“Chúng ta sao có thể khoanh tay thờ ơ chứ! Các vị, tuy rằng tên Tiếu Ma Qua kia rất lợi hại nhưng nếu chúng ta cứ buông tay đầu hàng như vậy, từ nay về sau ba vị công chúa sẽ rơi vào trong ma chưởng của hắn, cả đời dùng nước mắt rửa mặt, bi thảm làm sao! Bọn ta đều là người ngưỡng mộ công chúa, há có thể ngồi nhìn?”
Một vị thanh niên đang hùng hồn trình bày trước mặt một đám thanh niên.
Mặc dù mặt hắn đầy tức giận nhưng những người khác đều đang trầm mặc. Trận chiến giữa Tiếu Ma Qua và Trầm Dục thực sự khiến người ta chấn động, mầm mống sợ hãi đã sớm ăn sâu vào trong lòng họ.
Người này không nổi giận vẫn tiếp tục nói.
“Ta biết các ngươi đang lo lắng điều gì, tên gia hỏa kia tính tình hung ác độc địa, giết người không chớp mắt, chúng ta nếu cứng đối cứng với hắn sẽ phải chịu thiệt vào người. Cho nên, chúng ta chỉ có thể dùng trí, không thể dùng sức mà chống lại.
Mọi người bị nói trúng tim đen, đồng loạt ngẩng đầu.
Một trong số đó hỏi: “Chẳng lẽ Vương huynh có biện pháp gì hay?”
Người hùng hồn dõng dạc đối diện với mọi người tên là Vương Khôn, là người tử trung (trung thành đến chết) của Tín công chúa. Khi hắn biết Tín công chúa phát thiệp mời Tiếu Ma Qua thì nhất thời trong lòng cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Cùng lúc đó, Uyển công chúa cũng phát thiệp mời Tiếu Ma Qua, tin này khiến đám người bọn họ như muốn phát điên.
Trầm Dục kia tuy khiến người ta chán ghét nhưng chỉ có tâm tư với Hà công chúa, hai vị công chúa khác cũng chỉ tham gia cho vui thôi. Nào biết Trầm Dục vừa chết thì nhảy ra đâu một tên Tiếu Ma Qua còn hung tàn hơn, lại nhận được sự ưu ái của ba vị công chúa!
Chuyện như này chưa từng phát sinh! Chưa từng có!
Nhưng trận chiến giữa Tiếu Ma Qua và Trầm Dục, mọi người tận mắt nhìn thấy, dù cho tên nào gan lớn đến mấy cũng không có dũng khí chống lại hắn. Lại nói Trầm Dục là kẻ mạnh nhất trong số bọn họ, Trầm Dục còn bị Tiếu Ma Qua đánh cho tro tàn khói diệt, bọn họ lại càng không phải đối thủ.
Cho nên sĩ khí mọi người đều suy sụp, cho tới tận khi Vương Khôn nói rằng bản thân có biện pháp thì họ mới có chút hi vọng.
Vương Khôn tập trung tinh thần nói: “Tiếu Ma Qua đích xác rất mạnh, luận võ lực chúng ta tự nhiên không phải đối thủ của hắn. Nhưng chúng ta cũng không phải không có ưu thế. Tiếu Ma Qua bất quá chỉ là một tên vũ phu, nắm tay có lợi hại mấy cũng không thể đánh vỡ trời! Chúng ta đều là kẻ, muốn thân thế có thân thế, muốn tu dưỡng có tu dưỡng, muốn ma bối có ma bối, hắn có sao? Muốn cậy mạnh? Từ khi nào chúng ta suy sụp tới mức người khác có thể cậy mạnh chứ?
Những vị công tử ca này đều là kẻ thông minh, nghe thấy thế thì hai mắt rực sáng.
Không sai!
Từ khi nào bọn họ suy sụp tới mức người khác có thể cậy mạnh với họ chứ?
Vương Khôn cười lạnh nói: “Trầm Dục quá tự tin vào bản thân, đường đường là người nối nghiệp Trầm Gia vậy là lại dám tự mình đối chiến với Tiếu Ma Qua! Thân thể ngàn vàng không nên mạo hiểm! Chúng ta đều là thân thể ngàn vàng, vô cùng quý giá, đi chọi với những đám ngói rách nát kia, vậy chẳng phải quá ngu ngốc sao?”
“Vương huynh nói đúng!” Mọi người ở dưới không ngớt ca ngợi, lời này quả thực nói đúng tâm sự của bọn họ.
“Tiểu đệ hiểu ra liền tới đây để thương lượng với các vị.” Vương Khôn khiêm tốn nói, hắn chợt đổi giọng nói tiếp: “Nếu mọi người đã hiểu ra ưu thế của chúng ta vậy thì dễ làm rồi. Ba vị công chúa muốn mời chào Tiếu Ma Qua chỉ là để thêm một cao thủ thôi. Nhưng tất cả chúng ta nếu liên hợp lại, sức mạnh chúng ta đại biểu Tiếu Ma Qua há có thể so sánh được. Ta tin tưởng ba vị công chúa thông minh như vậy nhất định sẽ nhìn ra điểm này!”
“Không sai không sai!”
“Chuẩn rồi! Tiếu Ma Qua là cái thá gì chứ, dám so với chúng ta?”
Mọi người trở nên khẩn trương hơn.
Vương Khôn đợi mọi người yên lặng rồi nói tiếp: “Nhưng nếu chúng ta nói suông cũng vô ích, ai sẽ tin tưởng chứ? Chúng ta phải thể hiện sức mạnh của mình. Mọi người trở về lập tức viết thư gửi về nhà, cầu viện! Có rất nhiều cách mượn cớ, nói là truy cầu công chúa, công chúa hơi động tâm nhưng lại gặp phải đối thủ mạnh, thân thủ lợi hại, ở nhà cần phải phái cường viện đến đây, vân vân… Nhưng mọi người đừng quên nhắc nhở, bảo các Thái An! Muốn mời được cao thủ lợi hại trong nhà đến đây không có thứ gì khiến bọn họ động tâm thì không dễ đâu, bảo các Thái An sắp mở ra, nếu bọn họ nhận được tin này tuyệt đối không nói nhiều, lập tức sẽ chạy đến!”
Mọi người nghe đến đây thì hai mắt sáng rực lên.
“Vương huynh quả nhiên trí kế vô song! Biện pháp này thật hay!”
“Diệu kế! Vương huynh, bội phục bội phục! Bảo các Thái An sắp mở, những lão gia hỏa trong nhà khẳng định sẽ không ngồi yên đâu!”
“Không sai, quan trọng là chúng ta không nói dối! Ha ha!”
Trong mắt Vương Khôn hiện lên sự đắc ý: “Chờ cao thủ của mỗi đại gia tộc tề tụ, ta tin rằng, chỉ cần một ngón tay chúng ta cũng có thể giết được Tiếu Ma Qua!”
Mọi người không khỏi cất tiếng cười to, bọn họ đang tưởng tượng đến lúc đó, nhất thời cảm thấy thư sướng không nói nên lời.
Bỗng trong đám đông có người đề nghị: “Không bằng chúng ta kết minh, cùng tiến thối, thề diệt Tiếu Ma Qua!”
Mọi người nhanh chóng hưởng ứng.
Trong lòng Vương Khôn thầm mừng, tỏ vẻ trầm ngâm nói: “Bọn ta đều công tử gia, vì công chúa mà đến, không bằng gọi là Công Tử Hộ Hoa Minh, các vị thấy thế nào?”
Mọi người đồng loạt gật đầu, tên rất chuẩn.
Công Tử Hộ Hoa Minh cứ thế mà thành lập.
—————————-
“Ta cần biết rõ kế hoạch của các ngươi.” Nam Môn Tuyết nói.
“Tất nhiên rồi.” Nam tử thần bí nói: “Căn cứ vào tin tức của chúng ta, bảo các Thái An mở ra cần phải có các điều kiện nhất định. Chúng ta vẫn chưa biết rốt cuộc đó là những điều kiện gì nhưng Sư Nguyệt Nghệ khẳng định biết rõ. Cho nên chúng ta vẫn đang theo dõi Sư Nguyệt Nghệ nhưng bên cạnh hắn có hai tên gia hỏa Xương Nguyên Hạo và Du Song rất lợi hại, khiến chúng ta gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng đến giờ chúng ta vẫn có chút thu hoạch.”
“Thu hoạch gì?” Nam Môn Tuyết trầm giọng nói.
“Sư Nguyệt Nghệ rất hứng thú đối với Tiếu Ma Qua.” (hứng thú)
“Điều này rất bình thường.” Nam Môn Tuyết cười đầy châm chọc: “Tiếu Ma Qua có thể phá được khổng tước vương linh, người cảm thấy hứng thú với hắn nhiều lắm.”
“Không!” Nam tử thần bí không tức giận, hắn lắc đầu nói: “Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã nhưng không có nhiều người chú ý rằng địa điểm hắn dẫn động chính là rừng bia ma công.”
“Này chẳng nói lên điều gì.” Nam Môn Tuyết nói.
“Tất Điêu Vũ để ý tới.” Nam tử thần bí nói tiếp: “Nữ nhân bên cạnh Tiếu Ma Qua cũng để ý tới. Hai người gặp nhau dưới khối bia ma công mà Tiếu Ma Qua dẫn động Tinh Di Sa Dã, đánh qua một trận. Chỉ tiếc không thể nghe được bọn họ nói gì.”
“Cho nên các người cảm thấy Tiếu Ma Qua là mấu chốt để tiến vào bảo các Thái An hả?” Nam Môn Tuyết hỏi.
“Hắn là mục tiêu khả nghi nhất.” Nam tử thần bí nói.
“Phải làm sao?” Nam Môn Tuyết hỏi thẳng.
“Ngươi đi khiêu chiến Tiếu Ma Qua.” Nam tử thần bí nói.
Tả Mạc cau mày. Những ngày qua, hắn vẫn một mực suy nghĩ làm sao để có thể từ miệng Hà công chúa dò xét được tin tức của Tiểu Quả và Lý Anh Phương. Nhưng cho tới tận lúc này hắn vẫn không thể nghĩ ra biện pháp gì hay, lắc lắc đầu, đành tùy cơ ứng biến vậy.
Trông thấy Tả Mạc, người hầu của Hà công chúa vội vàng đi ra nghênh tiếp, cung kính nói: “Công chúa đợi tiên sinh đã lâu.”
Dứt lời liền đi trước dẫn đường.
Đi theo người hầu, Tả Mạc lặng yên hỏi Bồ yêu và Vệ.
“Các ngươi có biện pháp gì hay không?”
Bồ yêu lạnh lùng nói: “Ngươi tốt nhất không nên có ý định động võ bắt người. Mỗi đời công chúa, gia tộc An Duy đều sẽ phái một cao thủ vô cùng lợi hại để bảo vệ nàng.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Tả Mạc bất đắc dĩ hỏi.
“Ngươi phải nghĩ cách đả động nàng.” Vệ bỗng nói.
“Đả động nàng?” Tả Mạc bị cách nói này làm cho sửng sốt.
Vệ chưa kịp trả lời thì Tả Mạc đã nhìn thấy Hà công chúa.
Hà công chúa biếng nhác nửa nằm nửa ngồi trên sạp mềm, ôn ngọc nhuyễn hương. Trên thân chỉ khoác một lớp lụa mỏng mảnh, cảnh xuân như ẩn như hiện, tay trái chống cằm, thắt lưng và vòng ba tạo nên một đường cong uyển chuyển làm người ta không khỏi nuốt nước miếng ừng ực.
Tiểu Mạc ca ngây thơ đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như này, nhất thời mặt ửng đỏ, bước chân hơi chậm lại.
Nhưng rất nhanh tâm lý hắn ổn định lại, hắn không ngừng mặc niệm.
Đây là một trận chiến! (cmnr)
Ngẩng đầu, hắn thoáng nhìn qua xung quanh, quả nhiên cách nhuyễn sạp không xa có một vị hầu nữ đang yên lặng đứng.
Trong lòng Tả Mạc càng thêm cảnh giác, vị thị nữ trung niên kia nhìn qua không có gì đặc biệt nhưng đây chính là lão ma lợi hại mà Bồ yêu đã nói. Vừa chú ý, Tả Mạc liền phát hiện ra thị nữ trung niên này không toát ra chút khí tức nào, nếu không phải Tả Mạc nhìn qua thì tuyệt đối không thể phát hiện ra có người đang đứng ở đó.
Cao thủ!
Tả Mạc lại càng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
“Ngồi đi.”
Môi anh đào khẽ mở, nhẹ nhàng mềm mại khiến xương người ta nhũn ra.
Đây là một trận chiến! Tả Mạc vừa mặc niệm vừa ngồi xuống.
“Ngươi quá khẩn trương đó.” Hà công chúa như cười như không nhìn Tả Mạc, cổ tay trắng ngần nâng khuôn mặt tuyệt mỹ mê hoặc đến cực điểm, đôi mắt đẹp khép hờ, phong tình vạn chúng. (xin lỗi các bạn, mình tả gái k hay lắm)
“À à, không có không có.” Tả Mạc cười ha ha lấp liếm, trong đầu xoay chuyển rất nhanh, đả động nàng, làm sao có thể đả động nàng?
Hà công chúa cười tự nhiên, nàng rất hứng thú chăm chú nhìn Tả Mạc.
Tả Mạc không biết nói gì nên đành trầm mặc.
Trong phòng thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, bầu không khí có chút bối rối.
Trong thức hải của hắn, Bồ yêu và Vệ đang thả bom.
“Ngươi phải nói, nói nhiều vào, bắt chuyện, có hiểu không?”
“A Tả à, ngươi như vậy sao có thể đả động nữ nhân chứ? Muốn nói gì cứ nói, nói nhiều vào.”
“Mất mặt! Quá mất mặt! Ta sao lại có tên đồ đệ vô dụng thế này chứ? Ngay cả bắt chuyện với nữ nhân cũng không biết!” Bồ yêu giận tới tím mặt.
“A Tả à, đây chính là cơ hội ngàn năm khó gặp!” Vệ hướng dẫn từng bước.
“Nói cái gì?” Tả Mạc bất đắc dĩ hỏi.
Bồ yêu và Vệ đột nhiên câm nín.
Một lát sau, Bồ yêu ngẩng đầu, nhíu mày nói: “Thời tiết? Sở thích? Lý tưởng? Nữ nhân thích cái gì nhỉ? Đúng rồi, quân đoàn trưởng chính là nữ nhân, nàng thích cái gì?”
Vệ tỏ vẻ suy tư: “Chủ nhân thích cái gì nhỉ… Ta nghĩ đã… Chờ chút! Ta nhớ ra rồi!”
“Cái gì?” Bồ yêu và Tả Mạc đồng thời hỏi.
“Đánh nhau!” Vệ đầy hưng phấn nói: “Chủ nhân thích nhất là đánh nhau! Đánh nhau, không ngừng đánh nhau! Chủ nhân từng nói, chỉ có đánh nhau mới có thể khiến nàng hưng phấn, chỉ có đánh nhau mới khiến nàng cảm thấy bản thân khác hẳn với dong chi tục phấn khác! Ồ, dong chi tục phấn là cái gì thế?”
“Hình như chỉ nữ nhân tầm thường.” Bồ yêu trầm ngâm giải thích.
“Hà công chúa là dong chi tục phấn á?” Tả Mạc hỏi.
“Đương nhiên không phải!” Bồ yêu và Vệ đồng thời trả lời.
Tả Mạc bừng tỉnh, gật đầu, mặt đằng đằng sát khí: “Ta hiểu rồi!” (Dịch chap này mà chết cả cười)