Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Công Tước

Chương 333: Giở trò lưu manh .1

Tác giả: Yến Tử Hồi Thời
Chọn tập

Đến trước cửa Tạo Tinh, Bộ Sinh bị bảo vệ và nhân viên đứng cửa chặn lại, “Tổng giám đốc Bộ, không phải chúng tôi không cho ngài vào mà là cô Nhạc đã dặn dò. Nếu như để ngài vào trong, chúng tôi sẽ bị đuổi việc.”

Trán Bộ Sinh nổi đẩy gân xanh, “Cô ấy nói ư?”

“Cô Nhạc đã nói, nếu như ngài đến, thì… thì… cái đó…” Bảo vệ và nhân viên đứng cửa đều có chung một biểu cảm khó xử.

Ai cũng cũng biết ngài Bộ rất có thế lực, nhưng tình hình1này phải làm sao? Cô Nhạc là người phát lương, ngài Bộ là cổ đông đầu tư, thật là làm khó đám người làm công ăn lương như bọn họ.

Bộ Sinh hỏi: “Thì cái gì?”

Người phục vụ đứng cửa nhìn bảo vệ nhưng bị bảo vệ lườm lại, cuối cùng anh ta nói: “Cô Nhạc nói, nếu ngài Bộ đến thì đuổi ngài đi càng xa càng tốt.”

Nhân viên bảo vệ đẹp trai sửa lại lời cho đúng: “Nguyên văn lời cô Nhạc nói là: Nếu như Bộ Sinh mà đến thì bảo anh ta cút8càng xa càng tốt. Ai dám để anh ta vào thì cút xéo hết đi!”

Nhìn sắc mặt Bộ Sinh, anh ta vội bổ sung thêm một câu: “Cô Nhạc bảo chúng tôi chuyển lời, đây không phải là chúng tôi rắp tâm muốn mắng ngài Bộ đâu…”

Bộ Sinh nghiến răng, lấy một tờ danh thiếp ra, “Bây giờ cầm tờ danh thiếp này đến Bộ Bộ Hữu Sinh ứng tuyển, lương tôi trả gấp đôi.”

Bảo vệ và nhân viên đứng cửa đưa mắt nhìn nhau, sau đó lấy mũ trên đầu xuống, “Ôi, được thôi!”

Rồi hai2người cùng nhau chạy.

Bộ Sinh nghênh ngang đi vào trong. Lúc vào cửa chính của Tạo Tinh, anh ta còn gọi một cuộc điện thoại. Không lâu sau đã có nhân viên bảo vệ mới đến thay thế chỗ của hai người vừa đi kia.

Nhạc Mỹ Giảo từ trong phòng tập luyện ra, tay cầm điện thoại đi về phía phòng làm việc, vừa đi vừa tươi cười nói chuyện điện thoại. Bộ Sinh đi theo sau bà, đi gần mới nghe thấy bà nói: “… Thế sao được chứ? Hại ngài Chu tốn phí, tôi4sẽ chuyển tiền gửi ngài Chu sau vậy… Cần chứ, cần chứ, cũng không phải con số nhỏ… Chuyện này chắc chắn không thành vấn đề, đợi chúng ta gặp lại, tôi nhất định sẽ mời ngài Chu dùng bữa… Đâu có. Ngài Chu thật khéo nói chuyện…”

Khi nói chuyện điện thoại, ánh mắt Nhạc Mỹ Giảo ánh lên nụ cười, biểu cảm trên mặt thực sự rất chướng mắt khiến Bộ Sinh không kiềm chế được thẳng tay hất điện thoại của bà rơi xuống đất. Đồng thời anh ta ấn Nhạc Mỹ Giảo vào tường.

Nhạc Mỹ Giảo hoảng sợ hét lên, bị dồn vào tường vẫn chưa hồi hồn, khi nhìn thấy là Bộ Sinh, sắc mặt bà mới đỡ hơn: “Cậu làm gì thế? Hù chết tôi rồi!”

Bộ Sinh vòng một tay ôm lấy eo Nhạc Mỹ Giảo, tay còn lại giữ chặt cổ bà, cúi đầu phủ xuống một nụ hôn.

Điện thoại rơi xuống đất nhưng cuộc gọi vẫn đang kết nối: “… Alo? Cô Nhạc? Cô Nhạc? Alo… Alo…”

Hai người họ đang đứng bên ngoài phòng làm việc của Nhạc Mỹ Giảo. Các phòng ban khác của Tạo Tinh rất đông người. Một người nghe thấy tiếng hét thò đầu ra nhìn, những người khác cũng kéo nhau ra xem. Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm vào Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh.

Tin tức Bộ Sinh có bạn gái ai ai cũng biết. Những nhân viên lâu năm ở Tạo Tinh đều cảm thấy bất bình thay cho Nhạc Mỹ Giảo, cảm thấy Bộ Sinh này chơi chán rồi thì đá. Không ngờ anh ta còn đến công ty, cưỡng hôn Nhạc Mỹ Giảo trước mặt mọi người.

Nhạc Mỹ Giảo tức điên người nhưng không làm gì được, đành để bị Bộ Sinh chặn trên tường. Bây giờ bà hận không thể lấy dao chém chết Bộ Sinh. Bà cắn răng, cố giãy giụa thoát khỏi bàn tay rắn chắc ôm chặt của Bộ Sinh, cuối cùng cũng có một khe hở thò một cánh tay lên. Nhạc Mỹ Giảo vừa đánh vừa cào cấu thẳng vào mặt anh ta.

Bộ Sinh sờ thử vết cào trên mặt: “Mỹ Giảo!”

Nhạc Mỹ Giảo tặng ngay cho anh ta một chữ: “Cút!”

Bộ Sinh cắn răng: “Tôi có thể giải thích!”

“Cút!”

“Nhạc Mỹ Giảo!”

Nhạc Mỹ Giảo nhân lúc Bộ Sinh không phòng bị, xông vào phòng làm việc, đáp lại Bộ Sinh bằng một tiếng đóng cửa “rầm” một cái.

“Mỹ Giảo, mở cửa!” Đã mất mặt lắm rồi, anh ta cũng không quan tâm nhiều nữa, “Nhạc Mỹ Giảo, mở cửa!”

“Cút!”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh vặn đi vặn lại tay nắm cửa.

Nhạc Mỹ Giảo ở bên trong bắt đầu suy nghĩ xem có nên thay cửa phòng làm việc bằng cửa chống trộm không.

Bộ Sinh đi đi lại lại mấy vòng trước cửa rồi lại đạp cửa: “Mỹ Giảo, mở cửa! Nếu em không mở, tôi sẽ cho người tháo cánh cửa này!”

“Nhạc Mỹ Giảo, em mở cửa cho tôi!”

Nhạc Mỹ Giảo hét lên: “Tôi bảo cậu cút cậu không nghe thấy à? Điếc rồi sao?”

“Nghe thấy rồi, nhưng tôi không muốn, mở cửa! Nói chuyện rõ ràng, tôi có thể giải thích! Em mau mở cửa ra!”

Anh ta lại tiếp tục đập cửa, Nhạc Mỹ Giảo không mở thì anh ta đập cho đến lúc nào cửa mở thì thôi. Người phụ nữ yêu quý mạng sống như vậy, anh ta không tin bà nỡ để mình chết đói ở bên trong.

Nhạc Mỹ Giảo đập tay mạnh xuống bàn: “Bộ Sinh, cậu đúng là có bệnh rồi!”

“Đúng thế, tôi có bệnh đấy. Em mở cửa ra rồi hãy nói!”

Nhạc Mỹ Giảo không cần nghĩ cũng biết biểu cảm của các nhân viên bên ngoài ra sao.

Giày cao gót giẫm mạnh trên sàn, mỗi bước đi mạnh mẽ khí thế giống như muốn giẫm cho mặt Bộ Sinh thành tổ ong lỗ rỗ.

Bà mở cửa, nhíu mày, cười mỉa mai: “Có gì thì nói đi.”

Bộ Sinh thấy bà mở cửa thì thở phào nhẹ nhõm, đẩy cửa đi vào, “Tôi có thể giải thích.”

Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, xoay người ngồi lên ghế sofa, ôm cánh tay nhìn anh ta, “Cậu nói đi.”

Bộ Sinh nới lỏng cà vạt, ngồi đối diện với bà, trên mặt vẫn còn vết xước khi nãy bị bà cào. Bây giờ, anh ta không quan tâm gì nữa, chỉ muốn làm Nhạc Mỹ Giảo bớt giận trước đã, “Người phụ nữ đó lần trước trong tiệc cưới của một người bạn đã tính kế tôi. Loại phụ nữ tâm địa rắn rết này, chỉ nghe tên thôi tôi cũng thấy chán ghét…”

Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng nhìn anh ta, “Đây gọi là bị tính kế sao, thẹn quá hóa giận rồi?”

Bộ Sinh đập mạnh xuống bàn uống nước làm Nhạc Mỹ Giảo sợ hết hồn. Anh ta nghiến răng, đánh chết cũng không chịu thừa nhận: “Cô ta cũng xứng sao?”

Nhạc Mỹ Giảo cười chế giễu, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác.

Bộ Sinh kìm nén tức giận, nói tiếp: “Hôm qua, nhà tôi cho người đến ép tôi quay về, tôi thuận tiện dẫn cô ta theo để đói phó. Chỉ đơn giản là vậy thôi!”

“Cút!” Nhạc Mỹ Giảo lại tặng cho Bộ Sinh một chữ.

“Tôi phải nói thế nào thì em mới tin? Cùng lắm là nửa tháng, tôi sẽ chia tay với cô ta!”

“Chúc mừng cậu nửa tháng sau về với cuộc sống độc thân. Bây giờ, mời cậu cút ra ngoài!”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh biết người phụ nữ này không dễ lừa gạt như vậy.

“Tôi đã nghe cậu giải thích rồi cậu còn muốn thế nào? Lẽ nào cậu cho rằng cậu có vị hôn thê rồi có thể tiếp tục quan hệ với tôi sao? Cậu coi tôi là loại người gì? Cút về bên vị hôn thê dịu dàng của cậu. Trên báo đã viết rất rõ ràng, đã đem về nhà ra mắt rồi. Cậu trăng hoa như vậy, ý đồ một chân đạp hai thuyền có phải là điển hình của bọn đàn ông thối nát bây giờ không?”

“Tôi đã nói không phải rồi!” Bộ Sinh hơi cáu kỉnh, “Tôi phải nói thế nào thì em mới chịu tin?”

“Tôi tin mà. Cậu có nói một nghìn lần đến một vạn lần thì sự thực vẫn là như thế. Ít nhất trong mắt các nhân viên của công ty tôi, nếu như tôi tiếp tục dây dưa không dứt với cậu thì nhân phẩm của tôi có vấn đề. Trước đây Cung Truyền Thế chẳng ra gì nhưng dù sao ông ta cũng gặp mặt vui vẻ, chia tay yên bình. Khi tôi ở bên cạnh ông ta, xung quanh ông ta không có những loại người phức tạp. Bây giờ cậu tính sao? Muốn ở nhà có vợ, bên ngoài có nhân tình à? Cậu coi tôi là loại đàn bà đê tiện à? Cút!”

Bộ Sinh nhắm mắt, hít thở sâu một hơi: “Kết hôn! Bây giờ đi luôn! Hôm nay kết hôn luôn! Đi…”

Chọn tập
Bình luận