Lý Nhất Địch gọi điện thoại cho bộ phận điều tra, hỏi: “Tài liệu số 79,Dung Trần có biết về sự tồn tại của Sand và Tư Đồ Lịch không?”
“Cậu ta không biết, nhưng cậu ta biết chuyện mình được nhận nuôi.” Nhân viên điều tra trả lời trực tiếp: “Thằng nhóc đó vẫn được coi là có lương tâm, chắc chắn là không muốn trở1về, cho nên từ nhỏ tới lớn không nghe lời ai cả, chỉ nghe lời Dung Hải, nịnh nọt lấy lòng lão già đó hết mức. Qua kết quả điều tra cho thấy, đến bây giờ cậu ta vẫn chưa hề hay biết chuyện giấy tờ của mình bị đối đi mất, bởi vì gần đây cậu ta không có dự định ra nước ngoài, cho8nên cũng không kiểm tra các giấy tờ như hộ chiếu. Nhưng chúng tôi cũng điều tra ra được trong nhà cậu ta hình như cũng bị giúp việc trộm đồ một lần, bị trộm một số trang sức, sau đó tìm lại được, những thứ khác cũng không bị mất…”
Lý Nhất Địch nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi: “Tài liệu không viết rõ tại2sao Sand lại biết đến sự tồn tại của Dung Trần. Không điều tra được sao?” “Boss, đó là tin tức nội bộ của binh đoàn lính đánh thuê, thực sự không có cách nào vào đó được. Tôi đã thử trà trộn vào, nhưng người bên trong đều đã hợp tác với nhau rất nhiều năm rồi, hoàn toàn không tin tưởng người ngoài, tôi4còn suýt mất mạng, sống sót trở về cũng là chuyện không dễ dàng gì. Sau này tôi đoán có lẽ là họ đã phát hiện ra tướng mạo của Dung Trần và Sandy hệt như nhau, đúng lúc Dung Trần đang ở Thanh Thành. Xét về cơ hội và thân phận đều là thời điểm tốt nhất, lại gặp đúng lúc Dung Trần đang bị khán giả quay lưng nên mới có cớ để xuất ngoại. Sau này chúng tôi điều tra camera giám sát ở các nơi trong Thanh Thành, phát hiện ra trong một khoảng thời gian, đúng là có người luôn theo sát hành tung của Dung Trần, nhưng chỉ quan sát mà không hề hành động bắt cóc hay uy hiếp cậu ta…”
Lý Nhất Địch đáp lại, “Tôi biết rồi.”
Cũng có nghĩa là thực ra trước đó cho dù là Tư Đồ Lịch hay Sand, họ đều không nhớ đến sự tồn tại của đối phương.
Vì từ khi còn rất nhỏ họ đã cùng trải qua quãng thời gian khó khăn ở cô nhi viện, không có ai đặc biệt nói cho họ biết họ là ba anh em sinh ba, cô nhi viện cũng không ai quan tâm đến, cho nên dù họ có thường xuyên nhìn thấy nhau thì cũng không biết đối phương là anh em của mình.
Lần này Sand lợi dụng Dung Trần hoàn toàn là bởi vì họ có ngoại hình giống hệt như nhau, thời cơ cũng đúng lúc, thậm chí còn là lý do tốt nhất để tiếp cận Cung Ngũ. Anh ta vội vàng gọi điện cho Lý Tư Không: “Bây giờ Sand đang ở cùng với Tiểu Ngũ à?”
Lý Tư Không vò đầu: “Cái này thì em không rõ lắm, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Bảo thì chắc chắn là thế rồi. Em cảm thấy ở chung với nhau hay là tiếp cận gì đó đều không quan trọng, em thấy chúng ta nên quan tâm đến việc mục đích của hắn ta là gì?”
Lý Nhất Địch đáp: “Sand đang ở trong một binh đoàn lính đánh thuế, đối với họ, giá trị lớn nhất của Tiểu Ngũ có lẽ là Tiểu Bảo. Họ muốn tiếp cận Tiểu Bảo thì quá khó khăn, cho nên chỉ có thể ra tay từ phía Tiểu Ngũ. Sand và Tiểu Ngũ đã tiếp xúc một quãng thời gian lâu như vậy rồi, chắc chắn đã phát hiện ra được sự ảnh hưởng của Tiểu Ngũ đối với Tiểu Bảo rồi.”
“Cái này… chẳng phải hắn ta chọn thời cơ quá tốt rồi hay sao?” Lý Tư Không vò đầu: “Thằng nhóc này, em đã nói là khi gặp hắn ta thấy có cái gì lạ rồi, tỏ vẻ không quen em. Trước đây em nhìn hắn ta đã thấy ngứa mắt rồi, tức chết đi được! Nhưng lần này cũng không trách em được, cái thằng khốn nạn Dung Trần đó vốn dĩ ai nhìn cũng thấy ngứa mắt rồi, vậy mà thân phận thực sự của thằng nhóc này lại là Sand!”
Lý Nhất Địch nhíu mày lại, “Đừng nói linh tinh nữa. Họ là một đội, vốn dĩ họ làm việc này, chắc chắn sẽ chọn thời cơ tốt nhất. Huống hồ họ cũng có tại mắt, có người đi điều tra, chắc chắn là họ cũng nghe ngóng được gì đó, một khi bỏ lỡ thời cơ thì sẽ không dễ dàng tìm được thời cơ khác nữa.”
Lý Tư Không ngẩng đầu lên: “Anh, anh gọi điện thoại cho Bảo nói một tiếng đi, vừa rồi khi cậu ta đi em có khuyên thể nào cũng không được, chắc chắn lúc đó cậu ta đang nóng ruột như lửa đốt không thể bình tĩnh được, bây giờ chắc được rồi đấy. Em xem thử xem có phải là chủ ý xấu xa của con chuột già muốn trộm rượu hay không.”
“Cái gì?” Lý Nhất Địch hỏi: “Gia tộc Edward xảy ra chuyện gì à?”
“Anh, anh giỏi thật.” Lý Tư Không đáp: “Trước đây Bảo nghi ngờ thời điểm Dung Trần xuất hiện quá khéo. Hắn ta và Tư Đổ Lịch lần lượt xuất hiện, Bảo đã từng nghi ngờ, sau đó cậu ta vô tình phát hiện ra ngày tháng năm sinh của Tư Đổ Lịch và Dung Trần còn y như nhau. Chuyện đó khiến cậu ta nghi ngờ hai người đó có quan hệ với nhau, cho nên mới cho người lấy mẫu máu của Tư Đổ Lịch và Dung Trần. Trước đây em đã đi làm việc cho Bảo, khi ở trang trại rượu em gặp một loạt những chuyện kỳ quái. Trang trại rượu vang và công nhân của họ lấy sáng để chống lại, chuyện này… nói thế nào nhỉ, rồi không biết thế nào mà trang trại rượu vang đó đã trở thành tài sản riêng của họ.”
Lý Nhất Địch mím môi, “Họ có động cơ, nhưng một trang trại rượu vang nhỏ bé, có lẽ là không mời nổi một binh đoàn lính đánh thuê đâu, theo tài liệu điều tra được, đội ngũ của Sand có giá thuê cũng thuộc hàng top 10 trên thế giới.” Lý Tư Không vò đầu bứt tai: “Nếu mà như vậy… nếu không phải lão mấy lão già ở trang trại rượu vang thì là kẻ thù của Bảo rồi? Cậu ta có kẻ thù gì chứ?”
Lý Nhất Địch cười lạnh: “Cậu ta có nhiều kẻ thù lắm đấy.”
“Em biết cậu ta có nhiều kẻ thù, nhưng mà em đang nghĩ xem kẻ thù nào mà lại có gan tiêu tiền để thuê cả một binh đoàn lính đánh thuê để đối phó với cậu ta chứ!” Lý Tư Không xua tay, “Dù sao thì đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, làm không tốt thì tức là anh sống tôi chết, hay là trong cái mặt Bảo có vẻ dễ bắt nạt lắm?”
Lý Nhất Địch không thèm lôi thôi với Lý Tư Không thêm nữa, “Bây giờ em cho người điều tra tất cả những đối tượng em nghi ngờ…”
“Sao ông đây phải nghe lời anh?” Lý Tư Không rung đùi. Lý Nhất Địch nói: “Nghe nói em vẫn muốn có một chiếc xe đua mới.” “Thật không?” Lý Tư Không lập tức nhảy dựng lên, “Anh, anh nói rồi đấy nhé, nói lời phải giữ lấy lời, nếu không ông đây tuyệt giao với anh luôn đấy!”
“Làm cho xong chuyện đã rồi hãy nói, còn chưa làm xong việc đã đòi xe rồi à?” Lý Nhất Địch tắt máy.
Lý Tư Không kích động đến mức toàn thân run rẩy. Ông đây sắp phát tài rồi! Trước khi đến Gaddles, anh ta đã cầu xin anh trai cả ngày trời mà anh trai vẫn không chịu để ý đến anh ta. Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội mua được rồi sao? Chiếc xe đó đáng giá ba mươi triệu, mấy số không phía sau khiển cho đổ keo kiệt như anh ta phải ngất luôn ấy chứ.
Anh ta hưng phấn nhảy tưng tưng trong phòng một lúc, bắt đầu gọi điện phái người đi làm việc. Vì chiếc ngựa chiến mới, anh ta không ngủ suốt một tháng cũng vẫn đáng! Xe của Công tước đại nhân đi đến bãi đất trống, định chuyển sang máy bay.
Đúng lúc này, Lý Nhất Địch gọi điện đến.
Công tước đại nhân nghe máy: “Anh.”
Lý Nhất Địch nói lại những điều mình biết mới tốc độ nhanh nhất, “Tình hình là vậy, chuyện thế nào là ở cậu. Anh không tin nếu cậu nhất thời manh động làm mất mạng, Tiểu Ngũ còn có thể thủ tiết một đời vì cậu. Tốt nhất là cậu phải bình tĩnh lại để nghĩ cách đối phó. Bây giờ dù cậu có đi đến đó thì cũng chỉ có nước bị người ta áp chế. Cậu tự nghĩ xem, mấy đứa sinh viên trẻ ranh đấy thì có bản lĩnh gì chứ? Một tên Sand có thể đối phó được với cả mười Tiểu Ngũ, đừng nói đến người khác muốn đối phó với cậu, chắc chắn là sẽ huy động cả binh đoàn rồi.”
Công tước đại nhân mím môi không nói gì, Lý Nhất Địch nói tiếp: “Trước tiên cậu phải bình tĩnh lại đã. Anh hỏi cậu, binh đoàn lính đánh thuế của Sand là người như thế nào? Cậu đã từng nghĩ chưa? Hay là cậu chưa hề có thời gian để nghĩ đến? Cậu chỉ nghĩ đến Tiểu Ngũ thôi đúng không?” Không đợi Công tước đại nhân trả lời, Lý Nhất Địch lại nói tiếp: “Cả một binh đoàn lính đánh thuế đối phó với Tiểu Ngũ ư? Chắc chắn là không thực tế rồi, anh thà tin rằng người họ muốn đối phó là cậu. Cậu thấy sao?”
“Em biết.” Công tước đại nhân trả lời: “Trước khi em xuất hiện, Tiểu Ngũ rất an toàn, dù sao thì họ vẫn muốn dùng Tiểu Ngũ để đối phó với em. Anh, em hiểu cả chứ, nhưng mà, em không muốn làm Tiểu Ngũ thất vọng, không muốn khi cô ấy gặp khó khăn em không xuất hiện ngay lập tức. Em đã bỏ lỡ quá nhiều rồi, em không muốn bỏ lỡ thêm nữa, không muốn cô ấy càng thất vọng thêm về em nữa.”
Lý Nhất Địch cười: “Anh có thể hiểu được, bởi vì anh cũng luôn có tâm lý như vậy với Đại Bảo. Nhưng mà Tiểu Bảo này, nếu như cậu mạo hiểm xông đến đó, chắc chắn Tiểu Ngũ sẽ càng thất vọng hơn, bởi vì sự xuất hiện của cậu không hề có bất kỳ sắp xếp nào, không hề có con đường lui nào. Cậu chỉ liều lĩnh, chỉ cần họ có Tiểu Ngũ trong tay thì cậu có thể làm được gì chứ? Hoặc là họ đánh chết Tiểu Ngũ, cậu đánh chết họ, hoặc là họ dùng Tiếu Ngũ đế đánh chết cậu, rồi giết Tiếu Ngũ. Cậu muốn cái nào hơn? Cậu muốn Tiểu Ngũ tận mắt chứng kiến cậu buông đao xuống rồi để mặc cho họ chém giết hay sao?”
Công tước đại nhân mím môi, lòng như lửa đốt cũng dần bình tĩnh hơn vì những lời Lý Nhất Địch nói. Máy bay trực thăng đang ở trước mặt đợi anh, anh chỉ cần đi qua đó là có thể đến núi núi Quỷ trong thời gian ngắn nhất. Nhưng sau đó thì sao chứ?
“Tự cậu cũng biết đó là cái bẫy người ta giăng sẵn ra để đợi cậu, có đúng không?” Lý Nhất Địch hỏi: “Một cái bẫy lộ liễu như vậy, ngay khi biết được Sand là thành viên của binh đoàn lính đánh thuê cậu đã biết rồi đúng không?”
Công tước đại nhân vẫn im lặng, giờ phút này động tác không nóng không lạnh, không nhanh không chậm của anh bỗng càng chậm chạp hơn.
Tiểu Ngũ nói đúng, cô sẽ bị người khác nhắm vào nếu anh cứ cố tình lại gần cô, cô sẽ bị anh liên lụy.
“Bảo! Tiểu Bảo!” Lý Nhất Địch cất cao giọng, “Anh mặc kệ cậu, tự cậu lo mà liệu đi. Anh tắt máy đây!” Lý Nhất Địch tắt điện thoại xong gọi điện cho Triển Tiểu Liên, vừa có người nghe máy, anh ta đã nói ngay: “Cô Triển! Bây giờ Tiểu Bảo không bình tĩnh chút nào, Tiểu Ngũ bị binh đoàn lính đánh thuê nhắm tới, bây giờ còn chưa rõ tình hình bên ngoài thế nào, Bảo đã muốn xông qua đó…”
Anh ta nói ngắn gọn tình hình, không nói cụ thể cũng không nói rốt cuộc có chuyện gì, nhưng anh ta tin chắc cô Triển sẽ hiểu. Quả nhiên, Triển Tiểu Liên chỉ hơi sửng sốt giây lát rồi lập tức nói: “Cô biết rồi.”
Sau đó tắt máy. Triển Tiểu Liên ngồi yên một lát, mở to mắt, nhìn trân trên chiếc điện thoại đặt trên mặt bàn. Bà không làm gì cả, chỉ nhìn chằm chằm điện thoại. Sau đó, bà cầm điện thoại lên, gọi điện cho Tiểu Ngũ.