Trong phòng vang lên tiếng khóc của Cung Ngũ, hành lang ngoài cửa vẫn có thể nghe thấy.
Triển Tiểu Liên cúi đầu, cánh tay nắm lấy tay cầm của cửa từ từ1rút lại, sau đó xoay người đi đến trước cửa phòng của Hòa Húc, gõ cửa.
Hòa Húc nhìn thấy Triển Tiểu Liên, giơ tay vỗ vào trán một cái, nói: “Biết ngay8bà sẽ đến! Tôi đang đợi bà, vào đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với bà.” Triển Tiểu Liên đi vào, hỏi: “Tại sao Tiểu Bảo đột nhiên lại2đến Thanh Thành? Nếu tôi không nhớ nhầm thì ba ngày trước nó đã ra ngoài tuần tra, theo lộ trình thì bây giờ nên ở hẻm núi Redhill mới đúng.”
“Đúng vậy,4đáng lẽ ra đang ở đó, nhưng tối hôm qua cậu ấy đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau đó ai khuyên cũng không nghe, cứ một mực đòi trở về.” Hòa Húc bất đắc dĩ nói.
“Tin nhắn gì?”
Hòa Húc ngập ngừng, “Nội dung cụ thể không ai nhìn thấy, tin nhắn đã bị cậu ấy xóa rồi. Đại khái là nói Tiểu Ngũ không biết đã mang thai với ai đó được ba tháng rồi. Cậu ấy liền phát điên.”
Triển Tiểu Liên sững sờ, “Kết quả thì sao?” Hòa Húc xua tay: “Đương nhiên là lừa người. Cậu ấy luôn âm thầm theo dõi, ai có gan đó chứ? Bên cạnh Tiểu Ngủ không biết có bao nhiêu người được cậu ấy sắp xếp đi theo, sao có thể có cơ hội đó? Tin nhắn đó cũng không biết là ai gửi tới, nhưng cậu ấy lại tin, sau đó thì điên lên. Vì thuốc dùng trong nửa năm này, tôi hết lần này đến lần khác nhắc nhở không được để tâm trạng kích động, kết quả cậu ấy không khống chế được, rất may là mạng lớn, nếu đoản mạng thì có đã đi gặp ba cậu ấy rồi.”
Triển Tiểu Liên mím môi: “Tiểu Bảo nhận được một tin nhắn nói Tiểu Ngũ đã mang thai ba tháng, sau đó Tiểu Bảo liền tin ngay, nên mới trở về Thanh Thành?”
Hòa Húc gật đầu: “Chỉ đơn giản như vậy thôi. Tôi đã nói cậu ấy rất nhiều lần, không thể nào, nhưng cậu ấy cứ tin. Tối hôm qua còn đưa Tiểu Ngũ đến đây, chẳng nói một tiếng nào, bác sĩ phẫu thuật đều đã chuẩn bị sẵn, rất may là không có thai, nếu thật sự có thai, e rằng mở mắt ra sẽ không còn nữa, Tiểu Ngũ còn không hận chết cậu ấy sao?”
Triển Tiểu Liên hít thật sâu một hơi, mặt trầm ngâm, nghiến răng, “Yến Hồi!” Hòa Húc trừng to mắt: “Hả? Lẽ nào là ngài Yến gửi tin nhắn cho cậu ấy?”
Triển Tiểu Liên cắn chặt răng nói: “Trên thế giới này người có thể khiến Tiểu Bảo tin một cách vô cớ còn có thể là ai? Cái tên thần kinh đó! Lát nữa trở về tôi sẽ đánh cho ông ta từ đầu heo biến thành đầu chó!”
Hòa Húc lau mồ hôi: “Bà Triển này, tôi không có nói gì đâu nhé!”
“Không liên quan tới ông, ông cũng không biết người gửi tin nhắn là ai, ông có thể nói cái gì?” Triển Tiểu Liên xoay người đi ra cửa: “Muộn một chút tôi sẽ trở lại, nếu bác sĩ Hòa thấy sức khỏe của Tiểu Bảo đã ốn, ông có thể về nhà thăm con và vợ mình rồi. Vất vả cho ông quá!” Hòa Húc vẫy tay: “Cảm ơn bà Triển, tôi thật sự vô cùng cảm kích” Thật sự ông ta vẫn rất lo lắng chuyện ngài Yến bị Triển Tiểu Liên tính sổ rồi đến trút giận vào ông ta.
Tốt nhất là không nên về nhà mà nên đến Tuyệt Địa, gặp vợ con ở Tuyệt Địa sẽ an toàn hơn. Khi đi xuống dưới lầu của khách sạn, Triển Tiểu Liên nhìn thấy Yến Đại Bảo dẫn theo Bộ Tiểu Bát đi tới, “Đại Bảo.”
“Mami!” Yến Đại Bảo chạy qua, “Con đưa Tiểu Bát đến đây, bằng không Tiểu Ngũ sẽ bỏ đi, mang cậu nhóc đến đây thì cậu ấy sẽ không đi nữa!”
Triển Tiểu Liên xoa mặt Yến Đại Bảo: “Đại Bảo nhà chúng ta thông minh vậy sao? Đi đi, nhớ là trước khi vào phòng phải gõ cửa.” “Cô Triển xinh đẹp nhất.” Bộ Tiểu Bát nghiêng mặt, nhón mũi chân nhỏ lên, nỗ lực khiến bản thân trông cao lớn mạnh mẽ hơn: “Cháu là Tiểu Bát” Triển Tiểu Liên nhìn thấy cậu nhóc tâm trạng liền tốt trở lại, “Chào Tiểu Bát, cháu cùng chị Đại Bảo đến đây chơi với Tiểu Ngũ nhé.”
Bộ Tiểu Bát gật đầu: “Dạ.” Sau đó cậu nói: “Tiểu Bát có thể gọi cô là cô xinh đẹp không? Tiểu Bát cảm thấy cô với mẹ của cháu đều đẹp như nhau, Tiểu Bát rất thích.”
Triển Tiểu Liên thật sự không chịu được nữa, miệng mồm của cậu nhóc này ngọt như rót mật vào tai, “Cảm ơn Tiểu Bát, Tiểu Bát đương nhiên có thể gọi như vậy. Cháu gọi như vậy cô rất vui, giống như cô vẫn còn rất tre.”
Bộ Tiểu Bát trừng mắt thật to, nói: “Cô vốn dĩ vẫn còn rất trẻ trung xinh đẹp mà.”
Triển Tiểu Liên mỉm cười nói: “Cảm ơn Tiểu Bát, cô đã trẻ trung hơn trước nữa rồi.”
Yến Đại Bảo đứng bên cạnh khoanh tay, trừng mắt, “Tiểu Bát, em nói xem chị với mami ai đẹp hơn?” Bộ Tiểu Bát đáng yêu trả lời: “Chị Đại Bảo với cô xinh đẹp, Tiểu Bát không thể nào phân biệt được ai đẹp hơn, cả hai đều đẹp như nhau!” Triển Tiểu Liên thật sự phục cậu bé, không kìm được mà hôn lên trán cậu một cái, nói: “Tiểu Bát của chúng ta thật là giỏi. Đi chơi đi nào.” Bộ Tiểu Bát vẫy tay: “Tạm biệt cô xinh đẹp.” Yến Đại Bảo chớp chớp mắt, quỷ nịnh hót. Bộ Tiểu Bát kéo tay cô, “Chị Đại Bảo, chị em đang ở đâu thế?”
“Bây giờ chúng ta đi tới đó!”
Vừa đi đến cửa, định bước vào, Bộ Tiểu Bát giơ tay kéo lại, nghiêm túc nói: “Cô xinh đẹp có nói, trước khi vào chúng ta phải gõ cửa, phải lịch sự.”. Yến Đại Bảo bị Tiểu Bát giáo huấn, phồng má, ra sức nhéo gương mặt nhỏ của cậu. Sau đó cô gõ cửa: “Tớ đưa Tiểu Bát đến rồi!”
Cung Ngũ mở cửa ra, mặt nhăn nhó: “Tiểu Bát đến rồi.”
Bộ Tiểu Bát đứng ngoài cửa, gương mặt nhỏ có chút căng thẳng, trừng mắt thật to nhìn Cung Ngũ, có chút hoảng sợ có chút bất an. Cậu bước lên trước một bước, cẩn thận hỏi: “Chị, có người ức hiếp chị sao?”
Cung Ngũ lắc đầu: “Đâu có đâu.” Bộ Tiểu Bát không tin nói: “Nhưng mà Tiểu Bát cảm thấy chị đang rất buồn bã.” Cung Ngũ cảm thấy muốn khóc, cô ôm lấy Bộ Tiểu Bát vào trong lòng, mắt đỏ hoe, “Chị ôm Tiểu Bát thì sẽ không thấy buồn nữa.” Bộ Tiểu Bát vội vàng chủ động giơ cánh tay nhỏ ra ôm lấy Cung Ngũ, nói: “Chị đừng sợ, Tiểu Bát bảo vệ chị.”
Yến Đại Bảo đã xông vào phòng trước, đứng trước mặt Công tước đại nhân nói: “Có phải anh bắt nạt Tiểu Ngũ không?” “Đại Bảo, anh không cẩn thận chọc giận Tiểu Ngũ, em có thể giúp anh dỗ cô ấy không?”
Yến Đại Bảo vội vàng chạy ra: “Tiểu Ngũ!” Cung Ngũ đã đứng dậy, mỉm cười với Yến Đại Bảo: “Không có, lúc nãy cảm thấy có chút không vui, hiện giờ ôm Tiểu Bát xong thì thấy ổn rồi!” Bộ Tiểu Bát giơ tay: “Tiểu Bát ngoan, Tiểu Bát là hạt dẻ cười!” Cung Ngũ gật đầu: “Đúng, Tiểu Bát cực kỳ ngoan, Tiểu Bát là hạt dẻ cười của nhà chúng ta!”
Yến Đại Bảo thở phào nhẹ nhõm, “Hù chết tớ rồi, nếu Tiểu Ngũ cãi nhau với anh, tớ cũng không biết nên giúp ai. Haiz, tớ thật là khó xử. Vì vậy Tiểu Ngũ, cậu không được cãi nhau với anh đấy.”
Cung Ngũ mỉm cười nói: “Ừ, biết rồi, không cãi nhau.” Bộ Tiểu Bát nghe thấy nghe thấy trong phòng còn có người, cậu rất hiếu kỳ, chạy tung tăng vào thì nhìn thấy Công tước đại nhân. Cậu nhóc nghiêng gương mặt bầu bĩnh, giương đôi mắt tròn xoe, lúc nhìn Công tước đại nhân, cậu nhóc ngạc nhiên nói: “Woa! Thật là cao! Anh ơi, sao lại cao như thế? Có phải anh ăn uống rất ngoan ngoãn không? Em trưởng thành cũng muốn giống như anh vậy, trở nên đẹp trai, tuấn tú lại còn rất cao.”
Công tước đại nhân nhìn cậu nhóc trước mặt, thật sự đáng yêu hơn cả trong ảnh. Một cậu nhóc tròn trịa mũm mĩm, trên gương mặt là một đôi mắt đen to tròn đang hiếu kỳ nhìn anh. Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, giơ tay ra, Bộ Tiểu Bát chủ động để bàn tay nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh, nói: “Anh ơi, tay của anh thật là to.” “Vì anh đã là người lớn rồi. Tiểu Bát trưởng thành rồi, tay cũng sẽ trở nên rất to, sẽ trở thành một người đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất.”
Bộ Tiếu Bát đột nhiên sà vào lòng anh, “Có giống như anh không?”
Công tước đại nhân mỉm cười nói: “Tiểu Bát sẽ ưu tú, dũng cảm và sẽ có khả năng gánh vác trách nhiệm hơn anh. Anh không đủ tốt, nhưng anh sẽ nỗ lực khiến mình ngày càng tốt hơn.”
Bộ Tiểu Bát cười toe toét, “Dạ!”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đứng ở một góc bên cạnh. Cung Ngũ vẫy tới với Bộ Tiểu Bát: “Tiểu Bát qua đây, đừng làm phiền anh nghỉ ngơi, anh bị bệnh rồi…”
“Không đâu.” Công tước đại nhân ngẩng đầu nhìn cô, “Bệnh của anh không phải nghỉ ngơi là có thể khỏe, anh rất vui vì Tiểu Bát đến đây. Chúng ta từng gặp mặt, nhưng lúc đó Tiểu Bát còn quá nhỏ nên có lẽ không thể nhớ được anh.”
Bộ Tiểu Bát nhe răng: “Tiểu Bát không nhớ, nhưng Tiểu Bát nhìn anh thì cảm thấy rất quen thuộc.” Công tước đại nhân mỉm cười: “Đúng là một cậu bé thông minh. Chúng ta có thể làm quen lại lần nữa, anh tên là Celt Edward, rất vui khi được biết em.” Anh giơ tay về phía Bộ Tiểu Bát. Bộ Tiểu Bát vội vàng chà chà tay vào người mình, nói: “Em tên là Tiểu Bát.” Cung Ngũ đứng bên cạnh nhắc nhớ: “Tiểu Bát, em phải nói tên thật, vì anh ấy đã nói tên họ ra rồi.” Bộ Tiểu Bát suy nghĩ một hồi mới nói: “Tên họ của Tiểu Bát là gì thế?”. Cung Ngũ nói: “Tên của Tiểu Bát là Bộ Cảnh Thiên.”
Bộ Tiểu Bát vừa nghe, vội vàng nói: “Chào anh, em tên là Bộ Cảnh Thiên, rất vui vì được gặp anh.”
Bàn tay lớn và bàn tay nhỏ nắm lấy nhau, hai người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt. Hòa Húc qua kiểm tra sức khỏe cho Công tước đại nhân rồi rời khỏi, Yến Đại Bảo đứng bên cạnh mơ màng nhìn qua, “Tại sao anh lại phải làm nhiều kiểm tra như vậy?”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn cô ấy nói: “Ai mà biết được? Có lẽ là do thân phận của anh ấy không giống chúng ta, bệnh nhẹ cũng phải kiểm tra, bệnh nặng thì kiểm tra kỹ càng hơn.” Yến Đại Bảo suy nghĩ thấy cũng đúng, sau đó tính toán xem tiếp theo phải đi đâu: “Tiểu Ngũ, trưa nay chúng ta sẽ đi đâu chơi?”
Cung Ngũ: “Dẫn theo cả Tiểu Bát, còn nữa, không phải cậu muốn ở lại với anh cậu à? Sao còn muốn ra ngoài chơi?”
Yến Đại Bảo mím môi, chớp chớp mắt, nói: “Nên hỏi anh một tiếng đi.” Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Tiểu Ngũ, thật ra cậu vẫn còn giận anh đúng không? Tớ cảm thấy cậu không muốn nhìn thẳng vào anh tớ, tại sao thế?” Cung Ngũ lắc đầu phủ nhận: “Không có, anh ấy và Tiểu Bát vui vẻ như vậy, sao tớ có thể không muốn nhìn thẳng vào anh ấy?”
Đang giải thích cho Yến Đại Bảo thì bất ngờ nghe thấy giọng nói non nớt của Bộ Tiểu Bát: “… Em có thể mời anh đến nhà Tiểu Bát làm khách không? Nhà Tiểu Bát rất to, có rất nhiều món ngon…”
“Tiểu Bát!” Cung Ngũ trừng mắt, có kiểu mời người ta đến nhà làm khách tùy tiện như vậy sao? Bộ Tiểu Bát xoay đầu, đôi mắt to sáng long lanh: “Sao thể chị?” Cung Ngũ trừng mắt, lắc đầu. Bộ Tiểu Bát nói: “Chị, Tiểu Bát muốn mời anh ấy đến nhà chúng ta làm khách, có được không?” Cung Ngũ mặt u ám, trả lời: “Không được, anh ấy rất bận, có rất nhiều chuyện cần làm, hơn nữa anh ấy còn đang bị bệnh.”
Bộ Tiểu Bát nhìn sang Công tước đại nhân, vẻ mặt thất vọng. Công tước đại nhân nói: “Anh không sao cả, anh đến Thanh Thành là để nghỉ ngơi, bình thường rất bận, nhưng hiện tại thì không bận, anh rất vui khi được đến nhà Tiểu Bát làm khách.”
Cung Ngũ: “…” Yến Đại Bảo trốn trong nhà vệ sinh, lén che miệng mỉm cười. Tiểu Bát thật giỏi, vừa dạy là biết ngay. Buổi sáng cô đã nhìn ra Tiểu Ngũ và anh hình như đang cãi nhau, làm thế này bọn họ sẽ có cơ hội làm hòa với nhau rồi!
Là la la, Bảo Bảo thật là thông minh!