Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Văn Mẫu Lớp 9

Em hãy đóng vai Trương Sinh để kể lại bài “Chuyện người con gái Nam xương”

Tác giả: Sachvui.Com
Thể loại: Sách Giáo Khoa
Chọn tập

Đã nhiều năm trôi qua chuyện xảy ra cũng lâu rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được cái chết đáng thương của vợ tôi. câu chuyện như thế này: tôi là con nhà hào phú, do mến nàng Vũ Nương vì dung hạnh nên tôi đã xin mẹ trăm lạng cưới nàng về làm vợ, vì biết tôi có tính đa nghi, đối với vợ phòng ngừa quá sức nên vợ tôi luôn giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng phải đến thất hòa. do đất nước bị giặc chiếm xâm lược nên tôi phải đi lính vì không có học. trước khi tôi đi mẹ và vợ tôi dặn dò tôi rất nhiều điều làm tôi và mọi người phải ứa lệ. tôi ra đi để lại người mẹ già và người vợ đang có mang.Qua năm sau, giặc chịu trói, việc quân kết thúc, tôi về tới nhà nghe tin mẹ mất tôi đau lòng lắm, lúc bấy giờ bé Đản – con tôi đã hơn tuổi và đang học nói. tôi bế con ra thăm mộ người mẹ quá cố. con tôi quấy khóc và bảo tôi cũng là cha nó, tôi biết nói còn người cha trước của nó chỉ im thin thít.tôi tò mò lắm, gạn hỏi thì mới hay vợ tôi ở nhà đã có người đàn ông khác, hình ảnh người đàn ông kia đêm nào cũng đến và đôi gian phu dâm phụ luôn quấn quýt bên nhau,máu ghen nổi nên, tôi hầm hầm đi về nhà, tới nhà tôi la um lên cho hả giận tôi mắng nhiếc vợ, mặc kệ hàng xóm can ngăn bênh vực cho vợ tôi rằng là khi tôi đi lính thì vợ tôi ở nhà chăm lo cho mẹ tôi vô cùng chu đáo, nuôi dạy con đến nơi đến chốn, bảo vợ tôi là con thảo, vợ hiền cũng không ngoa. tôi nghỉ vợ tốt thì tốt thật đấy nhưng tôi đi lính chịu bao gian lao vất vả, sự cô đơn, tôi nhớ vợ tôi, nhớ mẹ tôi, mong ngóng trở về để ôm ấp đứa con của mình lắm chứ. thế mà, thế mà vợ tôi, người vợ tôi yêu quý bấy lâu dám phản bội tôi, đụng vào lòng tự ái của tôi, hỏi tôi cam sao cho được. tôi đuổi vợ tôi đi, bỏ ngoài tai những lời nói cay đắng của vợ, nghe tin vợ mình tự vẫn ở bên bến hoàng giang, tuy giận vợ mình thất tiết nhưng thấy nàng tự tận cũng động lòng thương cho người đi tìm vớt xác nàng nhưng không thấy đâu.tôi buồn lắm. sau đó mấy hôm, khi đang ngồi trong phòng cùng con thì con bảo cha đản lại đến kìac thì ra đó chỉ là cái bóng in trên vách, có lẽ vì thương nhớ tôi nên vợ mới trỏ bóng mình bảo là cha đản, nàng muốn cho con có một người cha, nàng là hình tôi là bóng, hình đi rồi nay bóng còn đâu. rồi hôm nọ, một người cùng làng với tôi đến và đưa cho tôi chiếc hoa vàng cùng lời nhắn vợ tôi đang ở dưới thủy cung, nếu muốn gặp lại vợ thì lập đàn giải oan trên bến hoàng giang, tôi cảm ơn rối rít rồi vội vàng lập đàn ba ngày ba đêm . chờ hoài, cuối cùng tôi cũng thấy vũ nương trở về, nàng ngồi trên chiếc kiệu hoa lộng lẫy, đứng giữa dòng mà rằng nàng không thể trở về nhân gian được nữa, nói xong nàng biến mất,mọi vật lại trở về như cũ, tôi như thẫn người ra, một lúc mới bình thường được, tôi muốn nói với vợ tôi thật lòng xin lỗi vợ và mong vợ tha thứ. tôi lập cho vợ một caí mộ và ngày ngày ra đó trò truyện và thắp hương cho nàng, tôi sẽ thay vợ chăm sóc con chu đáo, vợ cứ yên tâm

Đã nhiều năm trôi qua chuyện xảy ra cũng lâu rồi, nhưng tôi vẫn không thể nào quên được cái chết đáng thương của vợ tôi. câu chuyện như thế này: tôi là con nhà hào phú, do mến nàng Vũ Nương vì dung hạnh nên tôi đã xin mẹ trăm lạng cưới nàng về làm vợ, vì biết tôi có tính đa nghi, đối với vợ phòng ngừa quá sức nên vợ tôi luôn giữ gìn khuôn phép, không từng để lúc nào vợ chồng phải đến thất hòa. do đất nước bị giặc chiếm xâm lược nên tôi phải đi lính vì không có học. trước khi tôi đi mẹ và vợ tôi dặn dò tôi rất nhiều điều làm tôi và mọi người phải ứa lệ. tôi ra đi để lại người mẹ già và người vợ đang có mang.Qua năm sau, giặc chịu trói, việc quân kết thúc, tôi về tới nhà nghe tin mẹ mất tôi đau lòng lắm, lúc bấy giờ bé Đản – con tôi đã hơn tuổi và đang học nói. tôi bế con ra thăm mộ người mẹ quá cố. con tôi quấy khóc và bảo tôi cũng là cha nó, tôi biết nói còn người cha trước của nó chỉ im thin thít.tôi tò mò lắm, gạn hỏi thì mới hay vợ tôi ở nhà đã có người đàn ông khác, hình ảnh người đàn ông kia đêm nào cũng đến và đôi gian phu dâm phụ luôn quấn quýt bên nhau,máu ghen nổi nên, tôi hầm hầm đi về nhà, tới nhà tôi la um lên cho hả giận tôi mắng nhiếc vợ, mặc kệ hàng xóm can ngăn bênh vực cho vợ tôi rằng là khi tôi đi lính thì vợ tôi ở nhà chăm lo cho mẹ tôi vô cùng chu đáo, nuôi dạy con đến nơi đến chốn, bảo vợ tôi là con thảo, vợ hiền cũng không ngoa. tôi nghỉ vợ tốt thì tốt thật đấy nhưng tôi đi lính chịu bao gian lao vất vả, sự cô đơn, tôi nhớ vợ tôi, nhớ mẹ tôi, mong ngóng trở về để ôm ấp đứa con của mình lắm chứ. thế mà, thế mà vợ tôi, người vợ tôi yêu quý bấy lâu dám phản bội tôi, đụng vào lòng tự ái của tôi, hỏi tôi cam sao cho được. tôi đuổi vợ tôi đi, bỏ ngoài tai những lời nói cay đắng của vợ, nghe tin vợ mình tự vẫn ở bên bến hoàng giang, tuy giận vợ mình thất tiết nhưng thấy nàng tự tận cũng động lòng thương cho người đi tìm vớt xác nàng nhưng không thấy đâu.tôi buồn lắm. sau đó mấy hôm, khi đang ngồi trong phòng cùng con thì con bảo cha đản lại đến kìac thì ra đó chỉ là cái bóng in trên vách, có lẽ vì thương nhớ tôi nên vợ mới trỏ bóng mình bảo là cha đản, nàng muốn cho con có một người cha, nàng là hình tôi là bóng, hình đi rồi nay bóng còn đâu. rồi hôm nọ, một người cùng làng với tôi đến và đưa cho tôi chiếc hoa vàng cùng lời nhắn vợ tôi đang ở dưới thủy cung, nếu muốn gặp lại vợ thì lập đàn giải oan trên bến hoàng giang, tôi cảm ơn rối rít rồi vội vàng lập đàn ba ngày ba đêm . chờ hoài, cuối cùng tôi cũng thấy vũ nương trở về, nàng ngồi trên chiếc kiệu hoa lộng lẫy, đứng giữa dòng mà rằng nàng không thể trở về nhân gian được nữa, nói xong nàng biến mất,mọi vật lại trở về như cũ, tôi như thẫn người ra, một lúc mới bình thường được, tôi muốn nói với vợ tôi thật lòng xin lỗi vợ và mong vợ tha thứ. tôi lập cho vợ một caí mộ và ngày ngày ra đó trò truyện và thắp hương cho nàng, tôi sẽ thay vợ chăm sóc con chu đáo, vợ cứ yên tâm

Chọn tập
Bình luận