Bên tai vang lên âm thanh ồn ã rối loạn, ánh đèn chớp lóe lên liên tục, có cảm giác như biển người kéo đến bên cạnh.
Cung Ngôn Thanh đột nhiên mở trừng mắt ra, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Cơ thể cô ta thấy vô cùng đau đớn, đau đớn đến mức khó nói được thành lời, lẽ nào… Cô ta ngồi bật dậy.
Tất cả hiện lên trước mắt khiến cô ta khiếp sợ.
Cô ta nằm ngồi trên một chiếc giường trong một1căn phòng xa lạ. Trong phòng tỏa ra thứ mùi vị dâm đãng, ngoài cửa và đầu giường có đầy người đang đứng xúm lại xem, bên cạnh cô ta là một người đang nằm lõa thể, dáng người và màu da của người đó khác hoàn toàn với Bộ Sinh. Cô ta kinh hãi, kéo ga giường lên bọc cơ thể lại: “Chuyện gì xảy ra thế này?”
Những người đứng đầu giường có người cầm điện thoại, có người cầm máy ảnh, đang càn rỡ8vây xung quanh.
Người bên cạnh cô ta vẫn còn đang ngủ say.
Cung Ngôn Thanh dần tỉnh táo lại, cô ta nhìn thấy đa số người đứng ở đầu giường đều là các nữ trưởng bối của nhà họ Bộ, có cả nữ phóng viên vẫn liên tục bám lấy cô ta, cô ta hét lên thất thanh: “A…”
Mẹ Bộ Sinh đứng ở đầu giường sắc mặt xanh mét, nhìn như thể đã đứng đó rất lâu, hay nói cách khác họ đứng đó để chờ cô2ta tỉnh lại.
“Tỉnh rồi à?” Mẹ Bộ Sinh lên tiếng, “Vừa rồi Bộ Sinh đi khắp nơi tìm cô, nói có một món quà quan trọng muốn tặng cho cô, nhưng đi khắp nơi tìm nhưng vẫn không thấy. Nếu không phải có phóng viên cung cấp đầu mối thì chỉ sợ là chúng tôi vẫn bị lừa bịp. Nhà họ Cung thật gia giáo, dạy ra được một đứa con gái tốt thế này! Con trai tôi đi khắp nơi tìm bạn gái, tay cầm4nhẫn để cầu hôn, không ngờ bạn gái nó lại cởi sạch sẽ ra diễn một màn kịch đặc sắc thế này với một gã đàn ông lạ mặt!”
Cung Ngôn Thanh ra sức lắc đầu, “Không phải vậy đâu… không phải vậy đâu…”
“Không phải vậy ư?” Mẹ Bộ Sinh vừa nghiêm nghị lại cay nghiệt nói: “Xem ra cô Cung đây không biết dáng vẻ của cô khi bị phát hiện ra là thế nào. Các người cũng quá nóng nảy rồi đó, còn không đóng chặt cửa lại đã hành sự, đúng là khiến người ta phục sát đất đấy! Chính tay tôi đắp chăn cho hai người đấy, khi bị phát hiện ra hai người còn đang dính chặt lấy nhau, các người ăn vụng mà còn dám quang minh chính đại như vậy, đúng là hiếm thấy trên đời. Còn chưa được gả vào nhà họ Bộ mà đã bắt đầu nuôi trai rồi sao?”
Mẹ Bộ Sinh cũng không phải hạng tốt đẹp gì, nhưng dù có xấu xa thế nào cũng vẫn đối xử tốt với con cái của mình, đặc biệt Bộ Sinh còn là niềm tự hào của bà ta. Bây giờ bà ta chỉ muốn bóp chết Cung Ngôn Thanh. Bộ Sinh đáng thương vẫn còn cho người đi khắp nơi tìm cô ta, nói là tiết mục quan trọng nhất sắp bắt đầu rồi.
Đúng là tiết mục quan trọng nhất, hừ, để bao nhiêu người nhìn thấy dáng vẻ cô ta chung đụng với một gã đàn ông như vậy, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn nôn rồi.
Đàn ông trong phòng đều đã bị đuổi hết ra ngoài, vừa rồi có rất nhiều người đến xem náo nhiệt, dù sao thì cảnh tượng bắt gian tại trận ngay trên giường thế này cũng không mấy khi thấy trong thực tế.
Ngoài cửa ồn ào, người bị chặn ngoài cửa vừa nhìn thấy Bộ Sinh liền vội vàng cúi đầu không nói, cái sừng to thật là to mọc trên đầu!
Bộ Sinh cứng đờ mặt, cất bước đi vào, nhìn Cung Ngôn Thanh. Đôi mắt Cung Ngôn Thanh đẫm lệ, cô ta nhìn Bộ Sinh, ra sức giải thích: “Bộ Sinh, anh phải nghe em giải thích, anh nghe em giải thích! Không phải như anh nghĩ đâu, không phải như anh tưởng tượng đâu! Em vô tội, em hoàn toàn không biết gì cả… em cứ tưởng là anh…”
Bộ Sinh châm chọc nở nụ cười: “Vô tội ư? Tưởng là tôi ư? Cả buổi tối tôi bận rộn thế nào cô còn không thấy sao? Cô gây ra chuyện đẹp mặt thế này ở ngay bữa tiệc cuối năm của Bộ Thị, bây giờ cô còn nói với tôi là cô vô tội sao?”
Cung Ngôn Thanh muốn đi xuống, nhưng cô ta đang không mặc gì cả, chỉ cần cô ta đi xuống thôi chiếc ga giường đang bọc trên người sẽ rơi ngay xuống, cô ta khóc lóc: “Bộ Sinh anh phải tin em… em thực sự… em…”
Mẹ Bộ Sinh nghiến răng: “Đồ đĩ, tôi đã biết cô không phải hạng tốt đẹp gì! Nếu không phải nể mặt con trai tôi thì liệu tôi có chấp nhận cô không? Nghe nói ban đầu cô còn câu dẫn Bộ Sinh đang uống say ở ngay bữa tiệc sinh nhật của em gái mình, xem ra cô giỏi câu dẫn đàn ông lắm thì phải!” Bà ta càng nói càng tức giận, bà ta dữ tợn xông tới đánh Cung Ngôn Thanh: “Cô đã hại con trai tôi! Cái đồ mặt dày này, cướp bạn trai của em gái thì thôi đi, cô lại còn muốn hại chết con trai tôi nữa à? May mà Bộ Sinh còn chưa cầu hôn, nếu cầu hôn rồi thì không biết nhà họ Bộ còn bị mất mặt đến thế nào nữa? Đồ đĩ mặt dày không biết xấu hổ! Cái ngữ lòng dạ khó lường…”
Bà ta vừa đánh, mấy bà cô phía sau đương nhiên cũng sẽ không cam chịu yếu thế, lần lượt xông lên đánh theo.
Cung Ngôn Thanh chỉ biết ôm đầu kêu thét, “Em không có mà… Bộ Sinh anh hãy tin em…”
Người khác có tin hay không không quan trọng, chỉ cần Bộ Sinh tin là đủ.
Bộ Sinh tái mét mặt, nghiến răng, anh ta kéo mẹ mình lại, đẩy bà ra bên ngoài, “Mẹ, thôi bỏ đi, những người không quan trọng không đáng để mẹ phải tức giận như vậy!”
“Bộ Sinh, đi thôi con, loại đàn bà này có dâng đến tận miệng cũng không thèm! Con trai của mẹ giỏi như vậy, bao nhiêu người muốn ấy chứ, sao phải để tâm đến loại đàn bà rách nát này làm gì? Đi thôi!”
Bộ Sinh còn đứng trong phòng, trừ người đàn ông đang ngủ và Cung Ngôn Thanh ra, còn có một phóng viên nữ đứng trong góc bị mọi người quên lãng. Cô ta nhanh tay mở chức năng ghi hình của máy ảnh ra từ sớm, bởi vì máy ảnh chụp ảnh có âm thanh nên dễ khiến người khác chú ý.
Sắc mặt Bộ Sinh đã khó coi đến cực điểm: “Chuyện đã đến nước này, tôi cũng không còn gì để nói nữa. Nếu cô thích cuộc sống như vậy hơn thì sau này cô hãy tự liệu lấy thân, tạm biệt.”
Nói xong, anh xoay người đi về phía cửa.
“Bộ Sinh! Bộ Sinh!” Cung Ngôn Thanh vội vàng chạy xuống giường, cô ta liều mạng bọc mình trong tấm ga giường chạy đuổi theo, ôm chân Bộ Sinh, “Anh không thể đối xử với em như vậy được… anh không thể đối xử với em…”
“Ồ?” Bộ Sinh cười lạnh, “Vậy tôi phải đối xử với cô thế nào? Sau khi cô cắm một cái sừng vừa to vừa bóng bẩy lên đầu tôi thì tôi phải đối xử với cô thế nào đây?”
“Em, em…” Cung Ngôn Thanh ngồi dưới đất, cô ta ôm đùi Bộ Sinh không chịu buông ra, gương mặt đẫm lệ nhìn Bộ Sinh, khóc lóc nói: “Em có thai rồi… em có thai rồi… là con của anh…” Cô ta gào lên với mẹ Bộ Sinh đang đứng ngoài cửa, “Cháu có thai rồi, là con của Bộ Sinh, cháu có thai rồi…”
Vừa nói ra, vẻ mặt mẹ Bộ Sinh lập tức hiện rõ sự do dự. Mang thai ư? Đứa bé là con của Bộ Sinh ư? Bà ta vội vàng nhìn Bộ Sinh, “Con trai?”
Bộ Sinh cười xùy một tiếng, “Vậy sao? Đây là quân bài cuối cùng của cô à?”
Bộ Sinh tách từng ngón tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Vậy cô có định sinh đứa bé ra không? Nếu như cô định sinh nó ra thì nhớ đưa đứa bé đến nhà họ Bộ, đừng nói là một đứa, cho dù có mười đứa thì nhà họ Bộ cũng nuôi được. Nếu cô không định sinh nó ra thì cũng nhớ nói với tôi một tiếng, tiền phá thai tôi sẽ cho cô, tiền bồi bổ cũng sẽ không thiếu của cô một đồng. Nhưng còn cô, dù có nói gì tôi cũng không cần, tôi là người trọng thể diện, nhà họ Bộ lại càng không chịu mất mặt đâu.”
Bộ Sinh gạt tay cô ta ra, xoay người sải bước đi ra ngoài, dường như chỉ cần liếc nhìn thêm mấy cái thôi cũng sẽ thấy buồn nôn.
“Bộ Sinh, Bộ Sinh…” Cung Ngôn Thanh nhoài người về phía trước, nhưng lại nhào vào khoảng không, cô ta nằm bò dưới đất, một tay vẫn còn giữ chặt tấm ga giường che trước ngực, chật vật gào khóc: “Bộ Sinh…”
Bộ Sinh rời đi, mẹ Bộ Sinh và những người họ hàng thân thích khác trong gia đình cũng đi theo. Bộ Sinh đã nói rõ ràng rồi, nếu đứa trẻ được sinh ra thì sẽ giữ đứa trẻ, còn người phụ nữ này tuyệt đối sẽ không thể giữ được.
Cung Ngôn Thanh gào khóc ầm ĩ, những người ở cửa phòng vây lại xem, một cặp vợ chồng trung niên vội vàng tách đám đông ra xông vào, “Con trai tôi đâu? Con trai tôi đâu rồi?”
Họ chạy qua người Cung Ngôn Thanh, lay người đàn ông còn đang ngủ say trên giường dậy: “Con ơi? Con ơi!”
Người đàn ông trên giường nhíu mày bò dậy, để lộ gương mặt cực kỳ trẻ, hoàn toàn còn chưa được tính là đàn ông, cậu ta mờ mịt nhìn họ: “Sao vậy? Sao ba mẹ lại đến đây?”
Người mẹ vội vàng cầm quần áo của cậu ta, “Con làm gì vậy hả? Sao con lại ở chung với người phụ nữ này? Con dậy ngay đi!”
Cậu ta mặc quần áo vào, nhìn thấy trong phòng còn có người khác liền kinh ngạc hỏi: “Sao thế này?”
“Con còn hỏi nữa hả? Còn không đi nhanh lên!” Người mẹ nghiến răng nghiến lợi, chỉ trách con trai mình còn chưa trưởng thành, vẫn còn ít tuổi, chưa có bản lĩnh gì, chỉ giỏi trêu chọc phụ nữ.
Dù sao thì cũng còn có bao nhiêu người đang nhìn, người mẹ liếc nhìn Cung Ngôn Thanh đang ngồi dưới đất gào khóc, đột nhiên xông ra vừa kéo vừa đánh cô ta, “Cô không biết xấu hổ, cô không biết liêm sỉ, con trai tôi mới có mười bảy tuổi, nó còn chưa thành niên! Mới mười bảy tuổi đấy, cô có còn là người không hả? Cô câu dẫn con trai tôi, cô là đồ đàn bà không biết xấu hổ…”
Cung Ngôn Thanh đờ đẫn ngồi đó, cô ta chỉ cúi đầu, hoàn toàn không đáp trả, cuối cùng còn bị người khác kéo đi.