Cung Ngũ ở đầu dây bên kia mãi không có động tĩnh gì, Công tước đại nhân mỉm cười hỏi: “Tiểu Ngũ bị dọa rồi à?”
Cung Ngũ phồng má: “Anh Tiểu Bảo, anh nói như vậy ai cũng sẽ sợ hết đúng không? Hơn nữa Tiểu Bát mới hai tuổi, còn nhỏ như vậy!”
“Ừ, chính là phải bắt đầu từ nhỏ, như vậy đứa bé1mới dễ dàng từ từ tiếp nhận được”
Cung Ngũ phiền muộn, thì ra ngọn nguồn sai lầm là từ cô, có phải là cô nên nói chuyện với ba của Yến Đại Bảo không?
“Em biết rồi anh Tiểu Bảo” Cô thở dài: “Sau này Tiểu Bát làm thế nào đây?”
Đều là do cô làm hại. Nếu như cô không đưa Tiểu Bát đến nhà Yến8Đại Bảo, nói không chừng sẽ không nhiều chuyện như vậy rồi.
“Đây cũng là chuyện tốt, bình thường chỉ cần chú ý đến tâm tình của Tiểu Bát nhiều hơn, cảm thấy nó có chuyện gì cần khuyên bảo thì dỗ nó nhiều chút” Giọng Công tước đại nhân trong điện thoại mang theo ý cười.
Nói chuyện với Công tước đại nhân xong, Cung Ngũ2cúp điện thoại, cô suýt bật khóc. Cô chạy ra ngoài, Bộ Tiểu Bát đang ngồi ở phòng khách chơi đồ chơi, mất tích hai ngày liên tục đối với nó hình như cũng không có bao nhiều ảnh hưởng cả.
Cung Ngũ đứng ở trước mặt Bộ Tiểu Bát, cẩn thận hỏi: “Tiểu Bát, em cảm thấy mông có đau không?
Bộ Tiểu Bát không ngẩng4đầu lên, “Không đau… tu tu tu tu..”
Cung Ngũ chơi với Bộ Tiểu Bát, nhìn cơ thể mập mạp nho nhỏ của nó, càng nhìn cô càng đau lòng. Tiểu Bát mới hai tuổi, lại bị ba của Yến Đại Bảo giày vò, nó có thể chịu đựng được không?
“Chị…” Bộ Tiểu Bát đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Cung Ngũ nói, “Tiểu Bát lợi hại.”
Cung Ngũ ngẩn ra, “Em lợi hại chỗ nào?”
Bộ Tiểu Bát giơ cánh tay mập mạp làm ra động tác khoát nước, giọng ngây ngô trả lời: “Tiểu Bát bò bò lợi hại”
“Hả? Cái gì lợi hại?” Cung Ngũ bắt chước dáng vẻ khoa tay múa chân của nó, “Tiểu Bát lợi hại cái gì? Bò bò lợi hại là làm gì?”
Cô giúp việc bên cạnh tiếp lời: “Là nói bơi lội chăng?”
Cung Ngũ trợn mắt: “Sao lại nói bơi thành bò bò? Tiểu Bát bơi rất lợi hại hả? Sao tôi chưa từng nghe thấy mẹ tôi nhắc đến?”
Nếu như Bộ Tiểu Bát học được cái gì, Nhạc Mỹ Giảo đã sớm khoe khoang rồi, đâu có đợi Cung Ngũ hỏi. Bà chưa nói, chắc chắn là Bộ Tiểu Bát không biết.
Cô giúp việc cười nói: “Trước đây bà Giảo đưa Tiểu Bát đến hồ bơi trẻ em tập bơi, làm sao cũng không học được, đặt nó xuống nước là nó sẽ bám lên người bà Giảo. Còn dám nói mình bò bò lợi hại, Tiểu Bát không biết bơi”
Bộ Tiểu Bát nghe thấy thế, có chút mất hứng, nó dùng sức giẫm chân mấy cái: “Tiểu Bát lợi hại!”
Cung Ngũ đang buồn chán không tìm được chuyện vui, nghe Bộ Tiểu Bát kiên trì như vậy, cô lập tức nói: “Nếu Tiểu Bát nói mình lợi hại như thế, vậy chúng ta đi bơi đi! Tiểu Bát có dám không?”
Bộ Tiểu Bát, “Chị bế!”
Cô giúp việc kinh ngạc: “Tiểu Bát thật sự dám đi hả? Trước kia mỗi lần nói muốn đưa nó đi bơi, nó đều giống như bị đưa lên pháp trường”
Cô giúp việc tìm đồ bơi và mũ bơi cho Bộ Tiểu Bát. Tiểu Bát giơ tay lên cầm: “Của Tiểu Bát…”
Nửa đường nhận được điện thoại của Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo cũng gào khóc đòi đi, nói hôm nay là lễ giáng sinh, cô đã trốn học rồi.
Lúc Yến Đại Bảo chạy đến bể bơi, Cung Ngũ vừa mới thay quần bơi cho Bộ Tiểu Bát xong.
Yến Đại Bảo tìm được bọn họ, lập tức thấy một quả bóng mập đang trôi bồng bềnh trên mặt nước. Cậu bé mặc quần đùi hoa, lại còn đội mũ quả dưa, làm cho khuôn mặt tròn xoe của Bộ Tiểu Bát bày ra hoàn mỹ.
Yến Đại Bảo mím môi nín cười, bởi vì Bộ Tiểu Bát đang bày ra thế bơi của cậu bé với Cung Ngũ.
Chân tay nhỏ khoát trong nước, mặc dù khua nước bắn lên không nhỏ nhưng cậu bé cũng đã nổi lên. Cung Ngũ không yên tâm, cầm phao cứu sinh đi phía sau Bộ Tiểu Bát. Cậu bé còn nhỏ, bơi không nhanh, nhưng có thể bơi được một vòng ngắn.
Lúc bơi đến đầu bờ, Bộ Tiểu Bát không chống đỡ được nữa, “ực ực” uống hai ngụm nước, được Cung Ngũ nhanh chóng bế lên.
Bộ Tiểu Bát còn ngây ngô cười với Cung Ngũ: “Tiểu Bát uống nước rồi… hi hi hi..”
Yến Đại Bảo liếc bộ dạng của Bộ Tiểu Bát, ra sức nhịn cười, sợ làm tổn thương lòng tự trọng trẻ thơ của Bộ Tiểu Bát, “Tiểu Ngũ, Tiểu Bát biết bơi rồi à?”
Cung Ngũ bế Bộ Tiểu Bát, đi ở trong nước về phía Yến Đại Bảo: “Mới vừa bơi một vòng, bơi rất tốt
Cô giúp việc ở bên cạnh ấp a ấp úng: “Tiểu Bát biết bơi từ lúc nào? Trước đây tôi đi cùng bà Giảo đến đây, lúc đó thả nó vào nước là nó khóc. Hôm nay nhìn nó bơi lại cực kỳ giỏi. Quái lạ…”
Bộ Tiểu Bát trả lời: “Tiểu Bát lợi hại… Tiểu Bát trưởng thành rồi…”
Yến Đại Bảo giơ tay xoa đầu Bộ Tiểu Bát, nói: “Gian xảo”
Cung Ngũ nhân cơ hội lớn nói với Yến Đại Bảo, giơ ngón tay út ra dấu nói: “Tớ nói cho cậu biết, quả ớt của Tiểu Bát chỉ có một chút xíu thế này này…
Yến Đại Bảo che miệng, hưng phấn: “Vậy lát nữa để tớ xem xem.”
Cung Ngũ trợn mắt: “Không được, cậu là người phụ nữ gian ác”
“Cậu còn nhìn rồi!” Yến Đại Bảo không phục.
“Tiểu Bát là em trai tớ, tớ nhìn không sao, cậu không thể nhìn được”
Liên quan đến quả ớt của Tiểu Bát, hai người còn ầm ĩ nửa ngày trời. Sau khi Bộ Tiểu Bát chứng minh mình biết bơi, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cùng đưa nó đi ăn. Lấp no bụng, Cung Ngũ chuẩn bị về nhà, Yến Đại Bảo lại nói: “Đến nhà tớ đi!”
Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo, lại nhìn Bộ Tiểu Bát, xoắn xuýt rất lâu, cuối cùng quyết định đến nhà Yến Đại Bảo. Cô muốn tìm ba của Yến Đại Bảo để khai thông một chút, Tiểu Bát vẫn còn là trẻ con.