Kết thúc giờ học, Tiểu Ngũ đi từ trong phòng ra, vừa đi còn vừa không quay đầu lại thảo luận với giáo viên: “… Em cảm thấy cái luận điểm đó hơi sai lệch với luận
điểm chính, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có lý…”
Quay đầu thấy Cung Ngổn Thanh, cổ chào1giáo viên rồi đi tới: “Chị Ba, sao chị lại không nghỉ ngơi đi? Đợi em à?”
Cung Ngôn Thanh gật đầu, “Ừ, chị đợi Tiểu Ngũ. Chị có một chuyện muốn bàn bạc với em”
Cung Ngũ cười: “Vừa vặn em cũng có chuyện muốn bàn bạc với chị, đi, đi vào phòng chị”
Hai người cùng8nhau trở về phòng, vẻ mặt Cung Ngôn Thanh có chút cấp thiết, “Tiểu Ngũ, chị… chị cũng không biết nói thế nào nữa…”
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, trả lời: “Không biết nói thế nào, vậy để em hỏi đi. Là chuyện liên quan đến người hay là liên quan đến chuyện, hoặc là2liên quan đến đề gì?”
Cung Ngôn Thanh nói: “Liên quan đến đồ”
“Mất đồ?”
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Ừ” Cô ta lấy quyển sổ ra, nói: “Chị viết ở trên này, bị người ta xé mất…” Im lặng một lúc, cô ta lại nói: “Là viết một số lời không tốt có liên quan đến em…”
Cung4Ngũ nhướng mày, hỏi: “Chị Ba viết một số điều có liên quan đến em trong quyển sổ này, quyển sổ không bị mất mà trang giấy đó không còn nữa?”
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Đúng, nhất định là bị người ta xé đi rồi!”
“Chị viết bằng tiếng Anh hay là tiếng Trung?” Cung Ngũ lại hỏi.
“Tiếng Trung, chị quen viết tiếng Trung, hơn nữa chữ viết còn hơi cẩu thả, chị cảm thấy nếu như là người ngoại quốc dù có biết nói tiếng Trung cũng chưa chắc đã đọc hiểu được, dù sao bọn họ cũng quen viết chữ Hán rõ từng nét một.” Mặt Cung Ngôn Thanh đầy lo lắng: “Chị sợ là Gloria xẻ trộm. Có lẽ lúc cô ta xé không biết là cái gì, nhưng mà… nhưng mà một ngày trước chị vô tình nói một câu, nói lo lắng mình quên cụ thể là cái gì, chị phải ôn lại một chút…”
Nói xong lời cuối cùng cô ta không nói được nữa, cúi đầu, “Xin lỗi Tiểu Ngũ, chị đúng là đồ phiền phức lớn?
Ban đầu Cung Ngũ cau mặt lại, sau khi nghe thấy cô ta nói lời này, đột nhiên bật cười, “Cuối cùng em cũng nghe thấy người khác cũng nói bản thân là đồ phiền phức lớn rồi! Trước kia mẹ em luôn nói em như vậy, em cũng cho là như thế. Bây giờ thì hay rồi, có người thay thế cái chức vị đồ phiền phức lớn không tính là vinh quang này cho em rồi, ha ha ha!”
Cung Ngôn Thanh: “…”
Cung Ngũ vỗ vai cô ta: “Một tờ giấy thôi, Gloria lại không biết tiếng Trung, cô ta muốn biết rõ chữ phía trên, có lẽ sẽ tìm một người hiểu tiếng Trung đến. Không sao đâu. Em dặn anh Tiểu Bảo tìm một người theo dõi cô ta, xem xem liệu cô ta có tìm một người hiểu tiếng Trung đến không là biết ngay”
“Thật sự không sao chứ?” Cung Ngôn Thanh hỏi: “Chị sợ ngộ nhỡ có chuyện gì…”
Cung Ngũ cười: “Thật sự không sao mà, cho dù thật sự có truyền ra cái gì thì đã thế nào? Chẳng qua chỉ là một tờ giấy không đầu không đuôi không ai ký tên không rõ lai lịch mà thôi. Nếu cô ta thật sự dám nói ra, em sẽ tố cáo cổ ta bôi nhọ em. Bắt kẻ gian cần phải có tang vật, bắt kẻ thống dâm vẫn phải bắt cả đội, cô ta cầm một tờ giấy rách cũng dám nói linh tinh sao? Được rồi chị Ba, em biết chuyện này rồi, hôm nay mệt rồi chị nghỉ ngơi sớm chút đi. Em xin ông Eugene nghỉ ba ngày dẫn chị đi chơi, sau đó em phải đi tuần tra với anh Tiểu Bảo”
“Tuần tra?” Cung Ngôn Thanh không hiểu: “Đi đầu tuần tra?”
Cung Ngũ chu môi: “Năm nào anh Tiểu Bảo cũng phải đi tuần tra sản nghiệp của gia tộc Edward. Lần nào đi cũng dẫn theo rất nhiều người, ví dụ như cố vấn pháp luật, đoàn tài vụ và đoàn quản lý, vv… kiểm tra hết sản nghiệp ở từng nơi một lần, còn hành trình thì vì lý do an toàn nên không có khuôn mẫu cố định. Anh ấy đi một mình thật là đáng thương, cho nên em đi cùng anh ấy”
Cung Ngôn Thanh chặc lưỡi: “Anh ta dẫn theo nhiều người như vậy, sao lại là một mình đáng thương được?”
Cung Ngũ nhướng mày: “Không có ai tri kỷ tâm sự, em có thể nói chuyện với anh ấy” Cô cười, “Được rồi, để chúng ta trân trọng ba ngày tiếp theo đi. Em đã nhờ người đặt vé máy bay giúp chị rồi. À, đúng rồi, anh Tiểu Bảo nói chỗ chị ở có một khách sạn của anh ấy, anh ấy có thể để lại một phòng cho chị ở, như vậy chị không cần chạy tới chạy lui nữa, thuê phòng còn phải tốn tiền. Chị bây giờ nghèo, đừng làm ra vẻ ta đây có tiền nữa”
Cô nói rất tự nhiên, không có ý châm biếm. Trong lòng Cung Ngôn Thanh có chút cảm giác kỳ lạ, hóa ra lúc đáy lòng một người thẳng thắn vô tư, nói gì cũng đều thẳng thắn như vậy.
Cho dù thay đổi tao nhã có khí chất như thế nào, tính tình của Cung Ngũ trước mặt vẫn không thay đổi như cũ, lúc cô nghèo chưa hề tránh né, tình trạng hiện tại của người khác cô cũng thấy rõ.
Cung Ngôn Thanh gật đầu: “Được!”
Cung Ngũ đứng lên: “Chị Ba ngủ sớm đi, ngày mai dậy sớm, em dẫn chị ra ngoài chơi!”