Trấn Nam Thắng, tường thành rách nát ngày trước giờ đã được sửa chưa mới hoàn toàn, mấy tháng ngắn ngủi, nơi đây đã một lần nữa khôi phục cảnh tượng phồn hoa.
Một lượng lớn tu nô được vận chuyển tới đây, nơi đây thu mua các loại tài liệu khoáng sản, nhưng quan trọng nhất là ở đây có thể mua được linh cốc, mặc dù có hạn ngạch. Nhưng riêng điểm này cũng đủ để rung động cả Tiểu Sơn giới.
Khi mà toàn bộ ánh mắt của Tiểu Sơn giới đều tập trung vào trấn Nam Thắng thì ở một sơn cốc lặng yên không một tiếng động xuất hiện một đám người.
“Đã điều tra xong. Nơi này có hai mỏ tinh thạch, tinh thạch sản xuất ra phẩm giai không cao, chỉ là tam phẩm. Vùng này trước đây là sản nghiệp của Thiên Tinh Môn, Thiên Tinh Môn lần này không tránh khỏi kiếp nạn, tử thương thảm trọng, những người còn lại không biết đã đi về đâu.”
“Ngoại trừ mỏ tinh thạch, nơi đây còn có ba cái quáng mạch, sản lượng cũng không lớn, chủ yếu sản xuất minh thiểm thạch, hắc linh nham châu và thanh thuỷ thạch anh. Trong đó thanh thuỷ thạch anh chủ yếu được lấy từ phía dưới hồ kia, nó gọi là thiên tinh hồ.”
Tạ Sơn vì tìm hiểu mấy tin tức này đã tốn không ít công sức.
Tả Mạc thần tình thoả mãn nói: “Vậy chọn nơi này đi!” Hắn hỏi tiếp: “Các thế lực xung quanh ra sao? Đã điều tra xong chưa?”
Công Tôn Sai thẹn thùng ngại ngùng cười nói: “Đều đã tiêu diệt rồi.”
Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Sơn nhìn thấy bộ dáng ngại ngùng giống như đứa trẻ mười sáu mười bảy của Công Tôn Sai nhưng trong không khỏi sởn gai ốc. Bộ dáng thẹn thùng mỉm cười của Công Tôn Sai ở trong doanh địa được gọi là “nụ cười của mẹ trẻ”, người người e ngại như rắn rết.
Nữ tu trên mặt mang mặt nạ màu đen không nói một lời đứng sau lưng Tả Mạc.
Đột nhiên xuất hiện một nữ tu khiến cho mọi người đều chú ý. Nhưng không có ai dám chủ động khiêu khích, sự cường đại của nữ tu đến Tạ Sơn cũng cảm thấy sợ hãi. Tu vi Tạ Sơn đã đạt tới ngưng mạch tam trọng thiên, cách kim đan chỉ một bước, ngay cả như vậy hắn vẫn không có dũng khí khi đối diện với nữ tu này.
Rất nhiều người đều âm thầm suy đoán, có phải nàng là tu giả kim đan hay không.
Không người nào dám đi hỏi, ngay cả ông chủ cũng không thể khiến nàng mở miệng, không ai cảm thấy bản thân mặt mũi lớn hơn ông chủ cả.
Nhìn thấy nữ tu một tấc cũng không rời khỏi ông chủ, bọn họ cũng hiểu được. Có hộ vệ cường hãn như vậy, ông chủ sẽ không gặp phải nguy hiểm gì. Điều này cũng có nghĩa, bọn họ không cần phải lo lắng, ông chủ không cẩn thận bị giết thì tất cả bọn họ cũng chết theo. Kiểu chết không rõ ràng này chỉ suy nghĩ thôi cũng khiến người ta thật sự run sợ.
Tả Mạc đối với việc này không biết làm sao. Nữ tu này lai lịch không rõ ràng, những sự vụ cơ mật tự nhiên Tả Mạc không muốn nàng biết được. Nhưng không có biện pháp, thực lực song phương quá cách biệt, sự phản đối của hắn là không có tác dụng gì.
Ngay cả gia hoả Bồ yêu rắm thối đều tán thưởng nói một câu: “Lợi hại”, giá trị vũ lực của nàng trong lòng Tả Mạc nâng cao chưa từng thấy.
Trong ấn tượng của hắn từ trước đến nay Bồ yêu chưa từng tán thưởng ai là “Lợi hại”.
Giao thiệp không được, lại không dám động thủ, này thực sự giống như con chuột kéo con rùa, không thể hạ thủ! Tả Mạc dứt khoát lưu manh chút, xem nàng giống như không khí, bản thân muốn làm gì thì làm. Duy nhất đáng ăn mừng chính là nàng không nói lời nào, cũng không nháo sự, ngoại trừ giống như âm hồn bất tán, không có hại chút nào.
Trong đầu hắn tuy rằng thấy kì quái, hắn cũng không tin tưởng ngay cả khi bản thân mình cứu nàng, nàng sẽ hết lòng hết dạ giống như loại lấy thân báo đáp. Có thể hắn nghi ngờ nhưng bây giờ không có khả năng làm cho rõ nên hắn chỉ có thể mặc kệ nó.
Nếu đối phương gây bất lợi cho mình thì toàn bộ doanh địa không ai có thể ngăn được.
Tả Mạc chỉ có thể tạm an ủi bản thân như thế.
Hắn quyết định tập trung toàn bộ tinh thần vào việc trước mặt: “Nói cách khác, nơi đây bây giờ chỉ có chúng ta?”
“Ừ.” Công Tôn Sai gật đầu, bổ sung thêm một câu: “Không ai tranh đoạt với chúng ta.”
Tạ Sơn đứng ở bên thiếu chút nữa tắc thở, lời vô dụng, đương nhiên là không có ai tranh đoạt cùng bọn nữa! Trong vòng hai ngàn dặm, tất cả các thế lực đều bị Công Tôn Sai giống như nhổ gai trong mắt đem người đi nhổ sạch. Ngay cả những tu giả nhàn tản trốn trong sơn động mẹ trẻ cũng không buông tha, phái ra rất nhiều tiểu đội, giống như lược đem toàn bộ khu vực chải qua một lần.
“Tốt!” Tả Mạc như mở cờ trong bụng.
Mọi người xung quanh nhìn quen gương mặt cương thi trước đây của hắn giờ đây cảm thấy không quen chút nào.
Biểu cảm trên khuôn mặt của ông chủ ngày càng trở nên sinh động!
Trong lòng nghĩ thầm, Tạ Sơn bọn họ đang chờ câu sau đó của ông chủ.
Từ lần trước sau khi mẹ trẻ theo ông chủ đi ra, một loạt dấu hiệu cho thấy, ông chủ sắp có hành động lớn.
Không thể không nói, Công Tôn Sai đối với đám người này cải tạo thập phần thành công. Thắng lợi liên tiếp khiến tự tin của bọn họ tăng cao, mà mấy tràng khổ chiến chiến đấu kịch liệt khiến cho đội ngũ như được tôi luyện, hoàn toàn lột xác. Ảnh hưởng từ phần tử cực đoan hiểu chiến như Công Tôn Sai khiến đội ngũ này luôn biểu hiện ra dục vọng chiến đấu và khả năng công kích mãnh liệt.
Suy đoán doanh địa tới đây sẽ có hành động lớn khiến cho đám gia hoả này điên cuồng tu luyện, tràn ngập mong đợi!
Sự thực chứng minh suy đoán của bọn họ là hoàn toàn chính xác.
Mẹ trẻ tự mình mang theo đội ngũ, như tia chớp liên tục đánh bất ngờ, trong vòng hai ngàn dặm quanh Thiên Tinh sơn, cơ hồ trong một đêm các thể lực toàn bộ “bị rút sạch sẽ”.
Điều này làm cho đám gia hoả hiếu chiến rất thoả mãn, một loạt quân công ban thưởng, nhất là sau khi danh ngạch kiếm trận được ban bố xuống, mọi người hận không thể ngay lập tức tìm một thế lực nào đó không vừa mắt đại chiến một trận!
“Vậy thì bắt đầu xây thành đi.” Mệnh lệnh tiêp theo của Tả Mạc làm cho thuộc hạ bốn mắt nhìn nhau.
“Ông chủ, ngài nói là xây thành?” Tạ Sơn hỏi lại.
“Đúng vậy, xây dựng một toà đại thành, chúng ta sẽ ở lại đây một thời gian.” Tả Mạc vẻ mặt chắc nịch.
“Nhưng chúng ta không biết xây thành!” Tạ Sơn vẻ mặt đau khổ.
Tả Mạc sờ sờ cằm: “Ồ, đó là một vấn đề.”
Rất nhanh, trong doanh trại tổ chức tuyển chọn lần hai. Có tiền lệ là lần đầu tiên, tuyển chọn lần này khiến rất nhiều cảm thấy mong đợi, dù sao chỗ tốt của đợt đầu đã khiến rất nhiều người vô cùng đỏ mắt.
Tứ phẩm Kim Ô hoả!
Rất nhanh, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mặt nhìn nhau.
Xây thành?
Kết quả cuối cùng này không ai hiểu được.
Nhất thời Tả Mạc cảm thấy đau đầu, bày trận hắn biết nhưng xây thànhvà bày trận là hai việc khác nhau. Nhưng nếu kế hoạch vừa ra đã chết yểu hắn cảm thấy không cam lòng, hắn tìm tới Công Tôn Sai: “Phái nhiều người đi ra ngoài một chút, hỏi thăm xem nơi nào có tu giả biết xây dựng thành! Một khi tìm được, mặc kệ dùng biện pháp gì cũng phải đem người đó về đây.”
Công Tôn Sai trở lại với chuyện thứ nhất, chính là đem mọi người tập trung lại.
“Ai biết nơi nào có tu giả xây dựng thành?”
Chiến đấu liên tục khiến con số tu giả bây giờ trong doanh địa giống như quả cầu tuyết đạt tới bảy trăm ba mươi người. Nhưng chủ lực chính, có sức chiến đấu chính là một hai trăm người lúc ban đầu. Tu giả còn lại muốn có sức chiến đấu còn cần có thời gian.
Chỗ tốt của nhiều người đó chính là nhiều tin tức.
Quả nhien, có mấy người cung cấp một ít tin tức liên quan. Công Tôn Sai tại chỗ phái mấy người đi hỏi thăm. Dù sao Tiểu Sơn giới biến động quá nhiều, rất nhiều tin tức bọn họ cung cấp đều là trước đây có được, có nhiều tin đã trở nên vô dụng, cần phải xác thực một lần nữa.
Ngay khi Tả Mạc bọn họ sốt ruột phát cáu thì trấn Nam Thắng đã phát triển quy mô.
Hạ Tường Chí đắc ý nhìn người đi lại đầy trên phố, cảm thấy tiền đồ thênh thang của bản thân. Khi nghe được Minh Tiêu phái bố trí ngoại đường chiêu mộ tu giả, hắn đầu nhập trước tiên.
Ở Tiểu Sơn giới gian nan một thời gian dài như vậy, nơi đây đám tu giả cần cái gì, nguyện ý nỗ lực vì cái gì, không một ai có thể hiểu rõ hơn hắn. Hắn chuyên môn vì môn phái đưa ra kiến nghị, được lão tổ khen thưởng, được lão tổ tự mình chỉ định làm đại trưởng lão ngoại đường, trở thành một nhân vật hết sức quan trọng ở Tiểu Sơn giới.
Hắn không phụ sự kì vọng của lão tổ, thận trọng cẩn thận, trấn Nam Thắng chỉ cần mấy tháng liền xây dựng xong, công lao của hắn không thể kể hết.
Trước đó vài ngày thử bán ra linh cốc, đó mới chỉ là bắt đầu. Kế tiếp, cùng các thế lực khắp nơi giao thiệp mới là then chốt nhất của chiến dịch “không tiếng súng” ở địa phương này. Chỉ cần bản thân có thể hoàn thành tốt thì địa vị đại trưởng lão ngoại đường này không ai có thể lay động được.
Trong tay nắm giữ linh cốc, hắn đối với chiến dịch kế tiếp tràn ngập lòng tin!
Thiên Nguyệt Giới, một sơn động an tĩnh dị thường.
Một bóng người từ trên trời bay xuống, thoáng cái đã biến mất trong sơn cốc.
Tên tu giả này lập tức xuất hiện ở đáy cốc. Đáy cốc cấm chế trùng trùng, làm da đầu người ta tê dại, liên miên không ngừng, hơn nữa có thể nhìn ra cấm chế này do cao thủ bố trí. Từ ngoài cốc nhìn vào thì không thấy chút manh mối nào.
Tên tu giả này rất quen thuộc những cấm chế khiến người ta hãi hùng kia, tất cả hắn đều không xem ra gì, rẽ ngang rẽ dọc, trực tiếp hướng vách đá đi tới.
Vách đá giống như sóng gợn rung động nổi lên một vòng, người này liền biến mất.
Đi vào, cảnh tượng nhất thời biến đổi.
Thảo nguyên mênh môgn vô bờ, một con sông uốn lượn xa xa có thể thấy được. Ai có thể nghĩ đến bên trong một cái sơn cốc lại cất dấu một thảo nguyên to như vậy!
Bí cảnh!
Nếu có người nhìn thấy địa phương quỷ dị như thế này nhất định sẽ thất thanh mà hô lên!
Đây là một bí cảnh!
Tiến nhập bí cảnh, thần sắc tên tu giả nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, linh khí nồng nặc khiến hắn cảm thấy thoải mái không nói nên lời. Hắn trực tiếp hướng Hoàng Hà bay tới, nơi đó có một doanh địa.
Có vài tên tu giả ở trong doanh địa bay lên đón.
“Ha ha, trở về rồi à!” Tu giả cười chào hỏi: “Vất vả rồi!”
“Không còn cách khác.” Tu giả mới bay vào bất đắc dĩ nói: “Nhiệm vụ lẩn tránh. Các người thật là dễ chịu, chuẩn bị tiến cảnh rồi!”
“Ha ha!” Vài tên tu giả nghênh đón lộ ra vẻ đắc ý: “Trong khoảng thời gian ngươi đi, đã có hai người ngưng mạch thành công. Nơi đây linh khí thật là nồng nặc!”
“Thật dễ chịu!” Tên tu giả này có chút đố kị.
“Lần này ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì có thể an tâm tu luyện rồi.”
“Hắc hắc, này cũng phải.”
“Nhanh lên một chút, lão đại đang chờ tin tức!”
“Ừ!”
Mấy người lập tức tăng tốc, rất nhanh hướng doanh địa bay tới.
Sau khi hạ xuống, tên tu giả này lập tức đi tới doanh trướng.
“Vào đi!” Một giọng nam trầm thấp.
Hắn vội vàng đi vào doanh trướng, hướng nam tử trong trướng cung kính hành lễ: “Đại nhân, ta đã trở về.”
“Vất vả rồi!” Nam tử trong trướng giơ tay lên, ôn hoà nói.
Nếu là Tả Mạc nhìn thấy người này nhất định hắn sẽ nhận ra.
Phó Phong, tuyển thủ thần bí xuất hiện tại Thí Kiếm Hội, thực lực sâu không thể lường. Vị trí bí cảnh này là hắn mua từ chỗ của Tả Mạc.
Hắn vẫn còn lưu lại Thiên Nguyệt giới!