Mưa. Từng hạt mưa đan xen nhau rơi xuống. Sấm như muốn xé tan cả bầu trời đêm u ám. Và xé cả lòng tôi. Tôi còn nhớ:
– Long à, cậu có nhà không đấy?
– An đó hả, đợi mình một lát, để mình cất sách vở cái đã…
– Hù….
An từ cửa nhảy vào làm tôi một phen đứng tim.
– Gớm! Học bài gì mà lắm thế! Coi chừng “banh chành” đầu óc ra bây giờ. Cậu có sợ…Ố ồ, cây bút đẹp quá! Cậu mua ở đâu thế?
– Ba mình đi Đà Lạt mua cho đấy! Đẹp không?
– Đẹp, đẹp lắm! Giá mà mình có nó thì…
– Thôi cậu ngồi chơi, mình xuống bắc nồi cơm cái đã. OK
Tôi bước xuống nhà, lòng lâng lâng vui sướng:
– Gớm, định mai mới khoe. Thế mà…
– Long à, mình về đây! Thấy cậu làm bài tập mới nhớ: chưa làm. Thank you. Good bye see you again! An nói (Lại cái giọng lanh lảnh. Rõ chán!)
Xong đâu đó, tôi lên phòng. Nhìn qua khung cửa sổ, tôi thấy hai chú bướm vàng đang rập rờn bay lượn như chở theo ánh nắng màu mật ong tinh khiết. Những đám mây bông trắng nhè nhẹ trôi như muốn chui qua khung cửa sổ vào phòng tôi vậy. Bất chợt:
– Ủa, cây bút đâu rồi? Tôi hét lên.
Tìm khắp lượt cũng không thấy, chẳng lẽ nó có cành mà bay. Không thể nào! Đang luống cuống, bỗng lời nói lúc nãy của An dội lại trong đầu: “Giá mà mình có nó thì…”
– Chắc chắn là nó rồi!
Tôi vội đạp xe sang nhà An, chẳng ngó ngàng đến nồi cơm mới bắc. Đến nơi, tôi gọi lớn:
– An ơi, An đâu rồi?
– Gì thế! Ủa, hôm nay rồng lại đến nhà tôm hả! Hi…hi…
– Hi hi ha ha cái gì! Có phải cậu lấy cây bút của mình không? Trả cho mình đi!
Mặt An xuống sắc:
– Cậu nói gì, mình không hiểu! À, định “chơi” mình hả, không dễ đâu!
– Đừng vờ vịt nữa! Lúc nãy sang chơi, thấy mình có cây bút đẹp, cậu “chôm” luôn chứ gì!
– Mình…mình đâu…
– Đâu với đó! Hứ, đồ dối trá! Từ giờ, mình…ý chết tao sẽ không chơi với mày nữa!
Tôi quay xe về trước vẻ mặt ngơ ngác của An.
– Lỡ nó không lấy thì sao nhỉ? Tôi hơi chột dạ
– Nhưng không còn ai khả nghi hơn nó nữa! Cây bút không thể tự nhiên biến mất. Mình sẽ mách mẹ nó cho xem!
Về đến nhà, tôi tức tối ngồi “bịch” xuống giường.
– Ui da! Cái gì vậy trời? Ủa, cây bút…cây bút ở trên giường. Trời! Nãy giờ nằm “chình ình” ra đây mà không thấy, thật là…
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi, như có cái gì lạnh buốt chạy dọc sống lưng, tôi khụy xuống:
– Vậy là mình đã…
Đất dưới chân tôi như chòng chành nghiêng ngửa. Tai tôi ong ong ran ran. Nồi cơm cháy bắt đầu bốc mùi. Thôi, giữa tình bạn với nồi cơm thì nồi cơm chả bõ bèn gì. Nồi cơm cháy còn nấu lại được chứ tình bạn thì…Tôi để mặc cho mùi khét xông ra khắp nhà.
Đã bao lần tôi muốn nói xin lỗi với An nhưng sao môi cứ mấp máy, nói không thành tiếng.
Một ngày nữa trôi qua…
Tôi quyết định nói lời xin lỗi. Nhưng chưa kịp nói ra, tôi tái tê bởi một tin sét đánh: An bị tông xe.
Tôi hớt hải chạy đến bệnh viện trong nỗi đau cắt thịt. Vừa đến nơi, tôi như lịm đi bởi cú sốc thứ hai. Nước mắt chảy ròng ròng trên hai má. Lòng quặn đau trước câu nói của bác sĩ:
– Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lí!
Cha mẹ An đứng đó. Nước mắt tuôn rơi trong tiếng nấc nghẹn ngào. Còn tôi, tôi chạy xộc vào phòng bệnh nơi An nằm:
– An ơi, cậu tỉnh lại đi! Mình van cậu đấy!
Nói đến đây, bỗng An ngồi bật dậy, ngơ ngác như không có chuyện gì xảy ra. Giật mạnh miếng băng quấn trên đầu, An hỏi:
– Long đó hả, sao cậu ở đây? Mà đây là đâu?
Cha mẹ An thấy thế cũng chạy vào, mừng rỡ, vui sướng.
– Sao cha mẹ cũng ở đây? Có chuyện gì vậy mẹ?
– Tại…tại…Mẹ An ngập ngừng.
Đoạn, An níu tay tôi và nói:
– Long à, mình nói thật nhé, mình không lấy bút của cậu đâu!
– Mình biết! An ơi, cậu hãy tha lỗi cho mình nhé!
– Ừ, mình tha thứ cho cậu. Chúng ta là bạn mà. Tình bạn là phải chia sẻ, cảm thông cho nhau chứ. Đợi khi nào mình khỏe lại, chúng ta sẽ rủ bọn thằng Chiến, thằng Thuận chơi đá bóng, rồi đi câu cá, rồi…
Nói đến đây, bỗng người An mềm nhũn, mặt tái xanh. An đi thật rồi sao? Cả căn phòng ngập tràn trong tiếng khóc xé tim.
Người ta nói, một người trước khi chết thường được Thượng đế cho vài phút ngắn ngủi để nhìn lại ánh dương, để vĩnh biệt cuộc sống nơi trần thế. Còn An, An tỉnh dậy chẳng phải vì những điều trên, mà chỉ để giải bày cho tôi sự thật. An đối với tôi chân thành là thế, vậy mà tôi đã…
Mộ của An nằm lẻ loi trên một ngọn đồi, xung quanh là bạt ngàn những bông cỏ may khẽ rung rinh trong làn gió thoảng hương thơm đồng nội. Mỗi lần lên thăm, tôi cứ để mặc cho chúng bám vào áo, vào quần rồi lúc về, tỉ mỉ, cẩn trọng gỡ từng bông, bỏ vào một cái bao, đặt trong chiếc rương nhỏ ở đầu giường. Tôi mong rằng, những bông cỏ may này sẽ như chiếc cầu nồi để tôi có thể ở gần An, để An không cảm thấy lẻ loi, cô độc, dù chúng tôi có ở hai thế giới khác nhau: Thiên đường và mặt đất. Nếu có kiếp sau, tôi nguyện cùng An lại tiếp tục làm đôi bạn thân thiết. Để tôi có thể bày tỏ lòng mình với An. Nguyện bên An mãi, An ơi!
Trường THPT Trần Hưng Đạo