Lái xe đương nhiên không nghe lời cô, Bộ Sinh còn chưa lên tiếng, đương nhiên anh ta không thể dừng xe được.
Cung Ngũ nắm lấy tay nắm cửa xe, ra sức đẩy, Bộ Sinh vội vã kéo cô lại: “Tiểu Ngũ!” Anh ngẩng đầu lên hét với tài xế: “Tấp vào bên đường!”
Xe dừng lại, Cung Ngũ mở cửa xuống xe, Bộ Sinh đuổi theo cô: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ không thèm quay đầu lại đi thẳng về phía trước. Bộ Sinh người cao chân dài, chỉ chạy mấy bước đã đuổi kịp, nắm lấy cổ1tay cô, “Tiểu Ngũ!”
Anh mạnh mẽ ôm cô vào trong lòng: “Tiểu Ngũ, dù sao em cũng phải cho người khác cơ hội giải thích chứ!”
Cung Ngũ giãy giụa một lát rồi thôi, ngẩng đầu lên nhìn anh, “Anh có gì để nói chứ? Các người coi tôi như là con rối, muốn bài trí thế nào thì bài trí đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi xấu tính lắm đấy! Anh có tin tôi đứng từ trên cầu nhảy xuống, cho anh mất hết cả chì lẫn chài luôn không?”
Bộ Sinh gật đầu, “Tôi8tin. Tôi tin. Chúng ta nói chuyện tử tế có được không?”
Anh quay đầu liếc nhìn quán cà phê ven đường, “Chúng ta ngồi một lát rồi đi, nào!”
Bộ Sinh kéo cô ngồi xuống, gọi một cốc cà phê và một ly sữa bò, đặt ly sữa đến trước mặt cô, nói: “Vừa rồi nói nhiều như vậy, chắc chắn là em khát rồi. Uống đi.”
Cung Ngũ nhìn anh rồi uống một ngụm.
Bộ Sinh thở phào nhẹ nhõm, “Tiểu Ngũ, chuyện làm ăn chúng ta không nói đến. Cho dù không có em thì Bộ gia2và Cung gia cũng có quan hệ làm ăn qua lại. Ba em và ông nội em nghĩ thế nào đương nhiên tôi biết. Chuyện làm ăn của ba em không bằng các chú các bác em, ông nội em có thể chi ra mười triệu nhưng chưa chắc ba em đã chi ra được chừng ấy tiền. Tôi muốn lấy em cũng phải trả giá đôi chút, tôi bằng lòng trả số tiền này là để cho Cung gia biết rằng ở trong lòng tôi em đáng giá thế nào, thậm chí còn đáng giá4hơn thế nữa, em có hiểu không?”
Cung Ngũ vẫn nhìn anh, không khỏi bĩu môi, miệng lầm bầm: “Thánh làm màu đây mà! Định diễn phân đoạn ngược luyến tình thâm trong truyện ngôn tình chắc?”
Coi cô là con ngốc à?
Cắm cả đống sừng trên đầu rồi!
Hừ!
Cô khoanh tay trước ngực, nghe anh ta chém gió, nghển cổ lên muốn xem anh ta còn có thể nói ra được những lời nổi da gà đến đâu nữa.
“Sau này chúng ta sẽ kết hôn, em sẽ không cần phải nghe họ sắp xếp nữa rồi, có phải không nào?” Bộ Sinh nắm lấy tay cô: “Tiểu Ngũ, tôi muốn em biết anh rất thích em, đồng thời tôi không muốn đơn phương, cũng muốn được em đáp lại.” Cung Ngũ bĩu môi: “Anh tưởng tôi tin anh sao? Trước đây tôi không biết anh là ai, hai chúng ta mới gặp nhau tổng cộng…” Cô giơ ngón tay ra đếm, không nhớ nữa: “Tổng cộng chưa quá năm đầu ngón tay, còn nói thích…”
Bộ Sinh nhìn cô cười, “Chúng ta gặp nhau còn nhiều hơn số lần em biết nhiều. Nhưng chuyện đó không quan trọng, nói cách khác, vì sao tôi lại không yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên được chứ?”
“Chuyện đó chỉ có trong tiểu thuyết thôi! Đều là do tác giả rảnh rỗi thêu dệt nên để lừa những kẻ ngốc nghếch thôi, anh là đồ ngốc sao?” Cung Ngũ nghi ngờ nhìn anh.
Bộ Sinh đã quen với kiểu ăn nói thô lỗ của cô, anh cười nói: “Tôi không tin tiểu thuyết, nhưng tôi tin vào cảm giác của mình. Tiểu Ngũ, tôi thích em, tôi tin sau khi chúng ta tiếp xúc với nhau, em cũng sẽ thích tôi. Bây giờ em còn nhỏ, đợi đến khi em hai mươi tuổi chúng ta mới kết hôn. Vì vậy chúng ta đừng vội đưa ra kết luận, có được không?”
Cung Ngũ nghĩ ngợi, cảm thấy anh nói rất có lý, sau đó cô vênh mặt nói: “Tối qua tôi đi đánh bida ở quán đối diện Câu lạc bộ Bồng Lai.”
Lời nhắc nhở này đã đủ rõ ràng rồi chứ?
Còn dám nói những lời đường mật với cô nữa không?
Hừ, đàn ông biết nói lời đường mật đều là kẻ lừa gạt!
Bộ Sinh mặt không biến sắc, chỉ cười nói: “Thật là trùng hợp, tiếc là tôi không biết em ở đó, nếu tôi biết nhất định sẽ đưa em đi cùng.”
Cung Ngũ nhìn anh, chép miệng, sau đó hỏi: “Chẳng phải anh không thích những chỗ bẩn thỉu hay sao?”
Bộ Sinh cười nói: “Ừ, tôi không thích. Nhưng hôm đó một người bạn của tôi tổ chức tiệc mừng sinh nhật ở đó, tôi nể mặt nên đến dự hơn một tiếng.”
Cung Ngũ vẫn khoanh tay nghi ngờ nói: “Ồ? Bạn sao?”
“Ừm.” Anh với tay qua bàn cầm lấy tay cô, “Đúng, là bạn, sao vậy?” Sau đó, anh lại cười, trong mắt còn có sự vui vẻ, nói: “Hình như tôi bị vị hôn thê điều tra rồi.”
Cung Ngũ không thoải mái nhích người, nói: “Ai điều tra anh chứ? Tôi chỉ hỏi bừa thôi.” Cô nhìn anh, giả bộ thuận miệng hỏi, “Anh đi cùng với bạn gái à?”
“Tiểu Ngũ.” Bộ Sinh nhẹ nhàng vuốt ve đầu ngón tay cô, “Em muốn hỏi gì thì cứ hỏi thẳng. Đừng cố đoán mò, cũng đừng nghe lời người khác nói.”
Cung Ngũ ngả người tựa vào lưng ghế, cao ngạo hỏi: “Ồ, nếu anh đã nói vậy thì tôi hỏi thẳng, người phụ nữ ở bên cạnh anh hôm qua là ai?”
“Phụ nữ?” Bộ Sinh nhíu mày, sau đó anh chợt nhớ ra, “À, hôm qua đúng là có một người phụ nữ, là bạn gái của người bạn tổ chức sinh nhật. Người bạn đó nhờ tôi tiện đường đón cô ta. Ở tiệc rượu họ cãi nha nên cô ta muốn tôi cho về cùng. Em còn muốn biết chuyện gì nữa không?”
Cung Ngũ hắng giọng, vặn cổ, cầm tóc chọc chọc vào mặt, nói lí nhí: “Tôi chỉ hỏi đại vậy thôi, không có ý gì đâu? Xì!”
Bộ Sinh cười: “Chẳng lẽ từ hôm qua đến giờ Tiểu Ngũ vẫn đang giận tôi đấy à?”
“Ai thèm giận anh chứ?” Cung Ngũ bĩu môi: “Tôi đây là tâm trạng không tốt!”
“Vậy bây giờ tâm trạng em đã tốt hơn chưa?”
Cung Ngũ nhìn anh, sau đó gật đầu, nói: “Tốt hơn rồi.”
Bộ Sinh cười, “Vậy thì xin hỏi vị hôn thê xinh đẹp của tôi, chúng ta có thể đi được rồi chứ?”
Cung Ngũ đứng dậy, nói: “Đi thôi.”
Sau khi quay lại xe, Cung Ngũ mới phát hiện. Tuy không giải quyết được vấn đề gì, nhưng tâm trạng cô đã khá hơn nhiều, biết được mình không bị cắm sừng thật là sảng khoái!
“Em còn muốn đến phố Đông nữa không?” Bộ Sinh hỏi.
Cung Ngũ gật đầu: “Có!”
Trên đường Bộ Sinh lấy một cái hộp ở cửa sau xe ra, đặt vào trong tay Cung Ngũ, “Tặng cho em.”
Cung Ngũ giơ tay chỉ vào mình, “Tặng tôi?”
Bộ Sinh gật đầu: “Ừm.”
Cung Ngũ vừa mở ra xem, mắt đã sáng lên, “Có thật là tặng tôi không?”
“Đúng, tặng cho em đấy.”
Cung Ngũ lập tức ôm vào trong lòng, cảnh giác nhìn Bộ Sinh nói: “Không được nuốt lời, không được đòi lại, quà đã tặng như bát nước hắt đi, ai muốn đòi lại thì người đó là con rùa rụt đầu!”
Bộ Sinh xanh mặt, “Tiểu Ngũ!”
Nhận được quà, Cung Ngũ rất vui vẻ, cười hi hi vuốt ve chiếc điện thoại trong tay, không kìm được nói: “Phát tài rồi!”
“Đây là số điện thoại của em.” Bộ Sinh đưa một tấm danh thiếp viết tay cho cô, “Nếu em không nhớ được thì gọi đến số điện thoại của người khác, rồi nhìn số hiển thị trên đó.”
“Biết rồi. Biết rồi!” Cung Ngũ rất hưng phấn.
Tài xế lái xe đến phố Đông. Cung Ngũ xuống xe, quay đầu lại, vẫy tay với Bộ Sinh, “Hai người về trước đi.”
Rồi cô ôm hộp điện thoại vui vẻ bước đi.