Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Công Tước

Chương 720: Chương 190.1 ĐẾN NHÀ NÓI CHUYỆN

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Sau khi đuổi Gloria và Cung Ngôn Thanh đi, Cung Ngũ nhìn chằm chằm Công tước đại nhân rất lâu. Anh bước tới nâng mặt cô lên, cười hỏi: “Tiểu Ngũ làm sao thế? Anh đuổi chị Ba của em đi, em không1vui à?”

Cung Ngũ: “…”

Công tước đại nhân lại cười: “Được rồi, cùng lắm thì lần sau lúc cô ta đến đây, anh mời cô ta ở lại ăn cơm là được chứ gì!”

Anh nói lời này làm cô tức điên lên, ăn cơm8cái gì chứ? Cung Ngũ từ chối thẳng: “Không cần!”

“Không giữ lại à?” Công tước đại nhân gật đầu: “Anh nghe lời Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ nói không cần thì không cần.”

Cung Ngũ nhìn anh một cái, lại nhìn thêm cái nữa, anh2hỏi: “Tiểu Ngũ có lời gì muốn nói à?”

“Anh Tiểu Bảo, anh đuổi chị ta đi ngay trước mặt Hoàng hậu tương lai, liệu sau khi về cô ta có nói lời ong tiếng ve gì về anh không?” Cung Ngũ nghiêm túc:4“Anh phải biết rằng lời thì thầm bên gối rất lợi hại!”

Công tước đại nhân cười như gió xuân ấm áp: “Vậy sao? Nếu như dăm ba lời nói của một người phụ nữ đã có thể ảnh hưởng đến phán định của Bệ hạ về anh, sợ rằng vị Quốc vương Bệ hạ này cũng không thích hợp để tiếp tục tại vị nữa rồi.” Anh giữ lấy eo cô, cúi đầu hôn lên trán cô, nói: “Em phải biết, anh là đàn ông, đến vị hôn thê của mình cũng không bảo vệ nổi thì anh gần như không còn lý do tồn tại nữa rồi, Tiểu Ngũ nói có đúng không?”

Cung Ngũ không nhịn được nở nụ cười rạng rỡ: “Em cảm thấy hình như anh Tiểu Bảo luôn rất biết nói những lời dễ nghe!”

“Vậy sao? Nghe thấy Tiểu Ngũ nói như vậy, anh thật sự vô cùng vinh hạnh.” Anh cúi đầu hôn lên môi cô, “Vị hôn thê của anh sao lại khiến anh yêu thích như thế chứ?”

Cung Ngũ cười khanh khách: “Viên đạn bọc đường của anh Tiểu Bảo khí thế thật hung mãnh, đột nhiên em không biết phải ứng đối thế nào nữa. Ở trong lòng em, lúc nào anh Tiểu Bảo cũng là người khiến em yêu nhất.”

“Thật sao?”

Cung Ngũ gật đầu: “Thật đấy!”

Công tước đại nhân mỉm cười: “Thật tốt.”

Cung Ngũ nghiêng đầu: “Cái gì mà thật tốt chứ?”

“Có Tiểu Ngũ ở bên cạnh anh, thật tốt.” Anh nói: “Chúng ta không có nỗi phiền não môn đăng hộ đối, cũng không có nỗi phiền não mẹ chồng độc ác bắt nạt con dâu…”

Hóa ra là cái ý này, Cung Ngũ vội nói: “Nhưng mà mẹ em vẫn còn chưa biết!”

Công tước đại nhân híp mắt lại, đột nhiên nói: “Tiểu Ngũ, tết chúng ta về Thanh Thành đi.”

“Dạ?” Cung Ngũ ngạc nhiên: “Về làm gì?”

Công tước đại nhân mỉm cười trả lời: “Bởi vì sau tết Tiểu Ngũ sẽ tròn hai mươi tuổi rồi, anh có thể dẫn Tiểu Ngũ đi gặp cô Nhạc, nói rõ chuyện của chúng ta với cô ấy.”

Cung Ngũ kinh ngạc: “Mẹ em sẽ đánh gãy chân em mất!”

“Sao có thể chứ? Có anh ở đó, người bị đánh gãy chân đầu tiên nhất định là anh. Lúc cô Nhạc đánh anh, Tiểu Ngũ nhớ chạy nhanh chút, đừng để cô ấy cũng đánh cả em nhé.”

Cung Ngũ: “…”

Công tước đại nhân nâng mặt cô lên cọ cọ, “Tiểu Ngũ không đồng ý à?”

“Không phải là không đồng ý mà là em sợ!” Cung Ngũ ngửa mặt lên, phiền muộn, “Mẹ em quản lý em nghiêm khắc lắm, mẹ vẫn luôn nói với em, trước khi chưa kết hôn thì không được lên giường…”

Anh nhướng mày, “Vậy chúng ta bây giờ thì sao?”

“Bây giờ chúng ta đã lén lén lút lút rồi, cho nên em không dám nói.” Cung Ngũ thở dài, “Phải làm thế nào đây?”

“Tiểu Ngũ cứ giao cho anh được không? Tất cả cứ giao cho anh, có đánh gãy thì cũng là chân anh, có được không? Anh chỉ cần Tiểu Ngũ gật đầu đồng ý thôi.”

Cung Ngũ chu môi, mặt đầy vẻ do dự: “Cái này em thật sự không biết, em cảm thấy em phải suy nghĩ thật kỹ mới được!”

“Vậy bây giờ Tiểu Ngũ nghĩ đi, nếu như để sau nghĩ e rằng sẽ quên mất. Thời gian đón năm mới, mọi người đều có mặt, anh nói với cô Nhạc, cho dù có sai thì cũng là lỗi của anh, anh lớn hơn Tiểu Ngũ. Nếu như cô Nhạc muốn đánh hay là muốn mắng anh đều chịu được, bởi vì đều là anh quyến rũ Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ: “…”

Cô nghe xong lời này thấy rất chột dạ, bởi vì cô cảm thấy là cô quyến rũ anh.

“Liệu mẹ em có tin không?”

“Sao lại không tin được chứ?” Anh hỏi: “Đây vốn dĩ là sự thật mà.”

Cung Ngũ cau mày lại nhìn anh, đừng tưởng là cô ngốc không hiểu, là cô chủ động quyến rũ, anh Tiểu Bảo lại vì cô mà muốn nói ngược lại, “Anh Tiểu Bảo, anh là vì em nên mới phải nói dối à?”

Công tước đại nhân đột nhiên bế cô lên, nói: “Tiểu Ngũ của anh là đồ ngốc!”

Thật sự là đồ ngốc, anh tạo ra hết lần vô tình gặp gỡ này đến lần vô tình gặp gỡ khác, không hề khiến cô cảm thấy một chút nghi ngờ nào. Cô trăm phương ngàn kế muốn thu hút sự chú ý của anh, cô còn tưởng là vấn đề do cô, đây không phải chính là ngốc à?

Cung Ngũ ôm chặt lấy cổ anh, không phục: “Anh Tiểu Bảo, em đâu có ngốc chứ! Em luôn nhìn rất rõ, em có một đôi mắt to vô địch!”

Công tước đại nhân gật đầu: “Đúng, Tiểu Ngũ có một đôi mắt to vô địch, có thể nhìn thấu tất cả.”

Anh tiến vào phòng ngủ, giơ chân đá cửa ra, đặt cô lên cái sofa ở gần cửa nhất rồi cúi đầu hôn cô say đắm.

Cung Ngũ cười khanh khách, “Anh Tiểu Bảo, bây giờ đang là buổi trưa, có phải là không hay lắm không?”

“Sao lại không hay? Cảnh sắc tươi đẹp trời trong nắng ấm, chính là thời gian đẹp để giải trí.” Anh vừa nói, bàn tay anh vừa thuận theo cái váy nhỏ của cô luồn vào bên trong, theo làn da trơn nhẵn của cô một đường đi xuống.

Cung Ngũ vòng tay ôm lấy cổ anh: “Anh Tiểu Bảo nói đúng!”

Anh cười: “Vậy Tiểu Ngũ không phản đối nữa rồi, đúng không?”

Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, vâng, không phản đối, em thích anh Tiểu Bảo nhất!” Cô hô lớn một tiếng: “Đến đi anh Tiểu Bảo!”

Công tước đại nhân: “…”

Chọn tập
Bình luận