Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 27: Ngưỡng vọng trong hắc ám

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

“Sư huynh, có phải huynh cảm thấy thân thể không thoải mái?” Tiểu Quả do dự rất lâu, không kìm được mở miệng hỏi.

“Không có gì.” Thanh âm Tả Mạc khàn khàn, trả lời một câu, hắn tiếp tục đi tới trước.

Tiểu Quả lo lắng nhìn Tả Mạc, lấy hết dũng khí nói: “Sư huynh, nếu thân thể huynh không tốt, hôm nào khác cũng được.”

“Ta nói không việc gì là không việc gì.” Tả Mạc trừng mắt với tiểu Quả.

Tiểu Quả hơi lui về sau, nhưng vẫn chậm chạp nói: “Nhưng, sư tỷ đã nói, thân thể là trọng yếu nhất.”

Tả Mạc quyết định mình tự ngậm miệng, không đấu võ mồm với nha đầu này, hắn thực không có khí lực. Ai bị kim đan kỳ tu giả phóng thích kiếm khí, chém tới chém lui thành vài mảnh, cũng sẽ không có khí lực.

Bồ yêu tên điên này! Kẻ điên không thêm không bớt!

Kiếm ý của sư thúc Tân Nham hắn còn lâu mới chịu nổi, mỗi lần đối mặt kiếm ý cuồn cuộn, hắn cảm giác như được đi tới quỷ môn quan, loại sợ hãi tới từ sâu trong nội tâm thật đáng sợ, khiến hắn run rẩy. Đôi bên chênh lệch quá lớn, lớn đến mức không gì có thể đo được. Ngay cả loại sợ hãi trước khi chết, Tả Mạc cũng chỉ có một cái chớp mắt để cảm thụ, tiếp theo, thần thức của hắn sẽ bị chém làm đôi thật nhẹ nhàng, kết quả duy nhất là ngất đi.

Nhưng rất nhanh hắn lại tỉnh lại, bởi vì đau! Thần thức bị thương sẽ bị đau kịch liệt, sẽ lay tỉnh hắn.

Điều hắn có thể làm là cắn răng đứng dậy vận chuyển thai tức luyện thần, chỉ có loại tu phục thần thức này mới có thể giúp sự thống khổ giảm bớt.

Còn không đợi hắn kịp nghỉ ngơi, lại một kiếm ý trời giáng, Tả Mạc lại hôn mê.

Cứ thế, trảm, hôn mê, đau tỉnh… lặp đi lặp lại không ngừng, một ngày qua đi, hắn đã hôn mê vài chục lần, có thể tưởng tượng được, tình trạng của hắn làm sao có thể tốt lên cơ chứ?

Nếu như có thời gian, hắn thậm chí sẽ tự mình hoài nghi liệu hắn có thể chịu đựng tới ngày đó. Nhưng là, ngay cả chút thời gian này, Bồ yêu cũng không cho hắn, đau đến mức hắn thấy tê dại.

Mãi tới khi tiểu Quả tìm hắn, Bồ yêu mới tạm thời bỏ qua hắn.

Tiểu Quả tìm hắn, là nhờ hắn giúp xem xét linh thảo. Sự kiện cỏ dại lần trước khiến các cô nương ở sườn đông đều toát mồ hôi lạnh. Lý Anh Phượng thành đệ tử nội môn, bái làm môn hạ Diêm Nhạc, ngoài tu luyện, còn phải theo sư phụ học tập quản lý sản nghiệp môn phái, không rảnh tới sườn đông. Nhưng các nàng vẫn nhớ tới vị sư huynh cương thi Tả Mạc này, hơn nữa trước khi Lý Anh Phượng đi, đặc biệt tới chào hỏi hắn, hi vọng hắn có thể trợ giúp các nữ đệ tử.

Mỗi thời gian ngắn, các nàng lại kéo Tả Mạc tới, kiểm tra linh thảo một chút.

Linh thảo không có vấn đề gì lớn, trừ mấy chỗ có vấn đề do thao tác sai sót. Đối với Tả Mạc người trồng linh cốc mà nói, đây đều là một vài vấn đề giản đơn. Đại bộ phận tinh lực của nữ đệ tử, còn đặt ở phương diện làm sao bồi dưỡng linh thú. Trồng trọt linh thảo chẳng qua là đề cung thực vật cho linh thú, cho nên đều cực kỳ giản lược, bình thường cũng không quá chú ý quản lý.

Nhìn vào linh điền bị đạp hư, Tả Mạc có chút đau lòng. Nếu linh điền này mà trồng linh cốc, sẽ có bao nhiêu tinh thạch nha.

“Sư huynh, những thứ này không đáng nhiêu, là tâm ý của chúng ta, còn thỉnh sư huynh vui lòng nhận lấy.”

Một nữ đệ tử đưa lên lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt.

Hắn hiểu rõ tâm tư của những nữ đệ tử này. Vô luận ở đâu, nữ đệ tử luôn ở thế yếu, đặc biệt là nữ đệ tử ngoại môn như các nàng. Lý Anh Phượng đi rồi, không rảnh chiếu cố các nàng, các nàng cần một người có năng lực bảo hộ các nàng. Cũng khó trách, tu vi những đệ tử này phổ biến đều là luyện khí tầng năm tầng sáu, không ai có thể nhậm đại trách nhiệm.

Tả Mạc suy nghĩ một chút, tiếp lễ vật. Tuy có chút phiền hà, nhưng nếu thật gặp được chuyện phiền nhiễu gì, tin rằng Lý Anh Phượng cũng tuyệt không ngồi nhìn không quản.

Thấy Tả Mạc nhận lễ vật, một đám nữ đệ tử rôt cục như trút gánh nặng.

Mọi người sinh tồn không dễ dàng, Tả Mạc thầm nghĩ vậy.

Về tới nhà, mở ra hộp lễ vật, bên trong có các chủng linh trùng linh thú. Giống như giun lật bùn, phẩm hạng đều không tới, hạng một chiếm phần lớn, hạng hai có một hai con. Chẳng qua có thể nhìn ra, những linh trùng linh thú đều được bỏ chút tâm tư, tuy phẩm hạng không cao, nhưng đều khá thực dụng.

Bồ yêu đột nhiên bay ra, ngồi trước mặt những linh trùng này: “Nói đến chơi sâu, ha ha, yêu ma chúng ta mới là lão tổ tông ở lĩnh vực này.”

Gã tiện tay lật qua lại những linh trùng này, rất thất vọng: “Đều là hàng cấp thấp, không đáng tiền.”

Tả Mạc chẳng muốn nói, nhưng không kìm lòng được đáp lại: “Các nàng chỉ là đệ tử ngoại môn, sao kiếm ra hàng cao cấp chứ?”

Bồ yêu nhặt lên một con, đặt trước mặt quan sát một lúc, tiện tay ném đến trước mặt Tả Mạc: “A, con này tư chất miễn cưỡng được. Mấy con khác đều ném đi.”

Con sâu vỏ đen bị Bồ yêu tuyển trúng, hơi lớn hơn ngón cái, xem ngọc giản các nàng đưa cho mới biết sâu vỏ đen này tên gọi là trùng kim đen, thích ăn kim loại, cánh và vỏ ngoài của nó có thể bán giá tốt. Ngoài ra, nghe nói nó có thể dùng để tìm kiếm nguồn nước.

Tả Mạc hơi thất vọng, sâu kim đen đối với hắn không có giá trị thực dụng gì lớn.

Bồ yêu rõ ràng bị những con côn trùng thu hút, thích thú vô cùng nói: “Chơi côn trùng rất cần kiến thức, đặc biệt là thủ pháp, tùy người mà khác nhau. Ta trước kia gặp qua một cao thủ chơi côn trùng, gọi là Muỗi Máu đạo nhân, tên này thật lợi hại. Không biết sao y luyện thành vô số nguyên thần, gửi vào một đàn muỗi máu, sau đó đi hàng trăm giới, mỗi giới y đến đều lưu lại mấy con muỗi máu. Cừu nhân của y đem theo một đám người, đuổi giết y vô số lần, nhưng giết mãi không chết y.”

“Sâu kim đen trước ta cũng chơi qua, chẳng qua không phải loại nát vụn này. Cấp thấp cũng không có tác dụng gì, tác dụng chân chính của loại này là tìm linh mạch…”

“Linh mạch?” Tả Mạc hồ nghi hỏi: “Không phải dùng nó để tìm nguồn nước sao?”

“Nguồn nước?” Bồ yêu cười nhạo: “Không hiểu thì đừng giả vờ hiểu. Đó là sâu kim đen hạng thấp, sâu kim đen từ hạng bốn trở lên có thể tìm kiếm linh mạch, hạng bảy trở lên có thể tìm linh nguyên. Hắc, nhưng hạng chín, mới thật sự là thứ tốt. Còn về hạng mười, ta chưa gặp qua.”

Gã tiếp tục nói: “Chọn linh trùng, tốt nhất phải chọn tư chất tốt. Giống như con sâu kim đen của ngươi, nếu như biết nuôi dưỡng, có thể tiến cấp hạng bốn. Những con khác, ngay cả thăng hạng ba cũng không có.”

“Vậy, con sâu kim đen này nuôi làm sao mới lên hạng bốn được?” Tả Mạc mang theo tâm lý thân thiện xin chỉ dạy.

Sâu hạng bốn có thể tìm kiếm linh mạch… Điều này có dụ hoặc rất lớn đối với Tả Mạc.

Lần này Bồ yêu không làm khó hắn, rất thoải mái nói: “Rất đơn giản, trong tĩnh thất của ngươi chả phải có một linh mạch nhỏ sao? Bỏ con sâu kim đen cùng một khối quặng vàng ròng đặt trong hộp ngọc, chôn quanh linh mạch. Quá một tháng, nó hẳn thăng tới hạng ba. Muốn tăng lên hạng bốn, dự tính cần ba tháng.”

“Tốt rồi, chúng ta tiếp tục.” Bồ yêu vẫy vẫy tay, không khỏi thấy phiền.

Lời còn chưa dứt, một đạo kiếm ý màu trắng muốt lại dễ dàng chém đôi thần thức Tả Mạc. Tả Mạc đang suy ngẫm lời nói của Bồ yêu lập tức hôn mê.

Không biết bao lâu, đau đớn kịch liệt lại lay tỉnh Tả Mạc. Ý niệm thứ nhất trong đầu Tả Mạc là, đã nhớ kỹ phương thức thăng sâu kim đen lên hạng bốn chưa nhỉ?

Hoàn hảo, đã nhớ kỹ!

Thật đau! Hắn kêu rên, lăn lộn trên đất.

Sao lại đau thế?

Thống khổ giày vò thần kinh yếu ớt của hắn, hắn chỉ có chuyển vận thai tức luyện thần. Một đoàn khí tức chuyển vận trong thân thể không dứt, từng tia mát lạnh, tựa như hút vào từ khiếu huyệt toàn thân, lại tán ra toàn thân.

Hỏa diễm trong ý thức hải rực cháy phần phật, khỏa sao trong tinh không sáng hơn trước rất nhiều, biển lửa rực rỡ không cách nào đoạt đi ánh sáng của nó.

Hôn mê, đau tỉnh, lại hôn mê, lại đau tỉnh…

Thời gian mỗi lần để Tả Mạc tham ngộ đều ngắn đến không thể ngắn hơn, lặp đi lặp lại bị chém mấy trăm lần, hắn cắn răng kiên trì.

“Thống khổ là thứ mĩ vị nhất trên đời, ngươi phải cẩn thận nhấm nháp từng tý một, cố gắng hưởng thụ, mùi vị ngọt ngào ngấm vào cốt tủy, ngay cả hồn phách của ngươi, đều đang run rẩy.” Bồ yêu vươn lưỡi hồng hồng, liếm môi, nhởn nhơ nói: “Tử vong như khói vậy, ngươi không thể không cảm ngộ quá trình này phóng thích, đó là may mắn cỡ nào.”

Nhân yêu chết bầm!

Tả Mạc khẽ lẩm bẩm, mắt trợn thật lớn, sít sao nhìn kiếm ý trắng muốt nhanh như thiểm điệm này.

Biết sắp sửa tiếp nhận, là thống khổ cỡ nào, thật sự như Bồ yêu nói, hồn phách của hắn đang run rẩy. Nào sợ bị chém quá bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần đối mặt kiếm ý trắng muốt như dải lụa, hắn y nguyên sợ hãi, không hề giảm bớt. Lúc hắn thanh tỉnh, hắn căn bản không dám nghĩ lại, hắn sợ hãi dù chỉ một chút hồi ức cũng làm cho phòng tuyến tâm lý giòn yếu của hắn sụp đổ trong nháy mắt.

Xương cốt toàn thân run rẩy, như ngọn cỏ nhỏ tùy thời gẫy rạp trong cơn bão đêm, có thể là sau một giây, hắn sẽ ngã xuống.

Nhưng mắt hắn vẫn mở trừng trừng nhìn về phía trước.

Nhìn vào phương hướng kiếm ý trắng muốn sẽ xuất hiện.

Nhưng, kiếm ý của sư thúc Tân Nham, hắn sao có thể nhìn rõ chứ?

Hai người cách nhau một trời một vực. Sư thúc Tân Nham đường đường tu giả kim đan kỳ, là kiếm tu được Thiên Tùng tử kính phục, mà Tả Mạc chỉ là một đệ tử ngoại môn luyện khí tầng thứ tám; sư thúc Tân Nham tắm đẫm trong phi kiếm hơn hai trăm năm, mà Tả Mạc ngay cả một kiếm quyết cơ sở nhất cũng chưa học.

Xem ra hết thảy đều uổng công.

Nhưng, hắn vẫn run rẩy lẩy bẩy nhìn chằm chằm phía trước, miệng vô thức mắng lớn “Nhân yêu chết tiệt, nhân yêu chết bầm.”

Trắng muốt như luyện, ánh sáng chói mắt, như ngân hà từ trên trời rót xuống!

Tả Mạc đột nhiên kiệt lực trợn tròn mắt, một chớp mắt này, thân thể hắn đình chỉ run rẩy, tiếng than cũng tan biến. Toàn bộ thế giới đều mênh mang màu tuyết trắng, hắn đau khổ tìm kiếm trong tuyết trắng mênh mang, tìm ra sự tinh túy trong đạo kiếm ý này.

Thời gian dành cho hắn rất ngắn, ngắn tới mức ngay cả một cái nháy mắt cũng không tới.

Hắn như một tên cờ bạc điên cuồng, cược cơ hội không tới một phần vạn.

Nhưng, hắn không có lựa chọn khác, không có đường lui.

Tròng mắt đột nhiên mở rộng, còn chưa tới lúc khôi phục.

“Bá”, kiếm ý trắng muốt không chút trở ngại chém Tả Mạc làm hai nửa.

Không biết qua bao lâu, vẫn là đau đớn lay tỉnh Tả Mạc, mở mắt, Tả Mạc muốn ngửa mặt lên trời cười lớn, nhưng tới mồm lại biến thành tiếng rên hừ hừ.

“Tê! Đau thật!” “A”

Run rẩy đứng lên, cố nén đau đớn, hắn vận chuyển Thai tức luyện thần.

Từng tia mát lạnh tán vào thân thể, đau đớn lập tức biến mất rất nhiều.

Hắn lại mở mắt ra, trong mắt tràn ngập sự vui mừng điên cuồng.

Chọn tập
Bình luận