Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 9

Dựa vào phần từ đầu đến thấu nỗi oan của vợ. Hãy đóng vai Trương Sinh kể lại sự việc đó và bày tỏ niềm ân hận trong chuyện người con gái Nam xương

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Sau 3 năm ở quân ngũ về, tính cách của tôi bộc lộ rõ dần. Vừa về tới nhà, biết mẹ đã qua đời, nên tôi rất buồn. Nỗi lòng ấy của tôi đáng được thông cả. Nếu là người giàu tình thương biết thương mẹ thương con thì hẳn tôi cũng thương vợ và thông cảm cho nỗi khổ của vợ khi tôi xa nhà. Nhưng éo le thay, tôi lại đối mạt với mộtf sự việc không bình thường. Đó là câu chuyện của 2 cha con khi viếng mộ mẹ. Lời của 1 đứa trẻ lên 3 hồn nhiên ngây thơ đã kích động đến tính đa nghi, thói ghen tuông trong lòng tôi. Lời nói được tách ra làm 2 phần nêu những thông tin mập mờ, đáng suy ngĩ. “thế ra ông cũng là cha tôi ư?” thoạt đầu con tôi thấy mình có 2 người cha nó biết. Một người cha cũ, hai là ng cha mới. Sau đó, bé Đản kể về người cha mà nó biết. Một ng “nín thin thít… một người đàn ông đêm nào cũng đến , mẹ đản đi cũng đi, mẹ đản ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế đản cả” Chi tiết đó rất đáng nghi ngờ thế mà tôi lại bỏ qua chi tiết ấy.Vì tính hay ghen lại đa nghi lại đang buồn khổ nên tôi nghĩ là vợ không chung thủy. Từ suy nghĩ ấy, tôi đã sử sự hồ đồ. Tôi ko bình tĩnh để suy nghĩ phán đoán và phân tích những lời con nói, cũng không hỏi han hay chất vấn thậm chí có thể theo dõi hành động hoặc thái độ của vợ đối với tôi. Trái lại tôi lại không nghe những lời phân bua giải thích của vợ, đánh đập cô ấy dã mang. Thế là bi kịch đẫ xảy ra. Nàng tắm rủa sạch sẽ rồi ra khỏi nhà. tôi hỏi nàng đi đâu nhưng nàng không nói. Khi đến bến hoàng giang thì cô ấy đã thề và sau đó đã gieo mình xuống sông tự vẫn. Sau đó nghe dân làng nói nàng đã tự vẫn thì trong lòng tôi cũng buồn. Một buổi tối, Đản chỉ bóng củ tôi trên vách nhà và nói đó là cha của đản thì tôi thật ân hận vì đã trách lầm vợ. Chẳng bao lâu sau, Phan Lang ng cùng làng đem đén cho tôi 1 chiếc trâm vàng trao cho tôi và ngay lập tức tôi nhận ra ngay đó là trang sức của nàng khi nhảy xuống sông tự vẫn. Tôi thấy sợ hãi rồi Phan lang thuật lại lời của nàng trước khi Phan lên bờ là:” hãy đàn… trở về”. Tôi liền lập đàn tràng 3 ngày 3 đêm thì nàng xuất hiện thật lộng lẫy và nói chuyện với tôi. Nhưng nàng ko trở về đươc nữa.

Sau 3 năm ở quân ngũ về, tính cách của tôi bộc lộ rõ dần. Vừa về tới nhà, biết mẹ đã qua đời, nên tôi rất buồn. Nỗi lòng ấy của tôi đáng được thông cả. Nếu là người giàu tình thương biết thương mẹ thương con thì hẳn tôi cũng thương vợ và thông cảm cho nỗi khổ của vợ khi tôi xa nhà. Nhưng éo le thay, tôi lại đối mạt với mộtf sự việc không bình thường. Đó là câu chuyện của 2 cha con khi viếng mộ mẹ. Lời của 1 đứa trẻ lên 3 hồn nhiên ngây thơ đã kích động đến tính đa nghi, thói ghen tuông trong lòng tôi. Lời nói được tách ra làm 2 phần nêu những thông tin mập mờ, đáng suy ngĩ. “thế ra ông cũng là cha tôi ư?” thoạt đầu con tôi thấy mình có 2 người cha nó biết. Một người cha cũ, hai là ng cha mới. Sau đó, bé Đản kể về người cha mà nó biết. Một ng “nín thin thít… một người đàn ông đêm nào cũng đến , mẹ đản đi cũng đi, mẹ đản ngồi cũng ngồi nhưng chẳng bao giờ bế đản cả” Chi tiết đó rất đáng nghi ngờ thế mà tôi lại bỏ qua chi tiết ấy.Vì tính hay ghen lại đa nghi lại đang buồn khổ nên tôi nghĩ là vợ không chung thủy. Từ suy nghĩ ấy, tôi đã sử sự hồ đồ. Tôi ko bình tĩnh để suy nghĩ phán đoán và phân tích những lời con nói, cũng không hỏi han hay chất vấn thậm chí có thể theo dõi hành động hoặc thái độ của vợ đối với tôi. Trái lại tôi lại không nghe những lời phân bua giải thích của vợ, đánh đập cô ấy dã mang. Thế là bi kịch đẫ xảy ra. Nàng tắm rủa sạch sẽ rồi ra khỏi nhà. tôi hỏi nàng đi đâu nhưng nàng không nói. Khi đến bến hoàng giang thì cô ấy đã thề và sau đó đã gieo mình xuống sông tự vẫn. Sau đó nghe dân làng nói nàng đã tự vẫn thì trong lòng tôi cũng buồn. Một buổi tối, Đản chỉ bóng củ tôi trên vách nhà và nói đó là cha của đản thì tôi thật ân hận vì đã trách lầm vợ. Chẳng bao lâu sau, Phan Lang ng cùng làng đem đén cho tôi 1 chiếc trâm vàng trao cho tôi và ngay lập tức tôi nhận ra ngay đó là trang sức của nàng khi nhảy xuống sông tự vẫn. Tôi thấy sợ hãi rồi Phan lang thuật lại lời của nàng trước khi Phan lên bờ là:” hãy đàn… trở về”. Tôi liền lập đàn tràng 3 ngày 3 đêm thì nàng xuất hiện thật lộng lẫy và nói chuyện với tôi. Nhưng nàng ko trở về đươc nữa.

Chọn tập
Bình luận