Không biết đã trải qua bao lâu, có lẽ chỉ trong thoáng chốc cũng có thể đã lâu lắm rồi.
Khi Tả Mạc mở mắt ra, nước mắt lăn dài theo khuôn mặt của hắn. Có rất nhiều thứ được nhét vào trong đầu của hắn, nhiều đến mức hắn cần phải có một thời gian dài để sắp xếp lại kí ức của mình. Trong tầm mắt mơ hồ của hắn, chỉ còn lại một thân ảnh tĩnh lặng luôn luôn bên cạnh hắn.
Tầm mắt mơ hồ trở lên rõ ràng hơn, tựa như choàng tỉnh từ trong giấc mơ vậy, tâm tình của Tả Mạc dần dần lắng đọng xuống.
Bỗng hắn xòe bàn tay ra, vuốt vuốt tóc A Quỷ.
Nhìn chăm chú vào khuôn mặt đờ đẫn của A Quỷ, ánh mắt của Tả Mạc nhẹ nhàng mà kiên định, khóe miệng tươi cười rung động nói “Quỷ Quỷ, hiện tại đến phiên Thiếu gia bảo hộ ngươi đây!”
Tả Mạc đứng lên, khí chất của hắn càng trở nên thâm trầm hơn. Hắn đã tìm lại được những mảnh vỡ kí ức, phần nhiều chỉ là bi thương, tuyệt vọng và lạnh giá. Nhưng hiện tại Tả Mạc không còn là một tiểu nam hài nhu nhược, bất lực như trước nữa.
Hắn đã trải qua vô số thử thách trong chiến đấu, vô số khảo nghiệm của sinh tử, tự mình lập ra một phương thế lực Mạc Vân Hải.
Những ký ức đau đớn, bi thương và đầy tuyệt vọng càng làm hắn trở lên trưởng thành hơn.
Tuy hắn vẫn cảm thấy sợ hãi như trước kia nhưng tuyệt đối không lùi bước. Dù cho phía trước là núi đao biển lửa đi chăng nữa, hắn vẫn ưỡn người ngẩng cao đầu tiến về phía trước. Cho dù hắn vẫn cảm thấy mờ mịt và bàng hoàng như ngày xưa, hắn cũng sẽ không đánh mất phương hướng của chính mình. Hắn sẽ dang hai tay ra phía trước đón lấy mọi đau khổ, không sợ đôi tay sẽ bị gai đâm máu me đầm đìa. Hắn vẫn sẽ tham lam như vậy, nhưng lại biết rõ cái trân quý cần bảo vệ là gì, hắn vĩnh viễn không bao giờ buông bỏ dù phải trả giá bằng cả cuộc đời mình.
Hắn bắt đầu hiểu được sứ mệnh của chính mình.
Trong lòng hắn vẫn còn nhiều nghi vấn, dù đã tìm lại được ký ức song vẫn còn tốn nhiều công sức để sắp xếp lại cho hoàn chỉnh. Hơn nữa, đoạn kí ức còn thiếu sót cần phải tìm kiếm từ trên người của A Quỷ mới được. Tả Mạc còn nhớ rõ lão già đã từng nói qua, Tố Ảnh Hồn Ti Thảo rất có ích khi cho A Quỷ sử dụng.
Lão già kia khẳng định có liên hệ với gia tộc của mình.
Nhưng mà trước mắt không phải thời điểm để xử lý chuyện này.
Thân thế của lão già vô cùng bí ẩn, vượt xa dự đoán của mọi người, và hắn cần từ từ khám phá bí ẩn đó.
*
* *
Dich An vô cùng lo lắng.
Tả Mạc an bài cho hắn chủ trì Hội đấu giá, hắn phải lập tức bắt tay vào làm ngay, dù sao hắn đối với việc này vô cùng quen thuộc nên triển khai hết sức thuận lợi. Hắn mang tin tức Thiên Sứ Cụ Trang chính là chuẩn Thần binh âm thầm phát tán ra ngoài.
Giống với vũ khí Thần binh nhất!
Tin tức này lập tức tạo nên cơn sóng to gió lớn ở Ma Giới, trước đó tin tức Thiên Sứ Cụ Trang là chuẩn Thần binh được các thế lực khác biết được nhưng cũng không truyền bá rộng rãi ra ngoài. Sau này Dịch An đã xuyên phá màn bí ẩn cho mọi người biết vì sao những Đại nhân vật lại hứng thú với bộ Thiên Sứ Cụ Trang đến như vậy.
Thần binh!
Đây là một danh từ vô cùng xa lạ, mặc dù rất nhiều người đối với Thần lực đã không còn xa lạ gì, nhưng mà Thần binh vẫn như cũ chưa từng có người đề cập qua.
Không ai biết Thần binh có hình dạng như thế nào, thời gian nó tuyệt tích đã từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi người ta không tìm được ghi chép gì về nó nữa. Tuy nhiên, dù là Thiên Ma binh đi chăng nữa thì mỗi một thanh đều được ghi chép kĩ càng, nên mặc dù không được nhìn thấy nó nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn mù tịt về nó.
Ngay lập tức, Thiên Sứ Cụ Trang khiến cho Bất Chu Thành vô cùng náo nhiệt.
Cao thủ khắp nơi và các thế lực khác vô tình nhúng tay vào, nên lúc này không thể kiềm chế được. So với người bình thường, bọn họ càng thêm rõ ràng hơn, thời đại Thần lực đã đến rồi, không gì có thể ngăn cản được nữa.
Ở thời điểm này, không gì có thể sánh với giá trị của Thiên Sứ Cụ Trang.
Đối với những cao thủ ẩn tu khổ sở truy tìm dấu vết của Thần lực mà nói, Thiên Sứ Cụ Trang có tính chất tham khảo và dẫn dắt, làm cho con đường lĩnh ngộ Thần lực của họ có những bước đột phá cực lớn. Còn với những thế lực đã nắm giữ Thần lực trong tay, bọn họ hy vọng thông qua Thiên Sứ Cụ Trang có thể tìm ra phương pháp luyện chế Thần binh.
Thần lực có uy lực rất cường đại, không phải bất kỳ Pháp bảo hay Ma binh nào có thể so sánh được.
Sau này, phương hướng phát triển chính là luyện khí Thần binh.
Dich An vô cùng thỏa mãn với hiệu quả do chính mình sắp đặt. Nhìn thấy toàn bộ Ma Giới đang điên cuồng vì Thiên Sứ Cụ Trang, đem đến cho hắn cảm giác thành công vô cùng to lớn, thời điểm Vật Hi Đường nở mày nở mặt nhất chính là từ khi bắt đầu biết đến Đại nhân.
Cùng với tin tức về Thiên Sứ Cụ Trang ngày càng nóng bỏng, hắn vẫn thủy chung không thấy hình bóng Đại nhân đâu cả, nội tâm của Dịch An càng trở lên lo lắng không yên.
Ngay cả Trưởng lão Yêu tộc lúc này cũng không thể không e dè mà né tránh mũi nhọn. Bởi vì cao thủ khắp nơi đến càng lúc càng nhiều, bọn họ đã đạt đến con số cực kỳ đáng sợ. Tuy rằng Trưởng lão Yêu tộc đều tu luyện Thần lực, nhưng Soái giai Ma tộc vẫn có thể uy hiếp đến họ, quả thật nếu trên tay Soái giai Ma tộc có một kiện Địa Ma binh thì đó là một uy hiếp chí mạng.
Gần như một nửa cao thủ của Ma Giới đều hướng về Bất Chu Thành, dù Minh Nguyệt Dạ tự tin đến mức nào cũng tuyệt đối không thể chống lại cỗ lực lượng khồng lồ này.
Trái lại, họ lúc nào cũng phải đề phòng. Một khi có người đứng đằng sau âm thầm bố trí, khiến cho các cao thủ Ma tộc đồng thời tấn công lúc đó sẽ khiến bọn họ lâm vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm. Dù các Trưởng lão rất kiêu ngạo nhưng chứng kiến Soái giai xung quanh tập trung các lúc càng nhiều, bọn hắn cũng không tự chủ được mà thu hồi ngạo khí lại.
Nhiều cao thủ tập trung lại như vậy tất nhiên cũng sẽ khiến cho bản thân rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Một khi có xung đột hay một trận ẩu đả có thể dẫn đến hỗn chiến quy mô lớn, cục diện sẽ không thể vãn hồi được, do đó bất kỳ thế lực nào cũng không thể chấp nhận kết quả như vậy được.
Nhưng mà Đại nhân vẫn chậm chạp không lộ diện, Dịch An cảm nhận được những cao thủ bên ngoài đã không thể kiên nhẫn chờ đợi được nữa.
“Cục diện không ngừng chuyển biến xấu đi, nếu Đại nhân không xuất hiện thì…”
Mỗi lần nghĩ đến trường hợp này có khả năng sẽ xảy ra, da đầu hắn không khỏi run lên từng trận.
Bỗng nhiên Dịch An nhìn thấy Tả Mạc ngay trước mắt, hắn nhất thời bị kích động, nói năng lộn xộn: “Nhận … đai… Đại nhân…”
“Đấu giá hội sắp xếp xong xuôi rồi sao?” Tả Mạc nhớ tới sự tình mình đã an bài trước khi rời đi.
Dịch An liên tục gật đầu, cẩn thận đem tình hình mới nhất bẩm báo lại, còn nói ra lo lắng của bản thân.
Tả Mạc cười: “Làm không tệ, như vậy có thể bán được với giá cao rồi.”
Dịch An cười khổ, lúc này mà Đại nhân vẫn còn cười được…
Tả Mạc trầm ngâm nói: “Nếu đã như vậy, chờ thêm một lát nữa đi.”
“Còn phải đợi nữa sao?” Sắc mặt Dịch An càng thêm hoang mang.
Tả Mạc mỉm cười, cũng không nói thêm lời nào nữa, hắn trực tiếp lấy ra một ít tài liệu từ trong giới chỉ, bắt đầu luyện chế ngay trước mặt Dịch An.
Dịch An thức thời ngậm miệng lại.
Hỏa diễm từ lòng bàn tay của Tả Mạc từ từ bốc lên, uốn lượn như có sinh mạng, nó biến từng món tài liệu không ngừng được đưa vào thành những dòng nước thép có màu sắc khác nhau, nhẹ nhàng lưu chuyển.
Ánh mắt của Tả Mạc trầm tĩnh, những hình ảnh mơ hồ chảy qua trong lòng hắn, càng lúc càng trở lên rõ ràng.
Ngoại trừ A Quỷ, chỉ có hắn biết được đó chính là cấm chế muôn hình muôn vẻ với phong cách khác nhau mà hắn đã học được từ di vật của phụ thân để lại.
Thời gian thoáng chốc trôi qua.
Một tòa thành trì hình vuông lớn cỡ bàn tay đã thành hình trên tay Tả Mạc.
Dịch An há hốc mồm, giật mình nhìn chằm chằm vào tòa thành trì mới hình thành trên tay Tả Mạc. Tòa thành trì nho nhỏ nhưng tinh mỹ vô cùng, từng mảnh ngói hương đình hiện ra, thậm chí còn có một chiếc chuông đồng nhỏ nhắn treo trên đỉnh thành trì, trên tường thành mỗi một viên gạch đều hiện ra vô cùng rõ nét.
“Chỉ có thể làm được thế này thôi.” Tả Mạc than nhẹ một tiếng, trong giọng nói mang theo một tia tiếc nuối.
Đây là hắn dựa vào trí nhớ rồi mất cả tiếng thời gian để phỏng chế ngay tại chỗ này.
Từ trong ngọc giản phụ thân hắn để lại, hắn mới biết được tòa Thành trì kia do phụ thân hắn xây dựng lên. Lúc còn nhỏ nên không biết gì, giờ nghĩ lại mới thấy những cấm chế, phù văn trong ngọc giản của phụ thân có rất nhiều thứ với nội dung thâm ảo và đa dạng mà ngay cả hiện tại hắn cũng không thể hiểu rõ được.
Trong ngọc giản của phụ thân, tất cả cấm chế của Tòa thành đều được đánh dấu hết sức rõ ràng, một trong những thú vui khi còn nhỏ của hắn là đi theo những đánh dấu của phụ thân, tìm ra những mật thất bí ẩn không ai biết, sau đó phá vỡ cấm chế. Rồi trong mật thất tìm ra đó có thể thấy được những đồ vật mà phụ thân để lại, và biến chúng thành những món đồ chơi.
Dù hắn tìm được những cấm chế từ trong kí ức, song hắn vẫn không thể nào luyện chế Thành trì giống hoàn toàn như xưa được.
Tuy nhiên, thế cũng đã đủ rồi.
Tả Mạc hồi phục tinh thần của mình, nhẹ nhàng đem tòa Thành trì ném lên bầu trời.
Từng luồng phù văn sáng ngời yên tĩnh trôi lơ lửng trên không Phần Quỷ Cương. Đột nhiên chúng bắt đầu khởi động, từng luồng tinh quang giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rồi tuôn trào hướng vào trong thành trì nhỏ màu xanh trên bầu trời.
Hàng trăm vạn luồng hào quang lộng lẫy đồng thời hướng vào Thành trì giống như bàn tay cỡ lớn, lập tức một màn hùng vĩ đến cực điểm hiện ra.
Bầu trời sáng rực như vừa trải qua một cơn mưa, huy hoàng rực rỡ!
Những cao thủ đang canh gác bên ngoài Phần Quỷ Cương lập tức bị kinh động, vô số người bay lên không trung.
Thành trì màu xanh nhỏ bé tựa như một cái động không đáy điên cuồng hấp thu những điểm sáng trên bầu trời.
Trong vòng mười nhịp thở, những điểm sáng sặc sỡ trong phạm vi năm mươi dặm cơ hồ bị quét sạch, chỉ còn lại tòa thành nho nhỏ vẫn lơ lửng trên bầu trời, xung quanh tòa thành là những cụm tinh vân lộng lẫy nhẹ nhàng vờn quanh, trông vô cùng xinh đẹp và thần bí.
Đám người bên dưới dấy lên một trận xôn xao.
Bỗng nhiên, Thành trì trở nên lớn hơn với tốc độ kinh người.
Sự biến hóa thu hút ánh mắt của mọi người, mỗi người đều mở to mắt nhìn chằm chằm như sợ bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào.
Khi Tòa thành đạt tới phạm vi một dặm, vẫn đang không ngừng bành trướng, nhưng hỗn loạn trong đám người đã lắng xuống.
Năm dặm… Mười dặm…
Một tòa thành phạm vi năm mươi dặm xuất hiện trước mắt mọi người, toàn bộ người xung quanh im lặng như tờ. Bọn hắn không phải chưa từng nhìn thấy pháp bảo, cũng không phải chưa từng gặp qua cấm chế, thậm chí Tòa thành năm mươi dặm cũng chỉ là một Tòa thành nhỏ nhất mà thôi. Nhưng cách thức xuất hiện của nó không thể tưởng tượng được, lại hiện ra một cách náo động trước mắt mọi người thế này, đồng thời còn làm cho lòng người không khỏi chấn động.
Tòa thành màu xanh được bao phủ trong mây mù lung linh mờ ảo, lóe lên ánh sáng khiến nó trông vô cùng đẹp mắt.
Thành trì từ từ hạ thấp, ầm ầm đáp xuống mặt đất Phần Quỷ Cương.
Âm khí kinh người từ trong lòng đất của Phần Quỷ Cương không ngừng bị tòa Thành hấp thu, chiếc ao nhỏ và dòng sông trong tòa thành bắt đầu có những vệt nước. Âm khí ngưng tụ thành dòng nước chảy, tựa như trong lòng đất sinh ra một dòng suối nhỏ không ngừng đổ đầy dòng sông và chiếc ao nhỏ trong tòa thành.
Tả Mạc đẩy cửa bước vào cung điện chính giữa trong tòa thành.
Nhìn những khung cảnh quen thuộc mà lạ lẫm trước mắt, vô số hình ảnh thoáng hiện ra trong đầu hắn, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, bàn tay hắn vô thức vươn ra vuốt tóc A Quỷ.
Nhưng từ lòng bàn tay bỗng truyền đến cảm giác kỳ lạ làm hắn sững sờ, hắn liền nhìn sang A Quỷ.
Không biết từ lúc nào, Cốt giáp trên tế đàn đã ở trên người A Quỷ. Bộ Cốt giáp này dường như được chế tạo ra chỉ dành cho A Quỷ vậy, trông hết sức hòa hợp, làm cho dáng người hoàn mĩ của A Quỷ được thể hiện vô cùng tinh tế. Bộ Cốt giáp màu xám long lanh như thủy tinh, che phủ toàn thân A Quỷ, lại làm tăng thêm vài phần khí chất thần bí.
Tả Mạc cười cười, sờ lên mũ giáp của A Quỷ. Còn Hắc Kim Phù Binh nhìn dáo dác, hắn rất muốn lén chạy ra ngoài nhưng sợ rằng bất chợt bị Tả Mạc tóm cổ tính sổ thì nguy to. Lúc này Tằng Liên Nhi, Thanh Hoa Tuyết và Dịch An lập tức trợn mắt há hốc mồm, hình ảnh trước mắt khiến tất cả ngây ngốc.
Nét thâm trầm trong mắt Tả Mạc được thu lại, một lần nữa khôi phục lại vẻ dương dương tự đắc trước kia, bất chợt hắn mở miệng khiến cho thanh âm truyền ra xa xa.
“Hoan nghênh các vị quang lâm Vương Cấm Chi Thành!”