ không chủ động gọi cho anh, tiền phí điện thoại quan trọng hơn tất cả.

Cung Ngũ nói ngắn gọn: “Anh Tiểu Bảo, làm sao để chặn số điện thoại của kẻ lừa gạt?”

“Ngày mai anh dạy em.”

“Anh Tiểu Bảo đừng quên đó. Đúng rồi, anh Tiểu Bảo, tiền đó anh lấy được chưa?”

“Lấy được rồi. Tiểu Ngũ không cần phải lo lắng.”

“Vậy thì tốt, em lại trả được cho anh Tiểu Bảo một ít tiền.”

Vì lúc này nhớ ra điện thoại là mình gọi đi nên Cung Ngũ nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

Công tước đại nhân nhìn điện thoại bị cúp ngang, hít thật sâu một hơi, cái tật này đến khi nào mới có thể trị hết?

Chọn tập
Bình luận