Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 9

Kể lại một kỉ niệm thời thơ ấu mà em ấn tượng nhất

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Để chữa chứng nhút nhát và yếu đuối của tớ, mẹ gửi tớ vào mẫu giáo. Buổi sáng, mẹ chuẩn bị một balô đầy nhóc táo, choco – Pie, nước cam kèm mấy món đồ chơi ưa thích, tớ mới chịu đến trường. Cái lớp lá chỉ mình tớ là con gái, mít ướt sụt sùi. Tớ chui vào ngôi nhà đồ chơi bằng nhựa nắp đỏ, định ngồi im trong đó suốt buổi. Nhưng bỗng nghe một giọng hung thần: “Mày trốn chỗ này hả? Mày không được làm vậy nữa. Nhớ chưa?” Tớ sợ hãi gật đầu. Suốt buổi ra chơi, tớ phải lẽo đẽo đẩy xe ôtô, xoay đu quay cho “hung thần”. Nó tên là Huy, rất to khỏe, nếu ngồi đầu kia bập bênh, tớ phải hết sức chật vật để không bị Huy hất tung lên cao. Chơi cầu trượt, tớ nép qua một bên, nhưng nó tóm chặt tay tớ, cùng trượt băng băng lao xuống hố cát. Lần nào, sau giờ chơi, tay chân tớ cũng xây xước hoặc có vết bầm tím. Ăn cơm trưa hay bữa chiều, Huy luôn nghĩ ra một trò chơi đáng sợ để dọa dẫm, khiến tớ không dám bỏ mứa.

Thỉnh thoảng, tớ bị ốm, phải nghỉ học. Bữa sau, vừa lò dò vào lớp, Huy đã nhảy ra đón, hất cằm hỏi: “Mày trốn tao hả?”. Tớ lí nhí: “Đâu có. Thảo bị bệnh thiệt mà…”. Huy ngờ vực: “Thiệt sao? Nè, mày không được để tao chơi một mình. Mày phải đi học, nhớ đó!”.

Giờ ngủ trưa, tớ được cô giáo xếp cho nằm riêng, ngay sát chiếc quạt điện to. Một hôm, tới phiên trực của Huy. Nó đi qua đi lại, xem ai không chịu ngủ. Tớ nằm im, không nhúc nhích được vì đột nhiên bị cảm sốt. Càng lúc, người tớ càng nóng ran lên. Mà cái quạt điện vẫn chạy vù vù. Hung thần lại gần chỗ tớ. Nó khịt mũi: “Mày chưa ngủ đúng không?” “Tao ngủ rồi… ” – Tớ vội nói khẽ. “Ngủ mà nói được hả?”. Hung thần đụng nhẹ vào tay tớ, bỗng giật nảy, rụt tay lại. Rồi nó đững giữa phòng, la lớn: “Cô ơi, nhỏ Thảo bị làm sao nè!”. Cả lớp ngồi nhỏm dậy, nháo nhác. Tớ được đi cấp cứu.

Khỏi bệnh, tớ bị mẹ mắng cho một trận vì tôi bị sốt mà chết nhát, không biết đường kêu cứu với cô giáo. Mẹ cũng bảo nếu bữa đó, không được phát hiện sớm, có lẽ tớ đã chết queo vì gió quạt rồi.

Cái balô đựng đồ ăn của tớ nhét nhiều thứ hơn. Mẹ kêu đem vô mời Huy ăn cùng, vì bạn ý đã cứu mạng tớ. Hung thần ăn sạch bánh kẹo, nhưng vẫn bắt nạt tớ như thường. Một bữa, ăn nhiều đồ ngọt quá, tớ bị đau bụng. Cô giáo đi họp. Một mình, tớ băng qua vườn, chạy vào nhà vệ sinh, nhón chân đóng sập cửa. Thế nhưng, khi xoay nấm đấm để ra, thì cánh cửa không nhúc nhích. Tớ khóc ri rỉ. Đột nhiên, có tiếng gọi bên ngoài. Huy bày tớ cách bấm nút rồi xoay tay nắm. Khi tớ thoát được ra, hung thần “quạt” tớ cái tội lẻn vào nhà vệ sinh người lớn, báo hại nó tìm phát mệt.

Ngày lớp mẫu giáo chia tay để vào lớp một, Huy bỗng nói: “Thảo nè, trong lớp, tao quý mày nhất đó!”. “Quý mà sao ăn hiếp tao, làm tao khóc hoài vậy?”. Hung thần buồn buồn: “Tao cũng không biết nữa… “

Sau này, đôi khi tớ rất nhớ Huy, người bạn ấu thơ đã dắt tớ ra khỏi nơi ẩn náu đơn độc trong ngôi nhà nắp đỏ. Phía sau cách cư sử tưởng như là thô lỗ, thường có một trái tim nhân hậu, đầy ắp quan tâm. Quan trọng là ta có nhìn ra được trái tim bị cất giấu ấy hay không mà thôi.

Để chữa chứng nhút nhát và yếu đuối của tớ, mẹ gửi tớ vào mẫu giáo. Buổi sáng, mẹ chuẩn bị một balô đầy nhóc táo, choco – Pie, nước cam kèm mấy món đồ chơi ưa thích, tớ mới chịu đến trường. Cái lớp lá chỉ mình tớ là con gái, mít ướt sụt sùi. Tớ chui vào ngôi nhà đồ chơi bằng nhựa nắp đỏ, định ngồi im trong đó suốt buổi. Nhưng bỗng nghe một giọng hung thần: “Mày trốn chỗ này hả? Mày không được làm vậy nữa. Nhớ chưa?” Tớ sợ hãi gật đầu. Suốt buổi ra chơi, tớ phải lẽo đẽo đẩy xe ôtô, xoay đu quay cho “hung thần”. Nó tên là Huy, rất to khỏe, nếu ngồi đầu kia bập bênh, tớ phải hết sức chật vật để không bị Huy hất tung lên cao. Chơi cầu trượt, tớ nép qua một bên, nhưng nó tóm chặt tay tớ, cùng trượt băng băng lao xuống hố cát. Lần nào, sau giờ chơi, tay chân tớ cũng xây xước hoặc có vết bầm tím. Ăn cơm trưa hay bữa chiều, Huy luôn nghĩ ra một trò chơi đáng sợ để dọa dẫm, khiến tớ không dám bỏ mứa.

Thỉnh thoảng, tớ bị ốm, phải nghỉ học. Bữa sau, vừa lò dò vào lớp, Huy đã nhảy ra đón, hất cằm hỏi: “Mày trốn tao hả?”. Tớ lí nhí: “Đâu có. Thảo bị bệnh thiệt mà…”. Huy ngờ vực: “Thiệt sao? Nè, mày không được để tao chơi một mình. Mày phải đi học, nhớ đó!”.

Giờ ngủ trưa, tớ được cô giáo xếp cho nằm riêng, ngay sát chiếc quạt điện to. Một hôm, tới phiên trực của Huy. Nó đi qua đi lại, xem ai không chịu ngủ. Tớ nằm im, không nhúc nhích được vì đột nhiên bị cảm sốt. Càng lúc, người tớ càng nóng ran lên. Mà cái quạt điện vẫn chạy vù vù. Hung thần lại gần chỗ tớ. Nó khịt mũi: “Mày chưa ngủ đúng không?” “Tao ngủ rồi… ” – Tớ vội nói khẽ. “Ngủ mà nói được hả?”. Hung thần đụng nhẹ vào tay tớ, bỗng giật nảy, rụt tay lại. Rồi nó đững giữa phòng, la lớn: “Cô ơi, nhỏ Thảo bị làm sao nè!”. Cả lớp ngồi nhỏm dậy, nháo nhác. Tớ được đi cấp cứu.

Khỏi bệnh, tớ bị mẹ mắng cho một trận vì tôi bị sốt mà chết nhát, không biết đường kêu cứu với cô giáo. Mẹ cũng bảo nếu bữa đó, không được phát hiện sớm, có lẽ tớ đã chết queo vì gió quạt rồi.

Cái balô đựng đồ ăn của tớ nhét nhiều thứ hơn. Mẹ kêu đem vô mời Huy ăn cùng, vì bạn ý đã cứu mạng tớ. Hung thần ăn sạch bánh kẹo, nhưng vẫn bắt nạt tớ như thường. Một bữa, ăn nhiều đồ ngọt quá, tớ bị đau bụng. Cô giáo đi họp. Một mình, tớ băng qua vườn, chạy vào nhà vệ sinh, nhón chân đóng sập cửa. Thế nhưng, khi xoay nấm đấm để ra, thì cánh cửa không nhúc nhích. Tớ khóc ri rỉ. Đột nhiên, có tiếng gọi bên ngoài. Huy bày tớ cách bấm nút rồi xoay tay nắm. Khi tớ thoát được ra, hung thần “quạt” tớ cái tội lẻn vào nhà vệ sinh người lớn, báo hại nó tìm phát mệt.

Ngày lớp mẫu giáo chia tay để vào lớp một, Huy bỗng nói: “Thảo nè, trong lớp, tao quý mày nhất đó!”. “Quý mà sao ăn hiếp tao, làm tao khóc hoài vậy?”. Hung thần buồn buồn: “Tao cũng không biết nữa… “

Sau này, đôi khi tớ rất nhớ Huy, người bạn ấu thơ đã dắt tớ ra khỏi nơi ẩn náu đơn độc trong ngôi nhà nắp đỏ. Phía sau cách cư sử tưởng như là thô lỗ, thường có một trái tim nhân hậu, đầy ắp quan tâm. Quan trọng là ta có nhìn ra được trái tim bị cất giấu ấy hay không mà thôi.

Chọn tập
Bình luận
× sticky