Sáng nay thức dậy 1 cách uể oải trong cái dư vị còn sót lại của ngày hôm qua. Mùi hương thoang thoảng của các loại hoa hình như vẫn còn nồng nàn, phảng phất đâu đây. Dễ chịu lạ!
Bước ra sân trong cái không khí man mát, nhẹ nhàng làm tâm hồn cảm thấy vô cùng sảng khoái. Đã lâu, rất lâu rồi mình mới lại làm công việc quen thuộc này. Ngửa cổ lên trời hít 1 hơi thật sâu, thật đầy và cố gắng thở ra 1 cách nhẹ nhàng nhất. Lúc cúi xuống để làm nhiệm vụ cao cả mắt bỗng dưng dừng lại trên đầu ngọn cây sơ-ri thân thuộc. Đã lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy hình ảnh của ngày xưa ấy…
Cây sơ-ri này được ba mẹ đem về trồng lúc mới xây nhà (đến nay chắc đã được 17 năm rồi). Lúc mới trồng nó chỉ bé bằng cây ớt mà thôi. Và với tâm trí non nớt của mình lúc bấy giờ nó chưa bao giờ được liệt vào danh sách những “phương tiện” để làm đồ chơi hay “nhóm thực vật” cần đưa vào “sách đỏ gia đình”. Những năm tháng đầu tiên của nó ở trong vườn trôi qua thật tẻ nhạt…
Nhưng mọi chuyện bắt đầu thay đổi vào năm thứ 2 khi “anh chàng” sơri trổ mã vươn những cành, nhánh dài khắp cả sân. Ba mình đóng những cái cây gỗ hình chữ T chống xung quanh để đỡ lấy những cành tuôn dài xuống đất, mặt khác mẹ dùng kéo cắt gọn những cành lòa xòa như người ta đưa tông – đơ hớt tóc thành những đường ngay ngắn. Cây sơ-ri trở nên “bảnh bao” đến không ngờ. Và cũng lúc ấy, những đứa trẻ (trong đó có mình) nhận ra rằng, dưới những tán lá là những trò chơi thật tuyệt diệu, thật hấp dẫn. Từ đó mình có thêm 1 người bạn thật thú vị!!!
Mình không thích ăn sơ-ri. Bây giờ là như vậy, không thích ăn 1 thứ quả chua chua và nhất là phải vừa ăn, vừa nhả hột liên tục. Nhưng đó là chuyện của bây giờ. Còn mình ngày ấy thì ngược lại, mỗi lần nhìn cây sơ-ri ra hoa là khấp khởi mừng thầm mong chờ từng ngày một đến khi kết quả…
Hoa sơ-ri có 5 cánh như 5 chiếc quạt nhỏ gắn vào đài hoa. Cánh có màu hồng nhạt, viền ngoài màu trắng như người ta gắn ren vào cổ áo. Hoa sơ-ri có quanh năm, nhiều nhất là vào mùa xuân. Lúc cao trào cánh hoa rụng phủ kín cả mặt sân nhìn như những hạt tuyết hồng li ti rất vui mắt. Sau khi ra hoa cây bắt đầu kết trái. Lúc đầu trái có màu xanh, nhỏ. Sau đó lớn dần bằng hột nhãn thì dừng lại đồng thời vỏ cũng chuyển sang màu đỏ, nhẵn bóng báo hiệu rằng đã chín… Lúc này đánh chén được rồi!
Quả sơ-ri thường có 3 khía. Người nào từ tốn thì chấm muối ớt ăn từng khía một. Còn mình chẳng cần rườm rà, cứ ngửa cổ tung một trái lên rồi há miệng cho nó rơi tọt vào sau đó phun liền 1 lúc 3 cái hột ra ngoài (và cả cái cuống nữa nếu như ban đầu lười gỡ cuống). Trái sơ-ri có vị chua chua, chín đỏ sẽ hơi ngọt nếu ăn xong chưa muốn nhả hột ngậm lại 1 lát sẽ có vị hơi chát, thanh thanh rất thú vị. nếu có dịp mọi người đến nhà mình sẽ mời ăn thử …1 trái
Hơn mười năm đầu sau khi trồng sơ-ri luôn ra trái đều đặn nhưng đến năm thứ 12 hay 13 gì đó nó bỗng chựng lại và hầu như không kết quả. Toàn thân cây tróc gần hết vỏ giống như người ta bị bong vảy nến, lá vàng, khô và rụng gần hết. Khắp cây kiến kéo đến làm tổ đàn đàn lũ lũ như đám kền kền đang xâu xé miếng mồi. Hoa sơ-ri vẫn tiếp tục trổ đầy cành nhưng yếu ớt và mỏng manh. Có những lần, chỉ sau 1 trận mưa đêm, sáng ra mặt sân ẩm ướt đầy những đốm hồng li ti còn trên cây cành lá trơ trụi đến thảm hại. Thời gian này mình đi học cả ngày nên cũng chẳng có tâm trí để nhìn đến nó bỏ mặc cái cây cố đơn, trơ trụi suốt mấy năm trời…
Cứ tưởng nó sẽ như vậy héo hon dần rồi chết. Nhưng dạo gần đây sơ-ri bỗng vươn lên mạnh mẽ. Có lẽ nó đang hồi xuân sau sự ra đi bình lặng của người bạn là cây xoài bên cạnh. Cây xoài bị sâu đục hết thân, ba mình phải cưa đi và trồng thay vào đó là 1 cây khế để làm bạn với cây sơ-ri. Chắc hợp tính nên cả 2 cây đều phát triển khá tốt. Và 1 lần nữa, sau nhiều năm, hoa sơ-ri lại nở hồng những đốm li ti. Cây sơ-ri vươn mình mạnh mẽ như 1 chàng trai khỏe mạnh, hương hoa quyện với hương gió và hơi ẩm nồng nàn, thân quen. Kí ức đẹp đẽ đang trở lại một cách ấn tượng..
Cuộc sống của cây cỏ cũng giống như con người. Phải trải qua những gian khó, đau khổ mới có được những giây phút thanh thản, an nhàn. Nếu có đủ nghị lực để vượt qua những khó khăn thì mới xứng đáng có được hạnh phúc, phải không?