Bồ yêu tham lam hấp thu hoàng kim hồn. Lúc đánh nhau sống chết cùng Vệ, hắn tuy chiếm thượng phong nhưng tổn hao rất lớn. Đại trưởng lão Thương tộc đưa ra hai hoàng kim hồn giống như cho củi lúc giá rét, hắn không chút do dự từ trên tay Tả Mạc cướp đi. Tả Mạc không ngăn cản, bởi biết ngăn cản cũng không được.
Với tốc độ mắt thường có thể thấy được, vụ khí kim sắc xâm nhập vào trong cơ thể Bồ yêu, mặt Bồ yêu đầy vẻ thoả mãn. Nhưng cũng có một bộ phận vụ khí kim sắc hướng Vệ bay đến, tuy rằng chỉ là một phần tư nhưng điều này cũng làm Bồ yêu cảm thấy khó chịu.
Nhưng tình cảnh trước mắt hắn cũng không biết phải làm sao, hắn có ngứa mắt với tên nguỵ quân tử này như nào cũng không thể giết chết đối phương. Hắn có thể chống cự bên trong Luyện Yêu tháp ba ngàn năm, điều này cùng phá giáp cổ quái có quan hệ trực tiếp. Vệ là giáp linh của phá giáp, cũng chẳng kém Bồ yêu là mấy, chỉ bất quá hắn không chịu ước thúc của giáp trụ.
Ba ngàn năm qua hắn vẫn nghĩ mọi cách để chiếm đột mộ bia giáp này nhưng không ngờ mộ bia giáp lại có thể tự suy nghĩ, tà môn vô cùng.
Nhưng vừa nghĩ đến tên nguỵ quân tử kia không thể về lại xác rùa, Bồ yêu không khỏi cảm thấy đắc ý. Dù gì hắn cũng là một Thiên Yêu, hiểu được vô số các tà môn ngoại đạo, hắn đã tìm được mấy biện pháp có thể sử dụng.
Theo ý nghĩa nào đó, hắn và Vệ bây giờ được coi là cộng sinh, người này không thể tiêu diệt người kia được, ngay cả hoàng kim hồn Bồ yêu cũng không thể một mình hấp thu, nhất định có một bộ phận bị Vệ hấp thu mất. Tuy rằng Bồ yêu bây giờ chiếm thế thượng phong nhưng hắn không cảm thấy cao hứng chút nào. Dù lai lịch của tên nguỵ quân tử kia bất phầm nhưng với kẻ mắt cao hơn đỉnh như Bồ yêu thì thực sự rất thấp kém,
Một kiện giáp trụ lại muốn sánh ngang với mình… Con m* nó, điều này thật khiến anh đây khó chịu!
Bồ yêu hấp thu xong hoàng kim hồn, tóc càng thêm đen, huyết đồng càng thêm phần sáng bóng, liếm liếm môi giống như lưỡi rắn, chưa được thoả mãn cho lắm. Hắn lườm Vệ đang khoanh chân ngồi đó, tự nhiên có thể nhìn ra rằng hoàng kim hồn đối với Vệ cũng có tác dụng không nhỏ.
Khoé miệng Bồ yêu hiện lên một nụ cười nhạt, đánh nhau ba ngàn năm, hắn đối với tính cách của vị hàng xóm này tương đối hiểu rõ. Dù sao hắn đã đáp ứng không truyền thụ ma công cho Tả Mạc nên có thể tạm cho qua.
Nhưng, Vệ tuyệt đối không nghĩ ra được, những lời nói sơ sơ lúc trước của hắn đã mang lại cho Bồ yêu hướng dẫn cực lớn.
Đối với Bồ yêu biến thái thì chỉ cần một nhắc nhở vô cùng nhỏ thôi, hắn cũng có khả năng từ đó cải biến ra rất nhiều thứ.
Chờ coi đi!
Bồ yêu nheo nheo mắt.
—————-
Tả Mạc nhìn Mạc Như Hoả, hơi không ngờ, một tên gia hoả nhìn qua đầy hào phóng lại có thể dùng yêu thuật quỷ dị như vật, quả nhiên yêu không thể bắt hình dong được.
Mạc Như Hoả bị Tả Mạc nhìn chăm chú, trong lòng cảm thấy sợ hãi, nhất là Tả Mạc không nói lời nào càng khiến hắn cảm thấy áp lực. Lúc này mình phải nói điều gì chứ?
“Xin lỗi, ta nhận sai người.” Hay là “Đại ca, ngưỡng mộ đã lâu, tha cho tiểu đệ một con đường sống đi!” hay là trực tiếp chạy trốn…
Các ý niệm kì quái mọc lên như nấm sau mưa trong đầu Mạc Như Hoả. Từ đầu hắn không nghĩ tới việc phản kháng, dù cho đối diện với Ngọc Tử Châu hắn tuyệt đối sẽ không khẩn trương như vậy. Thực lực Ngọc Tử Châu mạnh hơn hắn nhưng hắn vẫn tin tưởng chỉ cần liều mạng thì làm gì không có cơ hội dành chiến thắng. Nếu so sánh về độ hung hãn tàn nhẫn, tuyệt đại đa số những thiên tài kia không thể nào hơn hắn được.
Nhưng ở trước mặt Tiếu Ma Qua, bất luận là so sánh về thực lực hay về độ hung hãn, hắn tuyệt không có nửa phần cơ hội.
Hắn chỉ muốn khóc, chuyện này lại do bản thân khơi mào mới sợ chứ! Mình chán sống rồi sao! Hắn hận chính bản thân mình, sự tình ngu xuẩn như này tại sao lại xảy ra trên người mình chứ! Tất cả yêu giới đều tránh xa tên hung đồ này, bản thân lại chủ động đưa mỡ đến miệng mèo chứ…
Ngay việc yêu thị treo thưởng đối với Tiếu Ma Qua hắn cũng có nghe qua, giải thưởng đang không ngừng giảm xuống. Lũ yêu môn muốn xem hài kịch lần này đã bị doạ cho vỡ mật. Hung ác độc địa thô bạo, sát khí sôi thiên, khí thế như vậy tuyệt đối không thể xuất hiện trên tay một kẻ hiền lành, thần thức không thể làm giả được.
Về điểm này, tất cả yêu đều đồng ý.
Tiếu Ma Qua là một kẻ tay dính đầy máu!
Trưởng bối của các học viện dồn dập ra lệnh đình chỉ các hành vi nhắm vào Tiếu Ma Qua. Một ít học viên quá khích tậm chí còn bị gia tộc cấm túc, không cho ra ngoài. Cơ gia và Thanh Hoa gia đồng thời kín tiếng, rõ ràng không muốn gây chuyện nữa. Liên minh thiên tài luôn hung hăng là vậy cũng tắt tiếng.
Bọn họ có đủ quyền thế, có đủ thực lực nhưng không ai nguyện ý đi trêu chọc một kẻ đồ tể như thế. Sao một kẻ còn trẻ đã có thực lực kinh người như vậy? Một số yêu có kinh nghiệm đang âm thầm thảo luận, nếu như Tiếu Ma Qua có thể sống thêm hai mươi năm nữa, chỉ sợ yêu giới lại nhiều thêm một kẻ đồ tể.
Ngay khi Mạc Như Hoả đang suy nghĩ miên man không biết làm thế nào, bỗng nhiên Tiếu Ma Qua mở miệng.
“Yêu thuật ấn kí trên người Thương Lâm là do ngươi lưu lại?”
Trong lòng Mạc Như Hoả không khỏi run lên, đây là điển hình của khởi binh vấn tội! Tả Mạc chỉ nói một câu đã phá tan tất cả suy nghĩ trong lòng hắn. Mạc Như Hoả rốt cuộc cũng hiểu thế nào là hung ác độc địa, gặp đường cùng ngược lại khiến hung tính của hắn khởi phát, to miệng trả lời: “Không sai! Chính là do ta lưu lại!”
Tả Mạc xác định chính xác lập tức không nhiều lời, mấy tiểu yêu thuật từ trên tay đánh tới trên người Mạc Như Hoả.
Khi động thủ, Mạc Như Hoả rất bình tĩnh, vững vàng tiếp nhận công kích của Tả Mạc. Rất nhanh hắn phát hiện, khí thế lẫn công kích của Tiếu Ma Qua không mạnh như trong yêu thuật kí lục truyền đi. Nhưng với kinh nghiệm thực chiến phong phú, sát khí dày đặc nhưng Mạc Như Hoả chiến đấu cực kì cẩn trọng.
Kiên trì qua hai mươi giây, Tiếu Ma Qua không nóng không lạnh, không gây uy hiếp quá lớn. Đánh tới lúc này, Mạc Như Hoả cũng thẳng tay đánh, thế tiến công dần dần mạnh lên.
Yêu thuật của Mạc Như Hoả phi thường kì lạ, xung quanh hắn bay ra vô số hoả diễm, hai tay hắn không ngừng đẩy ra hoả diễm với quỹ tích phi thường quỷ dị. Dường như ở trước mặt hắn có rất nhiều sợi tơ nối hắn với những hoả diễm xung quanh.
Tả Mạc tiện tay xuất ra một cái tiểu yêu thuật ngăn trở lũ hoả diễm này, đột nhiên sau lưng có động, hắn không chút do dự, chỉ thấy một lưỡi dao lửa lướt qua đầu hắn. Không kịp né tránh, một diễm thương hướng tiểu phúc của hắn đánh tới.
Hai chân Tả Mạc dạng ra, từ ngón tay trái bắn ra một tiểu yêu thuật, chuẩn xác bắn trúng diễm thương khiến nó lệch sang bên. Nhưng công kích của Mạc Như Hoả không phải đến đây là kết thúc, ngược lại, càng trở nên sắc bén hơn! Hoả diễm bay lượn quanh người hắn, không những tuỳ tâm sở dục công kích mà còn có thể biến ảo thành các loại hình thái công kích bất đồng, khó lòng phòng bị.
Tả Mạc lần đầu tiên gặp phải yêu thuật cổ quái như vậy, nhất thời luống cuống tay chân, có chút chật vật.
Nhìn thấy điều này, sĩ khí của Mạc Như Hoả đại tăng. Hắn đoán rằng bộ hoàng kim giáp kia của Tiếu Ma Qua có hạn chế đặc thù gì đó, nếu không thì là do lôi đài lần trước đã khiến Tiếu Ma Qua bị thương. Bằng không tuyệt đối sẽ không chờ đến bây giờ vẫn chưa đem ra dùng.
Nghĩ như vậy, sự sợ hãi trong lòng Mạc Như Hoả không cánh mà bay. Tình huống như Tiếu Ma Qua không hiếm, những yêu thuật có uy lực vô cùng lớn như vậy thường có những hạn chế rất nghiêm khắc, hoặc phải bỏ ra chi phí rất lớn.
Nếu thực sự lả như vậy, không nghi ngờ bây giờ là lúc Tiếu Ma Qua yếu nhất!
Đây chẳng phải là một cơ hội tốt sao?
Vừa nghĩ tới hung nhân danh chấn yêu giới lại bị mình đả bại, một loại khoái cảm trong nháy mắt tràn ngập khắp cơ thể hắn, thân thể hắn thậm chí bởi vì quá phấn khích mà hơi run rẩy! Sự tình mới tuyệt vời làm sao! Sự việc không tưởng tự nhiên lại phát sinh trên người mình. Sợ hãi cực độ đến tuyệt vọng ở sâu trong lòng hắn lúc này bỗng nhiên biến thành khoái cảm đầy kích thích, giống như thuỷ triều tràn ngập khắp thân thể hắn. Trong hoàn cảnh kì diệu như này, hắn đạt tới tình trạng đỉnh cao nhất từ trước đến nay. Yêu thuật vừa mới đột phá xuất hiện trên tay hắn, không chút trắc trở, thuận bút thành văn, mỗi một yêu thuật đều giống như bản năng, hoàn mĩ vô cùng!
Đột nhiên Tả Mạc cảm giác như mình bị rơi vào tâm một trận lốc lửa, phô thiên cái địa các loại hoả yêu thuật đổ ập xuống đầu hắn, điều không ổn chính là hắn không thể né tránh. Yêu thuật của đối pương trải rộng, thanh thế to lớn, vượt qua khỏi dự đoán của Tả Mạc.
Nhưng lúc này Tả Mạc không hề hoảng hốt, nhìn qua hắn có chút chật vật khó khăn nhưng vẻ mặt hắn, ánh mắt hắn không có một chút dao động nào.
Quang mang trên tay hắn chưa từng gián đoạn, tiểu yêu thuật với hắn mà nói giống như trò chơi vậy. Có khi là một đạo quang mang, có khi là vài đạo quang mang, năm trăm loại tiểu yêu thuật ở trên tay hắn hợp thành vô số các tổ hợp. Những tổ hợp này hoặc là dẫn dắt, hoặc là ngăn cản, thường dẫn đến một khoảng không nhỏ xíu, điều này bị Tả Mạc nhạy bén bắt được. Lợi dụng những khoảng nhỏ này, Tả Mạc lần lượt tránh thoát.
Lốc lửa không ngừng tăng lên, nó đang không ngừng lớn mạnh!
Nhìn thấy Tiếu Ma Qua đang chật vật dưới yêu thuật của mình, trong lòng Mạc Như Hoả đắc ý không thôi, “huyễn diễm phong bạo” của hắn duy trì càng lâu, uy lực càng lớn, nó sẽ không ngừng lớn mạnh, mà hắn không cần phải tiêu hao quá nhiều thần thức.
Trận chiến đấu này càng kéo dài đối với hắn càng có lợi.
Quả nhiên, Tiếu Ma Qua càng ngày càng chật vật, trên người hắn đã xuất hiện mấy vết thương.
Tuy rằng đây chỉ là mấy vết thương nhỏ nhưng Mạc Như Hoả không nhịn đươicj cười ha ha: “Tiếu Ma Qua! Giãy dụa đi! Hưởng thụ cho tốt yêu thuật tuyệt vời của ta! Ha ha! Ồ, lại bị thương à, thực là đáng thương!”
Mèo vờn chuột là trò mà Mạc Như Hoả thích chơi đùa nhất, nhìn Tiếu Ma Qua đang giãy dụa đau khổ trong cơn lốc, hắn không muốn bỏ qua bất cứ hình ảnh nào.
“Hắc hắc! Thật là ngoan cường! Quả nhiên không hổ là Tiếu Ma Qua! Động tác mới đẹp đẽ làm sao! Tiếp nào! Tiếp tục nào! Ha ha!”
Mạc Như Hoả cười to đầy sảng khoái.
Trong gió bão Tả Mạc trầm mặc không nói, đau khổ chống đỡ. Chỉ có Mạc Như Hoả không để ý tới, hai tay đang được bao phủ bởi quang mang của Tả Mạc từng chút một phát sinh biến hoá.