Cung Ngũ cong môi, cố nén sự đắc ý và nụ cười trên mặt, cơ thể nhẹ nhàng như sắp bay lên. Quả nhiên là anh Tiểu Bảo mà cô thích nhất, khác hoàn toàn với những kẻ đê tiện diêm dúa ở bên ngoài kia, nghĩ1thôi đã thấy vui rồi!
Cô chớp đôi mắt hoa đào xinh đẹp, trong mắt là ý cười nồng đậm, dường như nếu không có hai cái người chướng mắt ở trong phòng khách này, nhất định cô sẽ nhảy lên hôn anh một cái.
Gloria không ngờ Công8tước đại nhân sẽ có loại phản ứng này. Cô ta có thể làm cho Công tước đại nhân thấy được bộ mặt xấu xí của Cung Ngũ, nếu như nói cô trộm bản thiết kế không thể khiến cho Công tước đại nhân tin phục, vây2những chuyện cô gái này đã từng làm ở Thanh Thành nhất định sẽ làm cho người ta kinh ngạc.
Cung Ngũ không đơn thuần là một người dân bình thường, thậm chí cô còn là một cô gái hư không từ chuyện xấu nào, nhất định là4Công tước đại nhân bị mê hoặc rồi, nhất định anh không biết mặt tối tăm của Cung Ngũ. Gloria vô cùng hy vọng Công tước đại nhân có thể nghe được lời của Cung Ngôn Thanh. Cô ta tìm lâu như vậy, tốn nhiều nhân lực tài lực như vậy mới nghe ngóng được tin tức của Cung Ngũ, mới biết được sự tồn tại của Cung Ngôn Thanh. Bọn họ là chị em ruột, lời của Cung Ngôn Thanh nhất định sẽ làm cho người ta tin.
Cung Ngôn Thanh cúi đầu cười một tiếng: “Tôi luôn nghe nói ngài Edward được tôn là đại Công tước quý tộc, là nhân vật chỉ đứng sau Quốc vương Bệ hạ ở đất nước này, là thân sĩ hiểu lễ nghi nhất thiên hạ, không ngờ có một ngày tôi lại bị người cao quý nhất thiên hạ này đuổi ra ngoài. Ngài Edward đúng là lễ nghi chu toàn.”
Gloria trợn to mắt nhìn về phía Cung Ngôn Thanh. Đó là ngài Công tước của Gaddles, cô ta lại dám mỉa mai ngài Edward khinh thường lễ nghi quý tộc mấy trăm năm của gia tộc truyền thừa Edward? Cô ta điên rồi à?
Công tước đại nhân không hề ngước mắt lên, nói ra ba chữ: “Ném ra ngoài.”
Sau đó, trước ánh nhìn chăm chú của Cung Ngũ, có mấy người phụ nữ mặc âu phục xông vào, ném Cung Ngôn Thanh ra ngoài… ra ngoài rồi… ra… ra ngoài….
Gloria há miệng, vẫn còn bê ly trà trong tay, cô ta trừng lớn mắt, hoàn toàn ngây người. Một lúc lâu sau đó cô ta mới vội vàng đặt ly trà xuống, “Ngài Edward, thật xin lỗi, tôi cũng không biết cô Cung lại vô lễ mạo phạm ngài như vậy. Tôi vốn muốn để cô ấy gặp mặt Ngũ tiểu thư, ôn lại tình nghĩa chị em, không ngờ cô ấy lại vô lễ như vậy, vô cùng xin lỗi!”
Sau khi thấy rõ cục diện, Gloria nhanh chóng đẩy hết trách nhiệm cho Cung Ngôn Thanh, rồi vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phủ Công tước.
Cung Ngôn Thanh bị người trực tiếp ném ra cổng phủ Công tước, cô ta từ từ bò dậy, mặt đầy khiếp sợ nhìn cổng lớn phủ Công tước, hoàn toàn không dám tin tưởng thân sĩ trong miệng Gloria lại làm ra loại chuyện này với cô ta!
Cổng phủ Công tước đột nhiên “két” một tiếng được người mở ra, vẻ mặt Cung Ngôn Thanh còn chưa kịp thay đổi, một bàn tay đeo găng tay đã thò ra ngoài, ném cái túi màu cà phê từ bên trong ra, “bịch” một tiếng rơi xuống đất, cổng phủ lại nhanh chóng đóng lại.
“Cô điên rồi!” Gloria hung hăng trừng cô ta một cái, dùng găng tay che mặt, vội vàng lên xe. Thấy Cung Ngôn Thanh còn kinh ngạc đứng ở cổng phủ Công tước, cô ta nghiến răng: “Còn không mau lên xe?”
Cung Ngôn Thanh vội vàng lên xe, tài xế lập tức khởi động xe, nhanh chóng rời khỏi phủ Công tước.