“Trận chiến này đã khiến ta tỉnh ngộ rồi! Rốt cuộc ta cũng hiểu được bằng vào những tiểu tiết này không thể xây dựng được một chiến bộ bách chiến bách thắng.” Ánh mắt Minh Huy đầy kiên định, trầm giọng nói:
“Hiện giờ ta sẽ giải trừ cấm chế trên người các ngươi, nếu có ý định đi chỗ khác thì cứ tự nhiên! Ta dự định xây dựng lại một chiến bộ khác, không làm phỉ, tên là Minh Tự bộ! Nếu ai muốn đi theo Minh Huy ta chiến một trận thì tại hạ tuyệt đối không từ chối!”
Dứt lời, thân thể chư tướng không khỏi run lên, vẻ mặt không tin, Minh Huy quả nhiên giải trừ cấm chế trên người bọn họ.
Mấy người chắp tay với Minh Huy sau đó quay đầu rời đi, Minh Huy cũng không ngăn cản. Trong chớp mắt, dưới trướng hắn chỉ còn lại khoảng ba ngàn người.
Minh phỉ phát hiện cấm chế trên người đã được giải trừ nhất thời mất đi dũng khí chống cự, ầm ầm chạy trốn tán loạn.
Giọng Minh Vũ Vi nhỏ tới cực điểm: “Ca, thời điểm này giải trừ cấm chế có chút không thích hợp…”
Nếu như không giải trừ cấm chế thì bọn họ có thể có nhiều thời gian hơn.
Minh Huy cười lạnh, giọng càng nhỏ hơn: “Yên tâm, ta tự có tính toán. Về phần những gia hỏa rời đi, ta không giết bọn họ đã là phá lệ khai ân rồi, chết ở trong tay người khác đó là số mệnh của bọn họ…”
Minh Vũ Vi bỗng cảm thấy sống lưng lành lạnh. Nhìn qua thì như ca ca cho họ một con đường sống kì thực lại chẳng khác gì đẩy bọn họ vào con đường chết.
Minh phỉ không thuộc biên chế cho dù thoát khỏi chém giết của chiến bộ thần bí kia thì cũng không thể trốn được sự truy sát của cao thủ thành Thái An.
“Ca, ngươi đang đợi Bộ Tuyên?” Minh Vũ Vi đột nhiên hỏi.
Minh Huy cười nhạt: “Không chỉ riêng Bộ Tuyên! Chiến bộ này tuy mạnh nhưng nghịch long trảo là thần vật, người trông mà thèm đếm không hết! Bộ Tuyên là người thông minh, có được tin tức hắn liền tung ra ngoài. Ngay từ đầu hắn đã biết bảo các Thái An không phải là thứ hắn có thể dính vào.”
Mắt Minh Huy đầy vẻ thâm thúy, hắn hừ lạnh nói: “Cục diện hỗn loạn này không phải dễ dàng kết thúc như vậy!”
Dứt lời, hắn liền ra lệnh cho chiến bộ lùi lại phía sau. Minh Vũ Vi trầm mặc không nói gì, nàng rất am hiểu chiến tướng nhưng đối với việc nắm bắt thời thế lại kém xa huynh trưởng.
Lần chiến bại này không biết là tốt hay xấu đối với huynh trưởng nữa…
Trong lòng Minh Vũ Vi có chút lo lắng.
—————————
Toàn bộ phòng tuyến của Minh phỉ đột nhiên sụp đổ là nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Trong nháy mắt, Miêu Quân và Thúc Long cảm thấy áp lực giảm đi rõ rệt, bọn họ vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhưng vừa rồi để có thể giúp đỡ cho Nghiệt bộ, bọn họ đã phải đối mặt với địch nhân đông gấp mấy lần, đã sớm như nỏ mạnh hết đà.
Lúc này địch nhân tan tác bọn họ thậm chí không còn khí lực để truy đuổi.
Đám người Thúc Long lập tức đả tọa để khôi phục, Miêu Quân ra lệnh cho mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi nhưng ánh mắt không tự chủ được mà nhìn Biệt Hàn đang ở trên trời.
Biệt Hàn ở thành Thái An đã khá lâu, những thế lực lớn đều có rõ có một nhân vật như thế, cũng biết dưới trướng hắn có một chiến bộ tên là Nghiệt bộ. Nhưng không ai có thể ngờ đến, tên gia hỏa lạnh lùng cao ngạo này lại lợi hại như thế, chiến bộ chưa ai biết tới này lại đáng sợ như thế!
Sắc mặt Miêu Quân thay đổi mấy lần khi nhìn thấy màn tập kích kia.
Hắn thân là hoàng kim chiến tướng, càng hiểu rõ sự lợi hại trong đó, chiến pháp hung ác độc địa như thế hắn chưa từng nghe qua!
Thực lực của Biệt hàn tuyệt đối đạt cấp bậc cao nhất của chiến tướng!
Nghĩ tới đây hắn không tự chủ nhìn về phía Tả Mạc, hơi có chút đăm chiêu. Đám người Thúc Long trước mặt Miêu Quân không có chút giấu diễm, Miêu Quân đã sớm nghe nói qua, dưới trướng Tiếu Ma Qua còn có một gã tên là Công Tôn mẹ trẻ là vô địch chiến tướng với một chiến bộ vô địch gọi là Chu Tước doanh.
Sau khi hiểu rõ tính cách của Thúc Long, Miêu Quân không chút nghi ngờ đối với thực lực của Công Tôn mẹ trẻ.
Thêm Biệt Hàn, đại nhân Tiếu Ma Qua đã nắm trong tay hai vị chiến tướng đỉnh cấp!
Phóng tầm mắt nhìn khắp ma giới to như vậy, thế lực có được điều này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Hơn nữa thực lực A Quỷ và Tằng Liên Nhi đầy cao thâm khó lường, đại nhân Tiếu Ma Qua cũng vô cùng cường hãn, Miêu Quân bỗng ý thức được một thế lực như thế chỉ sợ đã có tư cách lên tiếng trong cuộc hỗn chiến giữa tam giới.
Mắt hắn lúc sáng lúc tối, trầm tư suy nghĩ.
—————————-
Đám người Hà công chúa càng trợn mắt há mồm, tình thế biến hóa cực nhanh khiến bọn họ chưa kịp nhìn. Rất nhiều người bây giờ vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Tiếu Ma Qua kêu bọn họ rút về phía này, tất cả đều đồng ý làm theo.
Nhưng khi bị Minh phỉ phong tỏa thì sắc mặt mọi người không khỏi đại biến, đều cho rằng lần này không thể trốn được nữa. Nhưng đột nhiên Nghiệt bộ tiến lên, trong chớp mắt đánh tan Minh phỉ.
Những người hữu tâm nhìn về phía Tả Mạc không khỏi có chút sợ hãi.
Dưới trướng có một chiến bộ cường hãn như vậy mà ẩn nhẫn không ra tay. Tập trung toàn bộ dân chúng bố trí một quần chiến trận khổng lồ chỉ để mê hoặc Minh phỉ. Để tạo cho Nghiệt bộ có cơ hội một kích trí mạng, hắn thậm chí không tiếc đem cả bản thân và tất cả mọi người ra làm mồi nhử.
“Tâm cơ thật thâm trầm!” Thị nữ trung niên không nhịn được phải tán thưởng.
Ánh mắt Hà công chúa vẫn luôn dõi theo Tả Mạc chưa từng rời đi, khi nàng chú ý thấy trong mắt Tả Mạc thoáng chút ngạc nhiên thì không khỏi bật cười khanh khách: “Nói không chừng cũng chỉ là ngoài ý muốn.”
“Ngoài ý muốn?” Thị nữ trung niên có chút kinh ngạc nhìn Hà công chúa, Hà công chúa thông minh trước kia trở nên ngốc hơn nhiều, nàng lắc đầu nói: “Không có khả năng là ngoài ý muốn, những bố trí này ăn khớp nhịp nhàng, không chút trắc trở! Đáng tiếc vô tình chúng ta đã bị hắn biến thành mồi nhử, tiểu tử này nói không chừng có thể tạo nên sự nghiệp!”
Hà công chúa thản nhiên cười.
Mọi người hồn nhiên không biết rằng lúc này trong lòng Tả Mạc cũng đầy khiếp sợ, không kém bọn họ chút nào.
Biệt Hàn lại có thể dũng mãnh như vậy!
Hắn trợn mắt nhìn!
Ma văn trên người Nghiệt bộ là do chính tay hắn chạm khắc, hắn biết rõ thực lực của Nghiệt bộ nhưng Nghiệt bộ trong tay Biệt Hàn lại có thể phát ra uy lực vượt xa trí tưởng tượng của hắn!
Nếu biết rõ Nghiệt bộ mạnh như vậy thì bản thân còn cần bố trí nhiều thứ như vậy làm gi?
Kế hoạch lúc đầu của hắn là không ngừng lôi kéo làm suy yếu lực lượng của Minh phỉ, tạo ra một tràng hỗn loạn để Nghiệt bộ có cơ hội tập kích. Nhưng sát chiêu thực sự chính là nhằm vào toàn bộ tướng giai của Minh phỉ ở trung quân, chém đầu Minh Huy!
Hắn thậm chí đã chuẩn bị nếu như mấy người Chu Khả không đồng ý hắn sẽ bắt giữ mấy vị công chúa và những thủ lĩnh khác.
Nhưng diễn biến chiến đấu hoàn toàn vượt qua dự đoán của hắn, Biệt Hàn suất lĩnh Nghiệt bộ như đi vào chỗ không người, đánh cho Minh phỉ phải chạy tan tác!
Trong lòng Tả Mạc cười khổ, sớm biết như vậy thì trực tiếp ra lệnh cho Biệt Hàn tấn công không phải tất cả đều được giải quyết rồi sao?
Thấy nguy hiểm được giải quyết, thần kinh Tả Mạc đang căng ra như dây đàn thoáng cái đã được thả lỏng, không khỏi thở dài một cái.
Nhưng nhìn đám người hỗn loạn kia hắn không khỏi thở dài một cái.
Kì thực hắn bố trí quần chiến trận là cố ý tạo ra một sơ hở, bởi hắn biết rõ cho dù nhân số có nhiều đến đâu thì những người dân không trải qua huấn luyện căn bản không có khả năng chống lại Minh phỉ.
Mặc dù các loại bố trí có tàn khốc, có vô dụng, chết rất nhiều người nhưng cuối cùng cũng thắng.
Mọi người cũng có thể sống sót.
“Ha ha! Huynh đệ! Ta biết ngươi nhất định sẽ làm được mà!” Tiếng cười của Lam Thiên Long từ đằng sau truyền tới, mọi người phía sau hắn không kìm được tỏ vẻ mừng rỡ như điên.
Tả Mạc quay lại, muốn cười mà không thể nào cười được.
Trong lòng hắn không có chút thương cảm nào nhưng cũng không có quá nhiều vui sướng.
Lam Thiên Long bước dài tới ôm chặt lấy Tả Mạc, mọi người thay phiên tiến lên ôm chầm lấy hắn.
Chính lúc một người trong số đó chuẩn bị ôm chằm lấy Tả Mạc thì nghịch long trảo sau lưng Tả Mạc bỗng run lên, Tả Mạc cả kinh.
Cơ hồ cùng lúc đó, trong lòng hắn bỗng có điềm báo.
Không chút nghĩ ngợi, thiên phản tinh mạch luân trong tay bỗng bắn về phía trước, đột nhiên cả người lùi lại.
Một đạo hắc mang âm hàn đến cực điểm từ đầu đến đuôi lướt qua ngực Tả Mạc, khí tức âm hàn quỷ dị vô cùng kích thích khiến lông tóc cả người Tả Mạc dựng đứng lên!
Kẻ đánh lén không thể nghĩ tới trong lúc tinh thần đang thả lỏng mà Tả Mạc có thể ứng biến nhanh như vậy!
Cư ly giữa song phương là quá ngắn, theo lý thì cự ly ngắn như thế hắn nhất định không thể thất thủ. Sao đối phương lại có thể phát hiện ra được?
Một kích thất bại, hắn chưa kịp thoát đi thì thiên phản tinh mạch luân giống như một chùm hỏa tinh đã bay tới trước mặt.
Sắc mặt hắn đại biến, sát chiêu mà Tiếu Ma Qua dùng để phá giải khổng tước vương linh của Trầm Dục, hắn sao có thể không nhận ra chứ?
Nhưng cự ly giữa song phương quá ngắn, ngắn tới mức hắn không có thời gian đưa ra bất cứ phản ứng nào!
Trong mắt hắn tràn ngập sự kinh hãi, thiên phản tinh mạch luân hóa thành một chùm hỏa tinh đánh lên người, hắn không kịp kêu lên một tiếng đã biến thành tro bụi!
Hỏa tinh một lần nữa trở về trong tay Tả Mạc, hóa thành vòng tay, tinh thần chậm rãi lưu chuyển.
Đám người Lam Thiên Long không khỏi hoảng sợ thất sắc, biến cố này quá nhanh, chỉ trong chớp mắt kẻ đánh lén đã biến thành tro bụi!
“Hắn là An Thất Công, sao hắn lại đánh lén ngươi?” Lam Thiên Long phản ứng đầu tiên, trong mắt hiện lên một tia lệ sắc, trong lúc đi đường An Thất Công xen lẫn vào bọn họ, hiển nhiên định lợi dụng quan hệ với hắn để tiếp cận Tiếu Ma Qua. Vậy mà lại dám tính kế trên đầu lão Long! Lam Thiên Long bỗng hạ giọng: “Có muốn ta tra xét qua hay không?”
Trong khoảng khắc vừa rồi Tả Mạc thực sự bị dọa tới chết khiếp nhưng lúc này rất nhanh hắn đã bình tĩnh trở lại, lắc đầu nói: “Không cần tra xét.”
Nghĩ một chút hắn nói với Lam Thiên Long: “Ngươi đi tìm mấy người duy trì trật tự để tránh kẻ có tâm tư xấu giở trò.”
Lam Thiên Long đáp: “Được! Nếu như bị lão Long ta bắt được giở trò xấu thì tên gia hỏa đó nhất định sống không được chết cũng chẳng xong!”
Dứt lời vẻ mặt âm trầm quay người rời đi.
—————————-
Biệt Hàn nheo nheo mắt, nhìn ba ngàn Minh phỉ ở trước mặt, phía sau Nghiệt bộ vẫn với hiệu suất kinh người thu gặt sinh mệnh của Minh phỉ. Trong mắt hắn chớp động quang mang, hắn tựa như một con hổ đã nhịn từ rất lâu, trận chiến vừa rồi vẫn còn chưa thể thỏa mãn được.
Nhưng Minh phỉ vừa mới tán loạn chạy trối chết lại kinh hoàng thất thố quay trở lại.
“Lão đại! Không tốt rồi! Không tốt rồi! Vũ Soái! Vũ Soái tới rồi!”
Vũ Soái!
Vũ Soái!
Cái tên này khiến Minh phỉ kinh hoàng thất thố lại khiến đám đông phía dưới hoan hô ầm trời, rất nhiều người thậm chí mừng muốn khóc. Danh vọng của Vũ Soái so với Minh phỉ còn to lớn hơn nhiều. Bất luận thế nào thì Vũ Soái tuyệt đối không đối phó với bọn họ như những người này.
Sắc mặt đám người Chu Khả cũng trở nên trầm tĩnh hỡn, gia tộc bọn họ cũng có chút giao hảo với Vũ Soái, an toàn của thân nhân là không thành vấn đề.
Chỉ có sắc mặt Hà công chúa khẽ biến, lo lắng thoáng nhìn qua Tả Mạc.
Sắc mặt của Tả Mạc trong phút chốc liền trầm xuống, kẻ tới không có ý tốt!
Tằng Liên đứng cạnh Tả Mạc trong mắt chợt lóe lên sát cơ rồi biến mất. Vào thời điểm nàng đột phá, Vũ Soái phái mấy người tới định dùng nàng để cưỡng chế phụ thân, món nợ này giờ đây đã có cơ hội để tính rồi!
Biệt Hàn bình tĩnh không chút sợ hãi, vừa đánh với Minh phỉ một trận hắn còn chưa thỏa mãn. Hắn nheo nheo mắt nhìn về phía xa xa, trong cơ thể chiến ý tràn ngập!
Đừng yếu quá!