Để có được những “hạt vàng” nhỏ bé có ích ấy, chúng tôi đã phải trải qua một quá trinh dài-đó là cuộc đời tôi . Ngày xưa, tôi chỉ là hạt thóc giống.
Một buổi sáng vừa thức dậy, tôi bỗng nghe thấy tiếng “rào rào”, thì ra tôi và các bạn đang lao xuống một hồ nước mênh mông. Chui cha! Lâu lắm rồi tôi mới được tắm mát thoả thuê như thế này. Ngộp quá. Tôi “ách xì” một cái, nảy ra một cái mầm nhỏ xinh xinh như que tăm. Sớm mai hồng hôm ấy, chúng tôi được rải xuống một đám ruộng, bờ dọc, bờ ngang đều tăm tắp. Ngày qua ngày, dưói sự chăm sóc của các bác nông dân, chúng tôi ko còn là mầm nữa mà đã trở thành nhưng chàng thiếu niên tràn trề nhựa sống.
Chúng tôi cố nhướn mình lên để ngắm nhìn và tận hưởng cảnh trời đất bao la. Rồi chúng tôi lớn dần lên, sắc lá cũng đậm hơn, ra dáng một cây mạ trưởng thành. Bỗng một buổi chiều, “phựt”, “phựt”, chúng tôi bị nhổ lên. Tôi đau đớn đến phát ngất. Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang nằm sóng đều với các bạn. Sờ lên đầu, tôi giật thót: “Ôi! Còn đâu mái tóc mượt mà mà tôi lấy làm hãnh diện một thời”. Thế rồi người ta đem chúng tôi đến một ruộng khác, cứ vài 3 anh em lại được cắm thành một gốc cách nhau độ gang tay, đều tăm tắp. Đang sống quây quần bên nhau ấm áp, giờ bị tách ra tôi thấy trống trải vô cùng. Trên đất mới, thức ăn sẵn sàng tất cả chúng tôi chỉ việc “đánh chén” cho no rồi lại ngủ. Và màu lá thẫm dần rồi thân thể chúng tôi cứng cáp hăn lên. Dần dà chúng tôi đã trở thành những bụi lúa tươi tốt và đầy dặn. Bụi nọ mọc sát bụi kia, tạo thành tấm thảm xanh mênh mông, mỗi lần chị gió ghé thăm, chúng tôi nghiêng mình chào đón tạo nên những đợt sóng lúa dập dờn. chúng tôi đã thành lúa thì con gái.