Bà suy nghĩ một chút, lập tức hỏi: “Phòng giám sát của tòa nhà ở chỗ nào?”
Trẻ con mất tích ở khu vui chơi, mặc dù có sự giám sát của phụ huynh nhưng cũng không thể nói khu vui chơi trẻ em hoàn toàn không có trách nhiệm gì, cho nên cửa hàng trưởng của khu vui chơi trẻ em lập tức cùng bà đi tìm giám đốc của trung tâm thương mại. Đi đến phòng giám sát kiểm tra camera, lúc vào thang máy một người vội vàng xông vào trong thang, đang cầm1bộ đàm nói với người ở đầu bên kia: “Lập tức tới ngay! Lập tức tới ngay!”
Giám đốc của trung tâm thương mại nhìn thấy anh ta còn chào hỏi, nói một câu: “Hình như có một đứa trẻ bị mất tích…”
“Đúng, đây là phụ huynh của đứa trẻ” Giám đốc nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Anh ấy là đội trưởng đội bảo vệ phụ trách khu vực phía nam.”
Đội trưởng đội bảo vệ hỏi: “Đứa bé bao nhiêu tuổi?” Nhạc Mỹ Giảo lập tức trả lời: “Ba tuổi, mặc một bộ quần áo liền thân8hình con vịt màu vàng, đầu trọc, đi giày đế bằng màu xanh da trời.” “Có phải là còn mập nữa không?” Đội trưởng đội bảo vệ quắc mắt, lấy được câu trả lời khẳng định của Nhạc Mỹ Giảo, anh ta đột nhiên nói: “Tôi từng nhìn thấy đứa bé này rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo vội vàng hỏi: “Ở đâu?” “Khoảng mươi phút trước tôi nhìn thấy một người đội mũ đeo kính đen bế đứa bé này, tôi thấy đứa bé không khóc không quấy, rất ngoan, tôi còn tưởng là người đó bể con2nhà mình, đi về phía kia.”
Nhạc Mỹ Giáo suýt chút nữa phát điên lên, “Là nam hay nữ?”
“Là nam, một người đàn ông trung niên.” Đội trưởng đội bảo vệ nói: “Tôi nhìn còn tưởng là ông của đứa bé, chỉ thấy lạ là người ông này rất ngầu, nhá nhem tối rồi còn đeo kính đen…” Giám đốc vội vàng nói: “Mau, mau xem camera, xem camera xác nhận xem có phải là đứa bé này không Chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, xin phụ huynh đừng lo lắng quá…”
Không lo lắng mới lạ,4Nhạc Mỹ Giảo nhìn bề ngoài có vẻ bình tĩnh, trên thực tế sắp phát điên đến nơi rồi. Bà đứng đó mặt không cảm xúc, thang máy tới nơi, bà đi ra ngoài cùng với những người khác tới phòng giám sát.
Tầm khoảng thời gian đó cảnh sát cũng vội vàng qua đây, là được nhân viên nghiệp vụ dẫn tới. Lúc bảo vệ kiểm tra camera, cảnh sát hỏi Nhạc Mỹ Giáo tình hình, Nhạc Mỹ Giảo nói qua tình hình một lượt, bên phía phòng giám sát đột nhiên hô lên: “Có rồi có rồi!”
Nhạc Mỹ Giảo lập tức xông vào trong, vừa nhìn đã nhận ra ngay Bộ Tiểu Bát, đứa bé tròn xoe đang chạy vòng xung quanh lâu đài với một đứa trẻ khác, bảo vệ chỉ vào một bóng người ở cách không xa nói: “Chắc là người này! Bây giờ hắn ta không đội mũ đeo kính đen, xách một túi đồ ăn tái sử dụng trong tay, lúc đi ra tôi có nhìn thấy.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn kỹ người đó, cảm thấy có chút quen mắt.
Cảnh sát ở bên cạnh hỏi: “Bà có quen người này không?” Nhạc Mỹ Giảo trả lời: “Tôi cảm thấy dáng người này hơi quen, nhưng không chắc chắn.” Video không rõ nét, chỉ có thể nhìn thấy đại khái.
Nhân viên phòng giám sát lại đột nhiên lấy ra một đoạn video nữa, “Đây là camera ở cổng phía nam trung tâm thương mại, mọi người xem, lúc này đứa bé đã được bế trong lòng rồi.”
Nhạc Mỹ Giảo càng nhìn càng cảm thấy đã từng nhìn thấy người đó, đặc biệt là dáng vẻ.
Cảnh sát nhắc nhở: “Bà mau nghĩ đi, xem có phải là người quen không?” “Tôi không thể xác định được, nhưng tôi cảm thấy người này hơi giống với một người mà tôi quen.”
Con trai và con gái nhà họ Nhạc vì chuyện của Nhạc Trung Xuân mà đã đến tìm bà không biết bao nhiêu lần, mục đích cũng chỉ có một, chính là muốn Nhạc Mỹ Giảo bỏ tiền ra làm tròn đạo hiếu.
Chuyện nhà họ Nhạc nuôi Nhạc Mỹ Giảo nhiều năm như vậy ai mà không biết, chuyện Nhạc Mỹ Giảo không chịu thua kém bỏ nhà ra đi cũng bị nhà họ Nhạc rêu rao khắp nơi đều biết.
Nhạc Mỹ Giảo cho rằng bọn họ từ bỏ ý định rồi, sẽ không tiếp tục dây dưa nữa, tính cách của bà thật sự là kiểu ích kỷ, cũng nhận định là nhà họ Nhạc nợ bà, còn chiếm đoạt tài sản của nhà bà, cho nên bà tuyệt đối sẽ không đưa tiền, cũng không cho phép Bộ Sinh đưa. Sau khi Bộ Sinh giải quyết xong bà còn ép hỏi anh ta mấy lần, chính vì lo lắng Bộ Sinh ngốc nghếch nhiều tiền lén lén lút lút tự quyết định. May mà câu trả lời của Bộ Sinh rất dứt khoát, kiên quyết nói không đưa, “Anh tiêu tiền phải có mục đích, anh chỉ đồng ý bỏ tiền vào những chuyện khiến em vui thôi, nếu anh tiêu tiền mà còn chọc cho em tức giận, tại sao anh phải làm thế chứ?” Nhạc Mỹ Giảo từng gặp anh rể nhà họ Nhạc hai ba lần, ba lần đều là đi cùng với con gái nhà họ Nhạc, cho nên Nhạc Mỹ Giảo đã từng nhìn thấy, đặc biệt là dáng đi. Người đó là giáo viên, cũng là kiểu người đạo lý nói còn hay hơn cả hát, là người có thể nói cho người chết sống lại. Ông ta dạy dỗ tất cả mọi người đừng quá coi trọng tiền bạc, nhưng bản thân ông ta lại xem tiền như gốc rễ của mạng sống.
Ông ta lấy con gái nhà họ Nhạc cũng là nhìn trúng quan hệ và địa vị xã hội của nhà họ Nhạc. Lúc đó Nhạc Trung Xuân vẫn chưa nghỉ hưu, là hiệu trưởng trường học. Nhạc Mỹ Giảo còn nhớ khi đó bị ông ta nói đến mức phiền muộn, bà đã ném thẳng cho ông ta một câu: “Nếu đối với anh mà nói tiền bạc là vật ngoài thân, vậy thì anh cứ giữ nội hàm của anh đi, đưa tiền cho tôi. Tôi là người phàm tục, tôi không có hứng thú với những thứ khác, tôi chỉ thích tiền thôi.” Nhìn bóng dáng trong video, Nhạc Mỹ Giảo nói: “Có lẽ tôi quen người này!” “Là họ hàng à?” Cảnh sát hỏi.
Nhạc Mỹ Giảo do dự một lúc, mới nói: “Xem như họ hàng xa, không có quan hệ huyết thống.” “Bình thường quan hệ thế nào?” Nhạc Giảo Mỹ nói thẳng: “Hầu như không có liên hệ gì, người này chưa từng liên lạc với tôi. Nhưng tôi biết kinh tế nhà bọn họ xảy ra chút vấn đề…” Nói đến đây, Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên lo lắng hỏi: “Liệu có phải là bọn họ muốn bắt cóc tống tiền không?”
Nhạc Mỹ Giảo vừa nghĩ đến điều này, toàn thân lập tức phát run, sao bà lại không trong Tiểu Bát cẩn thận chứ? Chỉ trong nháy mắt thôi, lúc đó bà đang làm cái gì vậy?
“Kinh tế xảy ra vấn đề?” Cảnh sát tóm được câu này, “Có phải điều kiện kinh tế của bà tốt hơn bọn họ không?” “Bọn họ từng vòi tiền tôi, tôi không cho.” Nhạc Mỹ Giảo nói thẳng, “Sau này tôi sinh con, cũng chưa từng liên lạc.” Cảnh sát gật đầu, cúi xuống ghi chép lại: “Chuyện này cần phải điều tra kỹ càng…” Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, “Chẳng lẽ bây giờ không phải là tra biển số xe để đuổi theo sao? Các anh còn muốn điều tra cái gì nữa?”
“Chúng tôi nhất định sẽ điều tra, chuyện liên quan đến đứa bé chúng tôi nhất định sẽ chú trọng. Nhưng chúng tôi muốn muốn biết tuyến đường truy đuổi hành tung chiếc xe thì phải liên hệ với quản lí thành phố, kiểm tra xe trên từng giao lộ, những việc này cần có lực lượng cảnh sát…”
Nhạc Mỹ Giảo vội vàng rút điện thoại ra gọi cho Bộ Sinh. Điện thoại vang lên hai tiếng Bộ Sinh đã bắt máy: “Alo? Mỹ Giảo.” “Bộ Sinh, Tiểu Bát mất tích rồi!” Giọng bà run rẩy, cũng không quan tâm Bộ Sinh có mắng người hay không,
mở miệng liền nói luôn. Lúc một mình còn rất bình tĩnh, điện thoại vừa kết nối, nước mắt đã lăn dài, “Tôi chỉ cúi đầu nói chuyện dăm ba câu với bạn, đã không thấy Tiểu Bát đầu rồi…”
Bộ Sinh không nói gì, im lặng trong điện thoại một lúc. “Tra được camera rồi, tôi thấy người đó là con rể của nhà họ Nhạc… Tôi đã báo cảnh sát, nhưng bọn họ cũng phải điều tra, cho nên rất chậm. Tôi rất lo cho Tiểu Bát… đều là lỗi của tôi!”
“Được, anh biết rồi. Bây giờ anh về đây, đừng lo lắng, Tiểu Bát sẽ không sao đâu. Đợi anh, bốn tiếng nữa anh sẽ về. Bây giờ em về nhà trước, trông chừng điện thoại đợi đối phương gọi điện hoặc nhắn tin đến cho dù cần tiền hay cái gì, em đều đồng ý, nhớ là cần có vệ sĩ bên cạnh, đừng có đi lại một mình, anh sẽ về nhanh thôi.”
Nhạc Mỹ Giảo đáp một tiếng: “Ừm…” Dùng một chút, bà lại nói: “Tôi xin lỗi, tôi không bảo vệ tốt cho Tiểu Bát
Nếu bà dẫn theo vệ sĩ mà Bộ Sinh để lại thì tốt rồi, nhưng bà lại chê phiền phức khoa trương quá, cảm thấy không cần thiết. Bộ sinh nghe giọng bà trong điện thoại, nói: “Không phải là lỗi của em, đừng tự trách. Sau này anh sẽ chút ý, em đừng sợ, Tiểu Bát không sao đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo đáp lại một câu rồi tắt máy, bà không nghe theo Bộ Sinh mà định đến nhà họ Nhạc tìm người.
Sau khi bà nhận ra người đó, bà đã muốn đi tìm con về.
May mà Bộ Sinh tương đối hiểu bà, đợi cảnh sát đi rồi, Nhạc Mỹ Giảo rời khỏi trung tâm thương mại, định bắt thẳng xe đi thì vệ sĩ kịp thời đuổi tới ngăn lại, đưa về. Còn về Bộ Tiểu Bát, lúc này đang mỗi tay cầm một miếng bánh quy, giương đôi mắt to long lanh nước lên, há cái miệng nhỏ, ngồi trên đất tò mò nhìn người lạ trước mắt, hỏi: “Bác sẽ dạy Tiểu Bát bắn súng à?”