Tả Mạc quả thực không biết phải mô tả tâm tình lúc này như thế nào nữa.
Thực sự … thực sự là…
Chưa nói đến mất tinh thần nhưng vui sướng cũng cũng giảm đi ít nhiều song Tả Mạc cũng mau chóng chỉnh đốn lại tâm tình. Nếu như đã xảy ra thì có nghĩ nhiều cũng không thay đổi được sự thực.
Cảm thụ trong cơ thể có một cỗ lực lượng giao hòa, trong lòng hắn có chút hiếu kỳ, không lẽ tu giả viễn cổ đều như vậy sao? Vậy họ vậ dụng lực lượng này như thế nào?
Nghĩ một lúc, Tả Mạc quyết định đi tìm quái thi, tính ra so với loại không có chút manh mối nào như mình còn tốt hơn.
*******************
Hành vi của Tả Mạc nhìn qua có phần quái dị nhưng cũng làm lo lắng trong lòng mọi người bớt đi nhiều. Mọi người nhanh chóng chuyển sự chú ý đến sự kinh khủng của cơn bão cát, thứ khiến mỗi người khi nhắc đến đều biến sắc mặt,
Hơn nữa có sự đồng tình chung về vấn đề thuyền vận nô không đủ sức phòng ngự với tầm cơn bão này. Phải biết bọn họ chỉ mới vừa chớm bước vào khu vực trung tâm của viễn cổ chiến trường, phía trước nguy hiểm gì còn đang chờ bọn họ?
Tất cả mọi người đều không lạc quan đối với chuyện này.
Trong mấy chiếc thuyền vận nô thì ổn nhất là Kim ô, cũng chính là thuyền chở Kim Ô doanh. Vì Kim Ô doanh không có khả năng chiến đấu nên công sức của bọn học đều dồn vào chiếc thuyền vận nô này. Mấy chiếc thuyền vận nô kia thì chở nhân viên chiến đấu mà bọn học thì hầu hết thời gian đều tập trung vào tu luyện nên phòng ngự của thuyền vận nô rất yếu.
Nếu không phải quái thi ra tay để ổn định tình huống thì e kết quả vô cùng nghiêm trọng.
Toàn bộ Kim Ô doanh đều chuyển động. Nếu như nói lúc trước đoàn người đều nói cười vui vẻ thì hiện giờ sắc mặt tất cả đều nghiêm trọng, bầu không khí khẩn trương lan ra khắp nơi.
Không ai biết kỳ bão cát tiếp theo là khi nào!
Điều duy nhất khiến bọn họ vui mừng là ở đây có vô cùng vô tận nguyên liệu! Kim lưu sa! Ngũ phẩm Kim Lưu sa lấy không hết, dùng không cạn!
“Ta có ý nghĩ này…” Tôn Bảo đang nhìn những cồn cát dài liên miên bất tận, bỗng nói.
Cát Vĩ hiếu kỳ hỏi: “Ý nghĩ gì?” Bọn họ lúc này rất ăn ý, Cát Vĩ biết rõ Tôn Bảo nếu nói gì thì nhất định không phải nói vu vơ.
Tôn Bảo quay đầu lại, hai mắt sáng rực vẻ điên cuồng: “Chúng ta dùng Kim lưu sa luyện một chiếc thuyền vận nô đi!”
“Dùng Kim Lưu sa luyện thuyền?” Các Vĩ thất thanh: “Trời đất! Cái này thì thật điên cuồng quá rồi!”
“Không sai! Dùng Kim Lưu sa luyện một chiếc bảo thuyền! Toàn bộ chiếc thuyền đều dùng Kim Lưu sa!” Tôn Bảo như một tín đồ cuồng tín, hắn quơ tay lớn tiếng: “A Cát! Ngươi nhìn nơi này xem! Tất cả đều là Kim Lưu sa! Nếu bỏ lỡ, cả đời chúng ta sẽ không bao giờ … gặp được cơ hội này nữa!”
Cát Vĩ nhìn những cồn cát dài tận chân trời, tim đập thình thịch, hắn cũng bị kích động rồi!
Tôn Bảo nói không sai, nếu bỏ lỡ cơ hội trước mắt này, về sau biết bao giờ có lại! Dùng cho lần này mang nhiều Kim Lưu sa đi nhưng cũng không thể nào xa xỉ đến độ có thể dùng Kim Lưu sa để luyện một chiếc đại bảo thuyền chứa được tất cả mọi người!
“Nhưng chúng ta luyện hóa nó có chút khó khăn a…”
Tôn Bảo nói ngay không do dự: “Chúng ta dùng Xích Sát đỉnh! Còn nhớ lần trước chúng ta luyện Xích Sát đỉnh thế nào không? Lần này bất qua chỉ lớn hơn thôi!”
Nhìn hai vị đại sư phụ mặt đỏ tía tai, đầy kích động nhân viên của Kim Ô doanh dần dần vây xung quanh càng nhiều.
Khi bọn họ nghe rõ được lời nói của hai vị đại sư phụ thì bọn họ đều sợ đến ngây người!
Song chỉ chốc lát sau, tiếng nói lại òa lên sôi động!
“Làm! Cơ hội tốt như vậy mà…”
Sặc! Trời ơi! Chỉ nghĩ không mà mềnh cũng thấy máu rồi! Kim Lưu sa bảo thuyền!“
“Điên rồi! Điên hết rồi! Bất quá cũng tuyệt!“
Mỗi người đều như lâm vào tâm trạng phấn khích điên rồ! Ý nghĩa của Tôn Bảo có thể khiến bất kứ vị tu giả sản xuất nào cũng phải kích động.
*************************
“Đã nhìn rõ chưa?” Quái thi hỏi.
Trước mặt hắn là một đường hầm thẳng tắp dài chừng mười dặm. Bên trong đường hầm, bề rộng chừng mấy trượng vách trơn láng như lưu ly, đó là kỳ cảnh do dùng Kim Lưu sa luyện hóa thành.
Mà tất cả chuyện này chỉ do một ngón tay quái thi.
Tất cả mọi người đếu chấn động! Chỉ mình Tả Mạc là ngoại lệ, trong lòng hắn khó nén thất vọng.
Hắn nói ủ rũ: “Đại khái là rõ rồi.”
Công kích của quái thi cực kỳ cường đại, đến mức chỉ cần một ngón tay cũng có thể khiến Tả Mạc thành tro bụiTuy vậy thất vọng trong lòng Tả Mạc vẫn không tránh khỏi lộ ra.
Quái thi tuy cường đại nhưng cũng chỉ vì cảnh giới chênh lệch. Tích lũy suốt mấy vạn năm mà vẫn còn sống của quái vật này là cực kỳ kinh khủng, nhưng với ngón tay kinh khủng đó thì kỹ xảo cũng chẳng có gì quá ghê gớm.
Đó chỉ là một loại công kích dạng nguyên thủy, không ngừng áp súc lực lượng rồi phóng ra. Về mặt kỹ xảo thì còn lâu mới so được với kỹ xảo bây giờ. Bất kể tu giả hay yêu ma đều phát triển phương thức tu luyện đặc biệt cho bản thân. Bọn họ đều có điểm đặc sắc riêng, tuy trọng điểm không giống nhau nhưng đều tạo thành hệ thống, kỹ xảo phong phú. Ngay như loại không giảng giải như ma công cũng tinh tế, tinh xảo hơn phương thức công kích của quái thi không biết bao nhiêu lần.
Tả Mạc cười khổ.
Suy đi nghĩ lại thì thế này mới là kết quả hợp lý. Dù sao tu luyện đến nay đã mấy vạn năm, mỗi đời tu luyện giả đều có phát triển, nên so với viễn cổ phải lợi hại hơn mới là bình thường. Đại khái chắc vì trận đại chiến mấy nghìn năm trước khiến cho đứt mạch nên bây giờ mới có chuyện kim không bằng cổ.
Quay đi quay lại thì lại là phải tự mình tìm tòi thôi/
Trí tuệ quái thi phi phàm nên chỉ chốc lát là hắn hiểu được ý tứ của Tả Mạc, gật đầu nói: “Kỹ xảo của các người đa dạng, phong phú hơn xa bọn ta.” Vừa xong hắn lại nghi hoặc hỏi: “Kỹ xảo trở nên phức tạp như thế chỉ có một khả năng là linh khí trở nên quý hiếm. Lẽ nào bên ngoài bây giờ linh khí thưa thớt lắm sao?
“Lẽ nào thời đó các người có linh khí rất đậm đặc?” Tả Mạc cũng hiếu kỳ hỏi.
“Bọn ta không quan tâm đến linh khí, toàn bộ sinh linh khi sinh ra đều sẽ hấp thụ linh khí, đây là bản năng.” Quái thi đáp.
“Quả nhiên là thế.” Tả Mạc đã nghĩ ra đáp án nên cũng không quá bất ngờ. Tài nguyên rồi sẽ khô kiệt, luôn như vậy, trải qua vạn năm tiêu hao thì dẫu có đầy đủ tài nguyên cũng tiêu hao chẳng còn là mấy.
Quái thi nói: “Ta hiểu, khó trách ta lại cảm thấy các ngươi yếu ớt như vậy. Nguyên do là vì linh khí thưa thớt.” Hắt cúi xuống thì thầm: “Không sai, đã lâu quá rồi.”
Hắn ngẩn đầu lên hỏi: “Bây giờ các ngươi có bao nhiêu tộc?“
“Bao nhiêu tộc?” Tả Mạc mặt mờ mịt ngơ ngác.
Con mắt xám trắng của quái thi nhìn chằm chằm vào Tả Mạc: “Nhất định có loại sinh kinh không đồng dạng với các ngươi chứ.”
Tả Mạc nó một cách mơ hồ: “Ngươi nói là yêu ma…?“
“Yêu ma?“
“Yêu tộc đa số do tinh phách cây cỏ mà sinh. Ma tộc do dã thú mà sinh. Còn chúng ta là người.”
Quái thi trầm mặc một hồi đoạn buồn bã nói: “Thì ra là vậy.”
Tả Mạc không biết câu “Thì ra là thế” của quái thi có ý gì bèn hỏi: “Khi đó các ngươi có yêu ma không?”
Thời đại viễn cổ đã xa lắm rồi mà ghi chép thời đó thì ít đến thảm hại, hết thảy mọi người đều rất hiếu kỳ.
Quái thi lắc đầu: “Chúng ta khi đó chỉ có sinh linh. Ngoại hình không có gì thay đồi vì tất cả đều có thể huyễn ảo bên ngoài. Nhân tộc cũng là một loại sinh linh nên cũng không có gì khác biệt với sinh linh khác, mà còn ở vào thế yếu.“
“Ở vào thế yếu?” Tả Mạc trợn tròn mắt, không thể tin được.
Sao lại có thể, nhân loại ở thế yếu? Nhân loại bây giờ chiếm số lượng lớn, cơ hồ bằng cả yêu tộc và ma tộc cộng lại. Còn nói đến cường giả, môn phái, tu giả thì số lượng cũng vượt xa yêu ma.
Đô Thiên Huyết Giới, tu giả đi săn yêu cũng đã mấy ngàn năm rồi! Trong suốt mấy ngàn năm yêu ma đều là đối tượng săn bắn của nhân loại. Cũng khó trách Tả Mạc khi nghe nhân tộc thời viễn cổ ở vào thế yếu thì cho là mình nghe lầm.
“Yêu ma như các ngươi nói thì thiên phú của bọn họ thời điểm đó cực kỳ xuất sắc. Rất nhiều sinh linh của bộ tộc vừa ra đời đã có năng lực cường đại. Chỉ cần tu luyện một chút đã rất cường đại. Còn nhân tộc chúng ta không có thiên phú cỡ này nên luôn bị áp chế.”
Giọng quái thi bình thản như đang kể lại một chuyện cực kỳ bình thường.
Mấy người Tả Mạc biểu tình ngây dại, tin tức này khiến bọn hắn chấn động vượt xa chấn động bởi uy lực ngón tay của quái thi.
“Vậy bây giờ vì sao mà nhân tộc lại mạnh như vậy?” Tả Mạc lắp bắp.
“Nếu như lời ta đoán không sai thì nguyên nhân là vì linh khí trở nên thưa thớt. Các sinh linh khác có thiên phú cường đại nhưng khi linh khí thưa thớt thì thiên phú của bọn họ cũng suy yếu. Còn đối với nhân tộc mà nói thì tổn thất này lại không đáng kể như những chủng tộc khác. Thời gian sẽ thay đổi tất cả.”
Con mắt xám trắng của quai thi nhìn rất vô hồn nhưng lời nói lại đầy trí tuệ.
Biểu tình của Tả Mạc có phần hơi hoảng hốt nhưng hắn hiểu rõ những lời quái thi nói là sát thực tế nhất.
“Đại nhân! Đại nhân!”
Tả Mạc như người mới tỉnh giấc, giật mình nhìn thoáng qua Tôn Bảo đang chạy tới, miệng đáp: “Ơi!”
Tôn Bảo nói cẩn thận: “Chúng tôi dự định luyện chế đại thuyền một lần nữa!“
“Ầy, luyện đại thuyền hả, thì luyện đi.” Tả Mạc trả lời một cách vô thức, hắn còn chưa phục hồi tinh thần hoàn toàn.
Tôn Bảo nghiến chặt răng: “Chúng tôi dự định luyện chế một chiếc Kim Lưu sa đại bảo thuyền!“
“Kim Lưu sa đại bảo thuyền…” Tả Mạc lẩm bẩm rồi giật mình phản ứng lại: “Chờ chút… ngươi nói cái gì?“
“Chúng tôi dự định dùng Kim Lưu sa luyện chế một đại bảo thuyền! Một đại bảo thuyền có thể chứa tất cả mọi người!” Tôn Bảo ngẩng cao đầu, trong mắt vẻ cuồng nhiệt cháy rừng rực.
Tả Mạc há hốc miệng, ngơ ngáo nhìn Tôn Bảo.
“Đại nhân, phía trước nguy cơ tứ phía, thuyền vận nô của chúng ta không thể chống lại. Hơn nữa Kim Lưu sa nơi này không thể lấy hết được! Đây chính là cơ hội trời cho! Tại sao chúng ta không dùng nó để luyện chế thuyền lớn chứ?” Tôn Bảo lớn mật nói.
Hồi sau, Tả Mạc hồi hục tinh thần, trong mắt sáng lên vẻ phấn khích.
Không sai!
Nếu như có thể sử dụng Kim Lưu sa luyện chế một con thuyền lớn, chỉ nghĩ đến đấy Tả Mạc đã cảm giác thấy máu huyết sôi sục. Ở bên ngoài Kim Lưu sa chỉ dùng bán lấy tiền, còn chính mình lại có thể dùng nó để luyện chế một con thuyền lớn!
Đậy thực sự là một ý tưởng điên rồ!
Quang mang trong mắt Tả Mạc càng lúc càng sáng rực, giọng gian ác: “Luyện! Vì sao lại không luyện! Lớn cỡ nào chúng ta luyện cỡ đó!” (thật vãi Luyện)
Toàn bộ Kim Ô doanh lập tức như điên cuồng.