Thành Ngô Ca quả nhiên không hổ là thành thị tối phồn hoa của một giới, tại đây Tả Mạc nhận được rất nhiều tin tức hữu dụng.
Sau mười năm, thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Mười năm tu luyện thì dù ở bất cứ phương nào cũng sẽ xuất hiện rất nhiều cao thủ, đa số những cao thủ này Tả Mạc chưa bao giờ nghe thấy tên tuổi.
Tả Mạc phát hiện ra điều này ở trên người của A Man, hắn nhạy cảm hiểu được rằng thế giới đã có biến hóa. Mười năm trước, thời đại thần lực chỉ mới bắt đầu, mười năm trôi qua, thần lực đã phát triển lên một tầm cao mới.
Thế nhưng, tin tức làm hắn cảm thấy cao hứng là tin tức về Mạc Vân Hải.
Thiên Hoàn bị phân liệt, Tây Huyền bị thôn tính nhưng Mạc Vân Hải phát triển ngày một rực rỡ. Giờ đây Mạc Vân Hải trở thành một thế lực thứ hai đứng đằng sau Côn Luân. Mấy năm qua, Công Tôn Sai chinh chiến khắp mọi nơi, bách chiến bách thắng, đánh đâu được đấy nên bài danh bay cao. Hiện giờ hắn đã trở thành chiến tướng số hai chỉ sau Tiết Đông. Biệt Hàn cũng không chỉ như trước, bài danh của y hiện giờ cũng đã leo lên thứ sáu.
Hai người liên thủ lại chiếm được gần nửa lãnh địa của Tây Huyền.
Thiên Hoàn phân liệt, thế lực được lợi trực tiếp nhất chính là Mạc Vân Hải. Mạc Vân Hải nắm cơ hội nam bắc Thiên Hoàn nội chiến, trắng trợn bán ra Mạc Vân thần trang. Sau đó trở thành thế lực số một về bán thần trang.
Côn Luân mạnh hơn trước rất nhiều, dù họ đã bị Công Tôn Sai ngăn trở nhưng họ chưa từng dừng tay, hiện tại đã thôn tính được một phần ba Tây Huyền. Hơn nữa năm phái trong Cửu đại thiền môn trở giáo quy hàng. Điều này dẫn tới lãnh thổ của Côn Luân rộng lớn chưa từng có.
Thế nhưng từ sau trận đánh ở Ương Thổ Nguyên, Lâm Khiêm một mực ở trong tình trạng bế quan, từ đó đến nay vẫn chưa ra.
Khi ước chừng thời gian từ lúc đó đến giờ, con mắt Tả Mạc cũng phải nhíu lại. Chắc chắn khi Lâm Khiêm bỏ chạy thì đã bị thương tích không nhẹ. Với cảnh giới hiện tại của Tả Mạc thì có thể phán đoán được chính xác mức độ thương tích của Lâm Khiêm lúc đó.
Thương thế của Lâm Khiêm đương nhiên đã khỏi hẳn từ lâu.
Lâm Khiêm vẫn còn bế quan chỉ có thể là do hắn đang đánh sâu vào cảnh giới thần cấp.
Mười năm trôi qua, trình độ thần lực hiện tại so với năm xưa đã tăng lên mấy cấp bậc. Với khả năng của Lâm Khiêm việc đánh sâu vào cảnh giới thần cấp vị tất không có khả năng.
Tả Mạc đại khái có thể đoán được ý đồ của Lâm Khiêm.
Giả như Lâm Khiêm đánh sâu vào cảnh giới thần cấp thành công thì sẽ trở thành cường giả thần cấp duy nhất của Tu Chân Giới, trong tay hắn là thiên hạ đệ nhất đại phái Côn Luân. Có tất cả những điều đó thì danh vọng của hắn sẽ ở tầm cao trước nay chưa hề có. Tới lúc đó, hắn chính là hình tượng cao vợi của tất cả mọi người, dù cho Mạc Vân Hải cũng không thể ngăn được bước chân của hắn!
Đúng thật là cách giải quyết dứt điểm, một lần là xong!
Đáng tiếc, Lâm Khiêm không thể ngờ được bản thân mình còn sống trở về rồi.
Hàn mang trong mắt Tả Mạc chớp động, khóe miệng nhếch lên làm thành một nụ cười tươi. Mười năm ma luyện, tâm chí của hắn đã kiên định hơn rất nhiều rồi, tiểu Mạc ca đã không còn là tiểu Mạc ca năm xưa nữa.
Đối thủ này đối với Lâm Khiêm giống như số mệnh. Hiện giờ trong tâm Tả Mạc không chút e sợ, trong lòng hắn tràn ngập tự tin, mong chờ được giao thủ với đối phương.
Ở Tu Chân Giới, người được coi là đối thủ của hắn hiện giờ cũng chỉ có Lâm Khiêm!
Tả Mạc nhanh chóng bỏ qua chuyện này, hắn tiếp tục nhìn tiếp.
Thế chân vạc chia ba Tu Chân Giới lúc trước đã biến thành lưỡng cường tranh bá. Thế lực Thiên Hoàn bị chẻ nhỏ, Mạc Vân Hải quật khởi đã tạo thành cục diện ai nhìn cũng rõ.
So với mười năm trước thì hiện tại có rất nhiều những thế lực nhỏ lẻ.
Thiên Hoàn phân liệt trở thành Nam Thiên Hoàn và Bắc Thiên Hoàn, song phương đều cho rằng chính mình mới là chính thống. Nội chiến kéo dài làm cho thực lực vốn đã không còn cường đại bị tiêu hao dần.
Ngoài việc đó thì Cửu đại thiền môn phân liệt không nằm ngoài dự đoán của mọi người. Thế nhưng, Dưỡng Nguyên Hạo tọa trấn bốn tiểu thiền môn lại không đầu nhập vào Mạc Vân Hải.
Tả Mạc hiểu rằng chuyện này là bởi vì bản thân mình chưa hiện thân, lòng tin của Dưỡng Nguyên Hạo đối với Mạc Vân Hải đã dao động. Hắn không cảm thấy Dưỡng Nguyên Hạo có cái gì không đúng. Trên thực tế, đến Tả Mạc cũng cực kỳ kinh ngạc với sự phát triển của Mạc Vân Hải.
Trong lúc cấp bách năm xưa, hắn gửi Vân giấy hạc chỉ có năm chữ “Chờ chúng ta trở về”.
Kỳ thực lúc đó hắn cũng không nghĩ rằng cả nhóm còn sống sót trở về, lúc gửi tin chỉ nghĩ đơn giản là lưu lại một mầm hy vọng cho mọi người.
Hắn không biết mầm hy vọng đó có tác dụng được bao nhiêu, mầm hy vọng đó có trở thành hiện tực hay không, nhưng hắn không muốn Mạc Vân Hải bị phân liệt mà tiêu tan, hắn hy vọng là vững vàng tư tưởng cho mọi người.
Mất hắn, mất đại sư huynh và năm cường giả tu vi cao nhất chính là một đòn đánh trí mạng Mạc Vân Hải!
Vào lúc này, một hy vọng có lẽ chính là một cọng rơm cứu mạng.
Tả Mạc biết, đối với rất nhiều thế lực một hy vọng mờ ảo hư vô như vậy, giống như hoa trong kính trăng trong nước, không có chút ý nghĩa và giá trị sẽ làm bọn chúng bước tới giai đoạn phân liệt, sụp đổ.
Thế nhưng Mạc Vân Hải không bị như thế.
Tất cả mọi người đều vẫn bám trụ được!
Không biết vì sao, Tả Mạc bỗng cảm động.
Một cái hy vọng hư vô mờ ảo đổi lấy mười năm kiên trì không buông tay.
Đây là Mạc Vân Hải!
Ánh mắt của Thanh Hiểu đảo qua gã Ma tộc phía trước, thật sự là hắn không biết vì cái gì mà đại nhân muốn tuyển gã kia, hắn thấy thực lực của tên này quá tầm thường.
Thế nhưng mặc dù hắn không rõ nhưng chuyện mà đại ca đã giao cho thì cũng chỉ có thể cứ tuân lệnh mà làm.
Tiêu chuẩn một là tuổi còn trẻ. Tiêu chuẩn hai là phải lợi hại.
Thanh Hiểu lẩm nhẩm lại ở trong lòng, hắn lại đảo mắt lướt qua lần thứ hai, sau đó chỉ vào trong đám người: “Ngươi, ngươi, ngươi…”
Một hơi chỉ mười người.
A Man đứng ở bên cạnh thấy thế mắt tròn mắt dẹt, mệnh lệnh của tiền bối là bảo y hiệp trợ Thanh Hiểu đại nhân lựa chọn mười tên tôi tớ. Sau đó theo đúng quy trình từng vòng tỷ thí rồi chọn ra kẻ tinh anh.
Đám người tụ tập đã hơn một ngàn rồi đấy!
Sau khi chiến xa của tiền bối vừa vào thành Ngô Ca, toàn bộ thành tức thì oanh động, ngay cả thành chủ cũng đặc biệt chạy tới nghênh tiếp. thành chủ đều chuyên môn chạy đến nghênh tiếp. Nhìn lão thành chủ già đến mức sắp xuống mồ mà vẻ mặt vô cùng cung kính lấy lễ vãn bốn đãi tiền bối, A Man cảm thấy quái dị không thốt lên lời.
Tiền bối ở tại phủ thành chủ.
Sau đó vô số nhân vật nổi tiếng trước ngã sau lên, nỗ lực mời tiền bối. Mà không biết cái tên thông manh nào mở đầu làm cho mỗi ngày có một đám người chạy đến phủ thành chủ cầu khẩn tiền bối chỉ điểm cho ít nhiều.
Hừ, những gã này thực sự là si tâm vọng tưởng!
Ngẫm đến thần quyết mà tiền bối tưởng thưởng, trong lòng A Man ngập tràn hạnh phúc. Gần đây y tu luyện rõ ràng có cảm giác khác hẳn. Thần quyết tiền bối ban thưởng quả nhiên bất phàm!
Những người này tập trung tại đây mà không rời đi trông thật khó coi, lại nữa trong đó có không ít những con cháu của những kẻ cường hào địa phương, tiền bối cũng rơi vào thế khó đành phải nói là cần mười tên tôi tớ.
Sau đó… Sau đó thì như vậy!
Một nghìn người vây quanh cửa phủ thành chủ làm chỗ này chật như nêm cối, cảnh tượng làm cho A Man chắt lưỡi hít hà mãi.
Đắc ý thì đắc ý, tâm lý A Man vẫn còn hơi chột dạ. Những tên ở đây, chỉ cần tiện tay chỉ chỏ cũng đều có thể đánh y cúp đuôi mà chạy. Y cùng lắm chỉ là hảo thủ ở Tiểu U trấn, nếu so với thành Ngô Ca thì xứng đáng gọi là tiểu rắm rắm rồi.
Nhìn thấy Thanh Hiểu tiện tay điểm mười người, lời nói sắp ra miệng y cũng nuốt trở lại. Thanh Hiểu đại nhân hẳn là tự có chủ trương.
Được trúng tuyển mừng rỡ như điên, không trúng tuyển tức thì thất vọng thở dài mãi.
Bỗng nhiên, trong đám đông có người hét lên: “Không công bình! Cái này không công bình! Dựa vào cái gì mà họ được tuyển chọn?”
A Man thầm kêu hỏng bét, trong đám đông có không ít kẻ liều mạng, nếu tuyển chọn bằng đao thật thương thật thì không cần nói tiếp nhưng Thanh Hiểu đại nhân nhìn như tiện tay chỉ mười người nên khó trách rất nhiều người không phục.
Yên lặng một lát, bỗng nhiên rất nhiều người theo đó hô hoán. Dù sao không trúng tuyển cũng là đa số, tức thì trước cổng phủ thành chủ đám người nổi giận.
Thanh Hiểu không ngờ sẽ gặp phải tình huống này nhưng dù sao hắn cũng không ngốc. Cau mày cẩn thận nhớ lại, nếu là đại ca gặp chuyện như vậy sẽ làm sao?
Đại ca dường như chưa gặp tình huống này…
Thanh Hiểu suy nghĩ một hồi, hắn cảm thấy đám người này giống tên Hắc Kim không chịu nghe lời, à, con chim Ngốc làm thế nào đối phó nó nhỉ?
Đánh một trận!
Hắc kim phù binh là đứa chuyên bắt nạt kẻ yếu, tại trước mặt đại ca nịnh nọt vô cùng, nhưng mà trước mặt người khác thì rất thích tự cao tự đại. Nó lại tham ăn nên từng tấn công tiểu tháp, sau bị con chim Ngốc đánh cho một trận thật thê thảm tự nhiên trở nên ngoan ngoãn vô cùng.
Đánh cho một trận thật nặng!
Thanh Hiểu bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra đại ca muốn bảo ta cái đạo lý này rồi!
Thanh Hiểu không do dự bèn bay lên trời, Thanh Ba huyền trên cổ tay bỗng dưng từ từ nới ra.
Thanh Ba huyền duỗi ra phóng thích thanh sắc quang mang nồng đậm, giống như dây cung được kéo thật căng.
Cánh tay phải Thanh Hiểu khẽ thu trở về, Thanh Ba huyền giống như dây cung không một tiếng động bung ra.
Vút!
Vô số quang mang hướng chỗ Thanh Hiểu kéo mở dây cung tụ tập, bầu trời thành Ngô Ca trong nháy mắt sầm xì âm u, quang mang ở chỗ tay kéo dây cung càng lúc càng phát ra ánh sáng chói mắt!
Khí tức cực kỳ nguy hiểm bao phủ đám đông phía dưới.
Mọi người dường như bị chẹn họng, những tiếng mắng mỏ gào thét vang trời ngừng hẳn.
Mọi người ngơ ngác mà nhìn Thanh Hiểu trên bầu trời và quang mang cực kỳ nguy hiểm trong tay hắn, những khuôn mặt đỏ rực vì giận dữ chuyển sang màu sắc khác rất nhanh, mắt thường cũng thấy được.
Quang mang thanh sắc chói lòa phản chiếu vẻ bình tĩnh thong dong của Thanh Hiểu, mọi người không nhìn thấy từ hắn chút gì mờ mịt thất thố.
Hắn tựa như làm một chuyện cực kỳ đơn giản.
Thần lực được áp súc đến cực điểm bao phủ toàn thành Ngô Ca.
Hắn… Hắn sẽ không định hủy hoại Ngô Ca thành chứ!
Đáng chết!
Thành chủ thành Ngô Ca cũng không kiềm chế được, nếu biết trước thế này thì lão sẽ chiến bộ tới duy trì trật tự! Đám hỗn lão này! Sao lại dám chọc giận tiền bối vậy chứ!
Trong lòng lão như lửa đốt. Làm thành chủ nhiều năm như thế nên ánh mắt của lão hơn xa đám người bình thường. Chuyện khác không nói chỉ nội mỗi chiếc chiến xa đã làm lão nhìn lòi cả mắt. Lão không phải là chưa từng trải việc đời, lão cũng đã gặp rất nhiều gia tộc, thế gia quyền thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy chiếc chiến xa hoa lệ đến thế.
Hơn nữa, đó chắc chắn không phải là một cỗ chiến xa bình thường!
Cái đó thì có là người mù cũng biết được đó không phải là một chiến xa thông thường. Đúng rồi, người mù cũng có thể đoán được vị tiền bối tuyệt đối lai lịch bất phàm!
Hiện giờ lão chỉ muốn giết sạch nghìn kẻ vọng động bên dưới kia. Các ngươi đúng là ngu xuẩn, chả lẽ không thấy bản thành chủ cũng cung kính như thế mà các ngươi còn dám gây sự!
Nếu như làm hỏng chuyện hay của bản thành chủ, nhất định phải băm nát cả đám các ngươi!
Thành chủ nghiến răng nghiến lợi!
Lão cố gắng kết giao vị đại nhân không biết lai lịch là có mục đích riêng.
Một nghìn người phía dưới đã khiếp sợ rồi, người này chẳng lẽ muốn thành Ngô Ca máu chảy thành sông?
Thanh Hiểu không nghĩ nhiều như vậy, hắn nhớ kỹ cái lần chim Ngốc đánh cho tên Hắc Kim ra bộ dạng con cẩu.
Vì vậy, hắn buông lỏng dây cung.