Lúc ăn tối, sau khi mang đồ ăn vào, Cung Ngũ đóng chặt cửa lại, bởi vì bác sĩ trường học đã cầm phiếu hóa nghiệm quay lại rồi, Cung Ngũ sợ mình mở cửa ra sẽ không ăn nổi. Ăn xong cô mới sang thăm anh ta.
Bác sĩ trường học truyền nước cho Dung Trần, Cung Ngũ ở bên cạnh hỏi: “Bác sĩ, anh ta bị làm sao thế?”
“Cậu ấy chắc đã ăn hai loại đồ ăn khác nhau, thành phần của hai loại đồ ăn này gặp nhau còn1gây ra phản ứng hóa học, hậu quả là ngộ độc thức ăn. Đau bụng vẫn là nhẹ, nghiêm trọng là thượng thổ hạ tả, hôn mê bất tỉnh, cần rửa dạ dày mới được. Cậu ta như vậy vẫn coi là may chán.”
Cung Ngũ chớp mắt, nhìn bác sĩ trường học, lại nhìn Dung Trần, không dễ dàng gì mới mở miệng nói: “Cái đó… thật ra em cùng anh ta tham gia một bữa tiệc, em đâu có bị làm sao!”
“Tham gia tiệc nhưng ăn đồ chưa chắc đã8giống nhau, lại nói cho dù ăn đồ giống nhau, cũng có người có sức chịu đựng tương đối tốt, hoặc là sức chịu đựng của cậu ta khá kém. Đợt này cậu ta không thể ăn gì cả, chỉ có thể ăn chút cháo thôi.”
Quản lý ký túc xá rất lo lắng: “Cậu Dung mới đến đã xảy ra chuyện này, liệu có phải là không hợp thổ nhưỡng không?”
“Cái này cũng có thể” Bác sĩ trường học treo bình truyền xong, đưa cho Cung Ngũ một dãy số, “Lúc2thuốc nước đến vị trí này, gọi đến số điện thoại này, sẽ có người tới rút kim cho cậu ta.”
Mặt Cung Ngũ giật giật: “… Vâng.” Nhưng mà tại sao cô phải quan tâm sống chết của cái tên này chứ?
Bác sĩ trường học đi rồi, quản lý ký túc xá cũng nói với cô nếu như có chuyện gì thì lập tức tìm anh ta.
Dung Trần nằm bò ở trên giường, đắp chăn trên bụng, sắc mặt tái nhợt. Đợi những người khác đi cả rồi, Cung Ngũ thở4dài, ngồi xuống ghế nhìn Dung Trần, không nhịn được lẩm bẩm: “Anh thật là thảm! Nhiều người ăn đồ như vậy, lại còn toàn là ông già bà già, kết quả là một mình anh đau bụng thành như vậy…”
Dung Trần bất ngờ gào lên: “Tôi cũng không muốn! Nhưng mà, tại sao chứ? Tức chết tôi rồi!” “Có phải là anh đã đắc tội với ai lúc nào rồi không?”
“Tôi vừa mới đến cái nơi khỉ gió này, tôi đắc tội ai chứ? Ai ui…” Anh ta ấn lên bụng: “Tôi còn chưa nói chuyện với người khác… Tức chết tôi rồi… Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ?”
Cung Ngũ nhìn bình dịch truyền, chặc lưỡi, “Anh ngủ một giấc đi, tôi đi ôn tập trước đây, lát nữa tôi qua xem thuốc nước của anh.”
Dung Trần vội vàng nói: “Cô đừng đi! Cô đi rồi, tôi ngủ mất, không có ai trông thuốc nước, tôi mà chết thì làm thế nào?”
Cung Ngũ suy nghĩ một chút, “Như vậy đi, tôi cầm sách đến phòng anh ôn tập, anh đừng làm ồn đến tôi, được chứ?”
Dung Trần suy nghĩ, gật đầu: “Được.” Cung Ngũ trở về ký túc xá lấy sách vở và bút, sau đó qua phòng Dung Trần, hai phòng đều không đóng cửa, cô đọc sách ở bàn của Dung Trần, lại hỏi: “Đúng rồi, anh uống thuốc chưa?”
Dung Trần ỉu xìu nói: “Nước nóng, đợi nguội hơn rồi uống.” Vừa nói xong, điện thoại của anh ta đột nhiên vang lên. Anh ta nằm im không thể cử động, Cung Ngũ đứng lên cầm điện thoại cho anh ta, trên màn hình điện thoại nhấp nháy ba chữ “quản lý”, cô trợn mắt, nói: “Điện thoại của quản lý của anh.”
Vừa nghe nói là quản lý, Dung Trần lập tức từ chối: “Không nghe!”
Cung Ngũ hỏi: “Tại sao không nghe?”
“Anh ta phiền, không muốn nghe!” Dung Trần nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, vẻ mặt tức giận.
Cung Ngũ nhìn điện thoại, đặt lên bàn, “Vậy thì tôi mặc kệ.”
“Cô tắt đi, ồn quá.” Cung Ngũ tắt máy, một lúc sau lại có cuộc gọi đến, Cung Ngũ làm như không nghe thấy, Dung Trần sốt ruột, “Ôn chết đi được! Cô bảo anh ta đừng có gọi nữa!” Cung Ngũ ném điện thoại cho anh ta: “Anh tự nói đi.” Cô ngồi xuống đọc sách, Dung Trần chỉ đành tự nghe điện thoại: “A lô! Người đã chết rồi, có chuyện gì đừng quấy rầy!”
Rồi anh ta tắt phụt điện thoại đi. Cung Ngũ: “…” Dung Trần thở hổn hển lẩm bẩm: “Đúng là chó săn của công ty, bảo làm gì thì làm cái đó…” Cung Ngũ: “Ai trả tiền người đó là tổ tông, anh chỉ biết đánh nhau lại không kiếm được tiền, ai quan tâm đến anh?”
Dung Trần: “Ai nói thế hả? Tôi là người kiếm được tiền nhất ở công ty đấy!”
“Vậy còn anh bị công ty đóng bằng một năm?” Cung Ngũ nhún vai, nói: “Làm người phải khiêm tốn, anh nhìn anh đi, không làm chuyện đứng đắn gì cả.”
Dung Trần giận dữ nhìn cô, “Công ty cố ý! Đi đâu học không được, lại cứ muốn tôi đến cái chỗ khỉ gió này!”
Cung Ngũ: “Tôi nói cho anh biết, đừng có thấy Gaddles nhỏ, cái trường anh đến này còn rất khó vào đó, không có quan hệ không vào được đâu, ngay cả tôi cũng phải dựa vào danh tiếng vợ chưa cưới của ngài Edward mới vào đây được. Đại sứ giao lưu văn hóa quốc tế gì đó như anh có thể vào được cái trường học này, công ty anh cũng coi là có bản lĩnh lớn rồi.”
“Hừ, ai thèm? Cái công ty nát!” Dung Trần hừ một tiếng. Cung Ngũ: “Anh coi thường thì hủy bỏ hợp đồng rồi cút đi!” Dung Trần cúi đầu, lẩm bẩm: “Không hủy bỏ được, đã ký mười năm rồi. Đúng là lòng dạ hiểm độc…” Cung Ngũ trợn mắt: “Anh ký hợp đồng với công ty nào thế? Trước khi ký không điều tra rõ à?” Dung Trần: “Công ty truyền thông Mục Hi, thâm hiểm độc địa thật!” Cung Ngũ chớp mắt, “Hình như tôi từng nghe ở đâu rồi thì phải!” Dung Trần hừ một tiếng, “Đương nhiên, Tuyệt Địa bảo kê mà, đương nhiên là từng nghe rồi.” Cung Ngũ bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là công ty mẹ anh Bánh Bao của Yến Đại Bảo mở! Tôi còn tưởng là bọn họ chỉ quay phim điện ảnh chứ không ngờ còn ra đĩa nhạc nữa à?” Dung Trần lẩm bẩm: “Cái gì cũng làm hết, khẩu vị lớn lắm. Hừ, tìm nhiều điều khoản để tôi ký như vậy, bây giờ không cho tôi hát nữa!”
“Người như anh còn chưa hot đã thành đi đến đâu kiếm phiền phức đến đó rồi, nếu như anh còn hot nữa, còn không gây họa à! Đổi tối thành sếp của anh, tôi cũng phải trị anh, trị đến lúc nào anh ngoan ngoãn nghe lời không đánh nhau với người khác, không hành sự kích động nữa mới cho anh về.”
“Loại người như anh đối với công ty mà nói là cái gì anh có biết không? Ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, anh chẳng
mang lại lợi ích gì, cho nên nếu như anh không muốn trở thành kẻ vô dụng thì hãy ngoan ngoãn ở lại Gaddles học một năm đi, sau này anh sẽ biết cái gì gọi là quý trọng. Tôi lại cảm thấy sếp của các anh rất tốt. Nếu như công ty thật sự muốn đóng băng anh, chắc chắn sẽ không đưa các anh đến trường học như vậy học
một năm mà trực tiếp kéo dài cho hết hợp đồng mười năm. Cho nên anh hãy cảm tạ vì mình có một người sếp có tình người đi, anh vẫn còn cứu được, ít nhất công ty rất thưởng thức tài hoa của anh.”
Cung Ngũ còn tưởng là anh ta sẽ nhảy lên gào khóc, thế mà cô nói xong anh ta chỉ dựa vào miếng đệm nằm nửa người xuống giường. Kỳ lạ thật, người này đột nhiên thay đổi tính nết à?
Sau đó cô nghe thấy tên kia nằm ở trên giường, phát ra một trận cười khủng bố: “Ha ha ha ha ha ha…” Cung Ngũ bị dọa giật mình, quát: “Này? Dung Trần? Phòng đối diện?” Dung Trần cười đến nỗi toàn thân run lên, “Cuối cùng cô cũng thừa nhận tội tài hoa nhất, đẹp trai nhất giỏi nhất là minh tinh thần tượng siêu cấp rồi đúng không? Ka ka ka ka ka…”
Cung Ngũ lau mồ hôi: “Tôi chỉ nói là anh có tài, không hề nói cái gì mà đẹp trai nhất, giỏi nhất…” Còn chưa nói xong, Dung Trần đã ngắt lời cô, tiếp tục đắc ý gào lên: “Tôi biết mà, cô cũng quỳ dưới gấu quần của tôi rồi, Ka ka ka ka ka…” Cung Ngũ nhìn cái tên thần kinh kia một cái, suy nghĩ một chút vẫn bỏ qua, không cần thiết phải tranh luận với anh ta. Cô cúi đầu đọc sách, để lại tên thần kinh đắc ý cười không ngừng một mình.
Dung Trần cười xong rồi, mặt đầy vẻ thỏa mãn.
“Này!” Dung Trần đột nhiên mở miệng: “Tôi đói rồi.”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Bác sĩ nói anh không thể ăn.”
Dung Trần gào lên: “Làm sao lại không thể ăn? Định để tôi chết đói à?”
Cung Ngũ: “Vậy lát nữa tôi đi tìm quản lý ký túc xá giúp anh, xem xem có thể làm cho anh chút cháo không.” Cô nhắc nhở: “Tôi nói cho anh biết, tôi đây là nể tình bạn nên mới giúp anh, nếu như anh dám sai tôi giống như sai người hầu, cẩn thận tôi đánh cho anh nở đầy hoa đào trên mặt.”
Tâm tình Dung Trần rất tốt, anh ta nằm xuống giường: “Tôi là thần tượng siêu cấp, tôi là minh tinh thiên vương, ha ha ha…”
Cung Ngũ trợn mắt, cúi đầu đọc sách.
Dung Trần ngủ rồi, Cung Ngũ đọc sách vô cùng nghiêm túc, vừa ngẩng đầu lên cô lập tức phát hiện ra bình truyền của Dung Trần đã truyền hết rồi. Chẳng mấy chốc bác sĩ đã qua đây, kiểm tra một chút, còn nói: “Ngày mai phải thông báo trước đây, cậu ta phải truyền nước ba ngày.”
Cung Ngũ: “…” Rút kim xong bác sĩ rời đi, Cung Ngũ chỉ có thể đi tìm quản lý ký túc xá, nói Dung Trần đói rồi, bác sĩ chỉ cho ăn cháo. Giải quyết xong bữa tối của Dung Trần, Cung Ngũ thu dọn đồ về ký túc xá của mình. Dung Trần gọi cô: “Cái đó… cô có muốn nghe tôi hát không?”
Trả lời anh ta là tiếng Cung Ngũ dùng sức sập cửa lại. Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm. Gặp phải một tên ngốc là tình cờ, gặp phải hai tên ngốc cũng có thể chịu đựng, nhưng năm lần bảy lượt gặp phải kẻ ngốc, có phải chính cô có vấn đề về nhân phẩm không?
Cung Ngũ học bài ở trong phòng, một lúc sau cô nghe thấy ở cửa có tiếng nhạc, cái ca khúc ồn ào kia lại bắt đầu rồi. Cung Ngũ thở dài, mở cửa ra, nhìn người đang ngồi xổm ở bên ngoài: “Anh đau bụng không nghiêm trọng đúng không?”
Dung Trần: “Đỡ hơn rồi, tôi sợ cô quên mất, cho nên cố chịu đựng khó chịu qua đây đàn hát cho cô nghe…”
Cung Ngũ trợn mắt: “Anh có thể bớt bớt lại chút không hả? Nếu như anh còn làm phiền tôi nữa, anh có tin ngày mai tôi cho thêm ít bã đậu* vào trong cháo của anh không hả?” (*) Ba đậu: một trong năm mươi vị thuốc cơ bản của Đông y, dùng chữa hàn tích đình trệ, bụng đầy trướng, táo bón, đại tiện bí kết (tắc nghẽn ruột) ho nhiều đờm loãng, đau tức ngực, bạch hầu và sốt rét.
Dung Trần im lặng thu đàn lại, vội vàng trở về phòng.
Buổi tối lúc Cung Ngũ lên giường làm tổ ở trong chăn, quản lý ký túc xá gõ cửa: “Ngũ tiểu thư!”
Cung Ngũ vội vàng mở cửa, còn tưởng là xảy ra chuyện lớn kinh khủng gì, kết quả quản lý ký túc xá đứng ở ngoài cửa, nói: “Chuyện là… ngài Edward gọi điện thoại cho Ngũ tiểu thư, ở dưới tầng, đợi cô đi nghe điện thoại.”
Cung Ngũ: “…” Lúc cô đi theo quản lý ký túc xá xuống tầng, quản lý ký túc xá còn nói: “Ngũ tiểu thư, cô không có điện thoại à? Không ngờ ngài Edward còn biết số điện thoại của phòng quản lý nữa.” Cung ngủ không lên tiếng, qua đó nhận điện thoại: “Alo?”
“Tiểu Ngũ.” Tiếng Công tước đại nhân vang lên trong điện thoại: “Là anh. Xin lỗi vì đã quấy rầy em, bởi vì Tiểu Ngũ đã đồng ý kéo anh ra khỏi danh sách đen, nhưng anh phát hiện hình như Tiểu Ngũ quên rồi, cho nên mới muốn nhắc nhở Tiểu Ngũ một chút.”
Cung Ngũ im lặng một lúc mới trả lời: “Tôi biết rồi.”
Công tước đại nhân: “Lát nữa Tiểu Ngũ sẽ làm à?” Cung Ngũ: “Ừm.” “Cảm ơn em.” Anh nói, “Vậy anh sẽ đợi.”
Cung Ngũ hít sâu, mím môi, nhất thời lại không biết nói gì nữa.
Công tước đại nhân cũng không nói nữa, hai bên cùng im lặng, qua một lúc sau, Cung Ngũ chỉ đành mở miệng: “Vậy tôi cúp máy đây, tạm biệt ngài Edward.”
“Anh đợi Tiểu Ngũ.” Anh nói.
Cung Ngủ không đáp lại anh nữa mà cúp điện thoại luôn. Cảm ơn quản lý ký túc xá xong, Cung Ngũ quay về phòng ký túc xá. Cô liếc cái điện thoại rồi cầm lên, lẩm bẩm: “Quỷ đòi mạng à? Còn gọi điện thoại đến chỗ quản lý ký túc xá nữa, thật đúng là… anh ta đang hận không thể gọi đến tất cả các điện thoại ở từng bộ phận của trường học một lần đúng không?” Bấm bấm điện thoại một lúc, cuối cùng cô cũng bỏ được một số trong danh sách đen ra ngoài.
Cung Ngũ nhìn chằm chằm dãy số đó, do dự một lát, vẫn gửi cho Công tước đại nhân một tin nhắn: [Ngài Edward, sau này có chuyện gì thì liên lạc bằng tin nhắn]
Rất nhanh đối phương đã trả lời lại: [Được, cảm ơn Tiểu Ngũ (mặt cười)]
Cung Ngũ chỉ liếc nhìn rồi ném điện thoại sang bên cạnh, cúi đầu đọc sách.
Đang lật một trang, thông báo tin nhắn điện thoại lại đột nhiên vang lên, cô không quan tâm, coi như không nhìn thấy, chỉ một lúc sau, lại có một tin nhắn nữa.
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn trời, mím môi cầm lấy điện thoại, mở ra. [Bạn học kia của Tiểu Ngũ đã đỡ hơn chưa? Thật sự rất xin lỗi, không ngờ sức khỏe cậu ta lại yếu ớt như vậy, nếu như có bất cứ trách nhiệm hoặc tổn thất nào, anh đều bằng lòng gánh vác. Nhờ Tiểu Ngũ truyền đạt lại nhé.]
[Lần sau Tiểu Ngũ dẫn cậu ta qua đây, anh nhất định sẽ đặc biệt căn dặn nấu đồ ăn dễ tiêu hóa cho cậu ta, lần này là sơ suất của anh, thật sự rất xin lỗi.] Cung Ngũ cụp mắt đọc, do dự một lúc, nhắn lại: [Bác sĩ trường học đã kiểm tra rồi, kê thuốc uống và truyền nước, nói anh ta ăn nhầm đồ gì đó nên bị phản ứng. Không có gì nghiêm trọng cả, chi phí thuốc thang cũng là do trường học trả, không có vấn đề gì lớn, chỉ là mấy ngày nay anh ta không được ăn thịt, chỉ có thể ăn cháo. Cảm ơn ngài Edward đã quan tâm, tôi sẽ chuyển lời cho anh ta.] Công tước đại nhân nhắn lại: [Vậy thì tốt, hy vọng cậu ta sớm ngày khỏe lại, một lần nữa anh rất xin lỗi.]
Cung Ngũ nhanh chóng nhắn lại: [Tôi phải đọc sách đây, tạm biệt ngài Edward.] [Chúc Tiểu Ngũ thi cử thuận lợi.]
Lần này Cung Ngũ đọc rồi mặc kệ, ném điện thoại sang bên cạnh nghiêm túc ôn tập.