Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tước

Chương 109: Nhỏ như vậy? 2

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Cung Ngũ cảm nhận được tâm trạng của Lý Tư Không rất không tốt. Nhân lúc anh ta không để ý, cô lấy điện thoại ra liếc nhìn, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ. Cung Ngũ ngẩn ngơ, còn có ai gọi điện cho mình chứ, nhìn số điện thoại cũng không nhớ ra là ai nên cô ấn quay lại luôn.1Vừa định bỏ điện thoại vào trong túi thì màn hình lại sáng lên. Lúc này cô mới nhớ ra lúc chiều mình lên lớp để điện thoại ở chế độ im lặng, vì vậy có người gọi đến cũng không nghe thấy tiếng chuông.

Cô cầm điện thoại lên hoặc trả lời: “Alo?”

“Tiểu Ngũ.” Giọng nói của Nhạc Mỹ Giảo vang lên: “Con8đang ở đâu?”

Cung Ngũ trả lời ậm ừ: “Con đi ăn cơm với bạn…”

“Con ăn cơm cái gì? Ăn cơm còn không biết nghe điện thoại à? Lái xe của Bộ Sinh đến trường đón con, đợi đến bây giờ vẫn chưa đón được người, sắp lo lắng đến chết rồi. Bộ Sinh gấp đến mức gọi cả cho mẹ có biết không?2Con năm nay bao nhiêu tuổi rồi hả? Sao vẫn không khiến người ta bớt lo chút nào? Bạn cùng phòng nói con về nhà rồi, kết quả con không ở nhà họ Cung, con cũng không ở chỗ mẹ, gọi điện thì không nghe, con không biết người khác sẽ lo lắng sao? Con nghĩ cái gì vậy hả?”

Cung Ngũ vô tội4nghe Nhạc Mỹ Giảo nói không ngừng.

Lý Tư Không hỏi: “Ai đấy? Hung dữ như vậy…”

Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy có tiếng của đàn ông, bà lập tức hỏi: “Tiểu Ngũ, con đi với ai?”

“Con đi với một người bạn…”

“Bạn nào? Sao mẹ nghe thấy có tiếng đàn ông? Tiểu Ngũ, có phải con có bạn trai phải không?” Nhạc Mỹ Giảo đứng phắt lên, chỉ muốn lập tức tìm cô đánh cho một trận.

Cung Ngũ vội vàng nói: “Mẹ, không phải như mẹ nghĩ đâu, chính là cái người… Là anh trai của Yến Đại Bảo!”

“Yến Đại Bảo? Bạn học của con? Anh trai nó không phải đã về nước rồi à, con còn dám lừa mẹ?”

“Yến Đại Bảo có một người dì, anh ta là con của dì ấy, là anh họ của Yến Đại Bảo. Mẹ, con đâu dám lừa mẹ chứ. Công việc ở câu lạc bộ Bi-a của con cũng là anh ta tìm giúp. Hai hôm nữa anh ta phải ra nước ngoài, con chỉ vì muốn cảm ơn nên mới mời anh ta đi ăn cơm thôi ạ.”

Nhạc Mỹ Giảo nửa tin nửa ngờ: “Thật vậy không?”

“Chính xác 100%, không sai nửa chữ. Mẹ, con đâu dám lừa mẹ chứ!”

“Chỉ có hai người?”

“Đúng vậy, nếu như nhiều người không phải là mất rất nhiều tiền sao, con có ngốc đâu chứ.”

Cách nói chuyện này rất đúng với tính cách của Cung Ngũ, Nhạc Mỹ Giảo cũng từ từ bình tĩnh lại: “Đợi gặp rồi tính sổ với con sau, bây giờ lập tức về nhà cho mẹ.”

Cung Ngũ lập tức ngoan ngoãn: “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi, con về nhà ngay đây.”

Nói xong, cô cúp điện thoại, nhìn Lý Tư Không: “Thảm rồi, mẹ tôi nghĩ tôi linh tinh ở bên ngoài.”

“Cô lớn thế này rồi mà mẹ cô vẫn còn quản nhiều như vậy sao?”

Cung Ngũ bĩu môi: “Mẹ anh không phải cũng quản anh như vậy sao?”

Lý Tư Không bị nghẹn nói không lên lời: “Đồ keo kiệt này…”

Cung Ngũ vặn chai bia: “Anh đừng nói nhiều nữa, uống mau lên. Tôi phải về nhà rồi, nếu không mẹ tôi nhất định sẽ đánh gãy chân tôi.”

Lý Tư Không vẫn uống chậm rãi: “Dù sao thì cũng đã biết rồi, muộn thêm chút nữa thì có sao chứ?”

Năm phút sau, điện thoại của Cung Ngũ lại reo lên: “Alo.”

“Tiểu Ngũ.” Là giọng của Bộ Sinh: “Em ở đâu? Bây giờ tôi đi đón em.”

Cung Ngũ cáu kỉnh: “Không cần, có người đưa tôi về rồi!”

“Mẹ em gọi điện cho tôi, bây giờ tôi đi đón em, em không muốn để mẹ phải lo lắng chứ? Em đi với ai? Cho tôi địa chỉ được không?”

Cung Ngũ bĩu môi: “Tôi đi với Lý Tư Không, ở quán đầu tiên phố Tây Thị.”

“Được, em đợi ở đó đừng chạy lung tung, bây giờ tôi đi đón em.” Bộ Sinh nói xong liền cúp điện thoại.

“Tôi đã lớn như này rồi, sao cái gì cũng quản vậy? Thật đáng ghét!”

“Tên Bộ Sinh kia là vị hôn phu cũ hay là ba dượng của cô vậy?”

“Cậu Hai, anh nói như vậy hơi quá đáng rồi đấy!”

Lý Tư Không cười đắc ý: “Vốn là như vậy mà, có giấu cũng chẳng được.” Anh ta lại uống một ngụm bia lớn: “Mẹ nó chứ, tôi nói cho cô biết, chỉ cần cô vẫn ở Thanh Thành thì người ta vẫn sẽ nhớ đến cái quan hệ đó. Chỉ cần sau này anh ta có quan hệ gì đó với mẹ cô, cô cũng không thoát được.”

“Không thoát được thì thôi, có gì đâu chứ.”

“Ôi mẹ ơi, sự khoan dung của cô đúng là…” Lý Tư Không giơ ngón cái: “Không thể không bội phục.”

Cung Ngũ tiếp tục khêu ốc: “Tôi không thèm quan tâm đến anh. Bộ Sinh nói anh ta qua đón tôi, tôi cũng không cần anh đưa về nhà nữa.”

“Vậy rốt cuộc cô với cái vị hôn phu cũ, anh rể hiện tại và ba dượng tương lai kia có quan hệ thế nào đấy? Sao anh ta bắt đầu quản chuyện của cô rồi?”

“Anh đừng nói Bộ Sinh như vậy, ít nhất anh ta vẫn rất tốt với tôi.”

“Tốt? Tốt thế nào? Tốt đến mức dan díu với chị cô để cô bắt tại trận.”

“Cũng chẳng phải chuyện lớn, đừng suốt ngày nói mãi điểm không tốt ấy của người ta. Hơn nữa bây giờ chuyện đó chẳng liên quan gì đến tôi, tôi cần gì phải cứ mãi để trong lòng. Anh nhiều chuyện rồi đấy, chuyện của vị hôn phu cũ của tôi thì liên quan quái gì đến anh chứ? Không phải anh có cái sở thích đặc biệt kia chứ, nhìn trúng Bộ Sinh rồi?”

“Đầu cô nghĩ cái gì thế? Con mắt nào của cô thấy tôi có cái sở thích đặc biệt kia? Mau ăn ốc của cô đi!”

Lý Tư Không lấy điện thoại ra, dịch gần về phía Cung Ngũ: “Mau nhìn camera.”

Cung Ngũ vô thức ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội, Lý Tư Không lập tức bắt được khoảnh khắc này.

“Ha ha, mau nhìn dáng vẻ lúc ăn của cô này.”

Anh ta viết thêm vài chữ lên trên ảnh: “Đi ăn ốc với Đồ keo kiệt, cả đống vỏ đều là kiệt tác của cô ấy, phải kiếm nhiều tiền hơn mới nuôi nổi.”

Sửa xong, ấn vào nút đăng.

Chọn tập
Bình luận