Cung Ngũ khóc thút thít, hỏi: “Là ba của Yến Đại Bảo sao?” “Đúng.” Chiêm Húc gật đầu, “Nếu lần này người đến không phải là cô, mà là cô ta, kết cục1của cô ta sẽ rất thảm. Ba nuôi tôi hận Yến Hồi cả đời này nhưng cả đời lại bất lực. Ông ấy nhiều lần ra lệnh cho tôi phải trừ khử Yến Hồi,8nhưng Thanh Thành cũng giống như Gaddles của Edward, trị an không dễ bị phá vỡ. Những nơi thuộc phạm vi của Edward đều được phòng thủ kiên cố, hoàn toàn không có khả2năng ra tay, đặc biệt là sau khi Yến hồi có con gái thì càng không thể. Tôi từng đích thân đến Thanh Thành, quan sát rất nhiều lần, hoàn toàn không tìm được4cơ hội ra tay, nên tôi căn bản không dám động thủ, đành phải lặng lẽ trở về.” Cung Ngũ mím môi không nói gì. “Edward nhất định biết chuyện này, hắn biết rõ hơn ai hết sự hi sinh của cô, nhưng sau khi hắn cân nhắc xong thì vẫn chọn từ bỏ cô, tôi rất tiếc. Nếu là em gái hắn, có lẽ mọi chuyện đã khác.” Chiêm Húc nhìn ra xa nói: “Theo như tôi biết, Edward là một đứa con có hiếu. Dù là vì mẹ hắn, hắn cũng sẽ cố gắng nghĩ cách cứu em gái mình, người khác hoàn toàn không có được đãi ngộ này.” Nước mắt của Cung Ngũ lại tuôn trào, một hồi sau, cô nỗ lực hít một hơi thật sâu, thật dài, đứng dậy nói: “Tôi chưa từng nghĩ nhiều như vậy, cũng không cần anh Tiểu Bảo cảm kích tôi. Dù không có anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo cũng là bạn tốt nhất của tôi, cậu ấy bị bệnh thành ra vậy, nếu thật sự đến đây, tôi sợ cậu ấy sẽ có chuyện, nên tôi không hối hận vì đã đến. Còn về anh Tiểu Bảo… từ bỏ tôi…” Lời còn chưa nói xong, cô lại không kìm được mà bật khóc, cô ra sức giơ tay lau nước mắt, nói: “Tôi rất đau lòng… Nhưng mà, tôi sẽ không quan tâm đến anh ấy nữa!” Sau đó cô gào khóc thật to, cô vừa khóc vừa nói: “Tôi nghĩ rằng… Tôi nghĩ rằng anh Tiểu Bảo nhất định sẽ đồng ý… Tôi nghĩ rằng tôi nhất định sẽ quan trọng hơn những bản vẽ của anh Tiểu Bảo… Tôi rất đau lòng…” Uổng công cô tin anh như vậy, uổng công cô đã kiên định cảm thấy mình nhất định có thể trở về, kết quả chỉ là cô tự đa tình. Trong lòng anh Tiểu Bảo, vốn dĩ những tớ giấy đó quan trọng hơn cô rất nhiều. Chiêm Húc trầm ngâm nhìn cô, Cung Ngũ khóc đến kiệt sức. Chiêm Húc lại lần nữa thử giơ tay ra, ngón tay chạm vào vai cô, cẩn thận nắm lấy bờ vai cô, nói: “Không sao, không có hắn thì trên đời này vẫn còn người khác, Tiểu Ngũ đã nói thế mà.” Cung Ngũ khóc nói: “Tôi biết… nhưng tôi vẫn rất đau lòng!” Chiêm Húc nhìn ra đằng xa, “Ừ, có lẽ ai cũng phải đau lòng.” Cung Ngũ khóc mệt rồi thì cũng dừng lại, cô giơ tay dụi dụi mắt, hít hít mũi nói: “Anh Chiêm, anh có thể đỡ tôi một chút không, chân tôi hình như bị tê rồi…” Chiêm Húc giơ tay đỡ cô dậy, Cung Ngũ rên một tiếng, đợi đến khi chân thoải mái trở lại thì từ từ đi vào trong hang động, nói: “Anh Chiêm, hôm nay tôi khóc mệt quá. Tôi phải trở vào ngủ một giấc, sáng mai thức dậy thì sẽ không sao nữa.” Chiêm Húc đứng yên tại chỗ, nhìn cô từng bước từng bước đi về phía cửa hang động, sau cùng thì biến mất sau cánh cửa, đi vào bên trong. Đầu gối hơi đau, Cung Ngũ đột nhiên cảm thấy không ngủ được, cô buồn bã nhìn lên nóc hang động. Chỗ này giống như được người ta chạm trổ qua, khả năng chống nước khá tốt, ngoài việc chống côn trùng, những thứ khác đều rất tốt, độ ấm của chăn vừa phải, rất thoải mái. Cung Ngũ trở mình, hai người hai bên đều đã ngủ, chỉ còn mình cô. Lúc nãy vừa nghe được tin, quá đau lòng nên khóc hơi dữ dội, hiện giờ cảm xúc của cô vẫn còn chưa ổn định. Cô có thể hiểu, cô thật sự có thể hiểu, Chiêm Húc nói đúng. Công Tước đại nhân thật sự là người trong lòng luôn nghĩ đến thế giới, anh làm chuyện gì cũng có nguyên tắc và giới hạn. Có lúc anh rất cố chấp, còn thích nổi giận, tính cách có chút bảo thủ, quần áo nhất định phải vừa vặn, không được có nếp nhăn nào, đầu tóc cũng chăm chút kỹ lưỡng. Khi đi qua đường nhất định phải tuân thủ đứng đợi đèn đường, còn không cho phép cô băng ngang đường khi có đèn đỏ, trong người anh luôn tràn đầy năng lượng chân chính…