Một chùm sáng mầu xanh rực rỡ bao trùm tất cả mọi người
Rầm!
Không gian sáng rực lên như môt khỏa thái dương đang tỏa sáng, khiến trong thời khắc đó, trong mắt mọi người chỉ còn lại một màn trắng như tuyết, lúc này xung quanh mọi người chỉ có một mảng sáng mênh mông bất tận, không hề có chút thanh âm nào vang lên, phảng phất như thời gian đã dừng lại, khiến tất cả mọi người đều hố hốc mồm, trong đầu trở lên trống rỗng, khi luồng sáng ấy ập tới trước mặt bọn họ, chỉ thấy thân hình bọn họ văng hết lên trời giống như bị một cây roi sắt đập văng đi vậy.
Sóng khí lan tràn ùa lên như một đàn thù điên cuồng lao đến, khiến người ta không thể đỡ nổi.
Không giản chỉ còn lại sự yên tĩnh, một sự yên tĩnh mang đầy cảm giác chết chóc
Trên bầu trời, thần sắc Thanh Hiểu vẫn bình tĩnh như thường, tuy hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, nhưng trong ánh mắt không hề có một chút kiêu ngạo nào, cứ như hắn vừa làm một việc hết sức bình thường chẳng phải là việc gì to tác cho lắm. Thanh Hiểu có tư cách như vậy, bởi hắn đi theo Tả Mạc lang bạt trong hư không vô tận lâu như vậy, có nguy hiểm nào mà hắn chưa từng gặp qua đâu cơ chứ.
A…, không có ai bị chết.
Thanh Hiểu nhìn xung quanh một lúc, sau đó đên mặt hắn hiện lên vẻ thỏa mãn. Tuy Chim Ngốc đánh Hắc Kim Phù Binh như đánh chó nhưng không hề làm ảnh hưởng đến tính mạng nó. Đây là một điểm rất quan trọng đó.
Nhưng ánh mắt thờ ở không chút kiêu ngạo này lại khiến cho tất cả mọi người không ai dám sinh ra một tia phản kháng trong lòng.
Lúc này, trước Phủ thành chủ đã trở thành một mớ hỗn độn.
Hơn một ngàn người bị đánh cho thất điên bát đảo, kẻ thì ngã vật trên mặt đất, đứa thì nằm yên bất tỉnh nhân sự, hơn một ngàn người đông như vậy mà không có nổi một người đứng vững.
“Còn ai không phục nữa không?”Thanh âm phá chút non nớt của Thanh Hiểu vang vọng khắp không gian trên Phủ thành chủ.
Hắn nhớ rõ ràng, tuy con hàng Hắc Kim Phù Binh kia bị Chim Ngốc đánh rất nhiều lần điều đó để lại cho Thanh Hiểu ấn tượng rất sâu sắc, đó chính, nếu vẫn còn kiêu ngạo bất tuân, thì lại cho ăn thêm vài trận đòn nữa là ngoan ngoãn lại ngay.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người đều nhìn vị thiếu niên lơ lửng trên trời cao kia với con mắt kinh sợ, không gian vẫn còn lưu lại chút khí tức thần lực làm người ta khiếp đảm. Bởi đó không phải là Minh thần lực!Dao động của thần lực mà vị thiếu niên kia phát ra không hề có chút khí tức Minh nào, khiến những người hữu tâm không khỏi âm thầm suy đoán ânân thân thế của hắn. Nhưng không ai dám hé răng hỏi, đừng có mà nói đùa chứ, cứ nhìn mà xem kìa, tuy vị thiếu niên này có chút non nớt, nhưng hắn có thể san cái thành Ngô Ca này thành bình địa đấy.
Hơn nữa, rõ ràng là vị thiếu niên này còn nương tay đấy, cứ nhìn thấy đám người xiêu xiêu vẹo vẹo trên mặt đất mà xem. cả đám người không ai bị chết cả.
Tuy cục diện máu chẩy thành sông không hề xuất hiện, nhưng lực không chế thần lực kinh người của vị thiếu niên kia khiến trong lòng mọi người phát lạnh. Phạm vi công kích lớn như vậy mà vẫn có thể không chế chính xác như vậy, nếu không phải mọi người được tận mắt chứng kiến thì ắt hẳn chẳng ai tin điều đó là sự thật đâu.
Chẳng lẽ hắn tu luyện khi còn trong bụng mẹ sao?
Bỗng mọi người nhớ ra, đằng sau vị thiếu niên này vẫn còn một vị tiền bối tóc trắng nữa. Trong lòng một số người chợt động.
Chỗ dựa! (DG: nguyên văn là đại thối (cái chân lớn) dùng để chỉ nhân vật cấp cao, nắm quyền lớn, có lực lượng, địa vị, quyền lực… mang ý là chỗ dựa tinh thần)
Đây chính là một cái đùi thật to lớn và vững chắc a!
Tả Mạc không hề để ý tới việc xảy ra ở bên ngoài.
Tuy tin tức mà hắn lấy được ở thành Ngô Ca không nhiều lắm, nhưng có một điều có thể chắc chắn, đó là, đến hiện tại vẫn chưa có cường giả Thần lực nào xuất hiện. Hiện tại người có thể tạo ra sức uy hiếp với Tả Mạc chỉ có thể là những cường giả thần cấp mà thôi.
Nhưng dù vậy Tả Mạc cũng không hề buông lỏng cảnh giác, thực ra lúc này trong lòng hắn đang dấy lên cảm giác vô cùng gấp gáp. Cảm giác áp lực khó tả này xuất phát từ Lâm Khiêm, từ lúc biết được Lâm Khiêm đã bế quan mười năm không ra, Tả Mạc biết rằng, thời gian Lâm Khiêm xuất quan không còn xa nữa rồi.
Và khi Lâm Khiêm xuất quan thì chắc chắn cấp bậc của hắn sẽ là Thần cấp.
Trong khi Tả Mạc muốn chữa trị xong thương thế cũng cần phải có thời gian.
Khi Tả Mạc kiểm tra tình hình phục hồi thần lực trong cơ thể, tình trạng khiến hắn phải lắc đầu chán nản, nếu cứ với cái tốc độ phục hồi này mà tính, thì không mất khoảng thời gian ba năm thì không thể phục hồi hoàn toàn được. Sau khi cầm cố cho năm người Vi Thắng, Tả Mạc không những bị tổn thưởng tới căn bản mà còn bị thương rất nặng là khác. Để gia tăng sinh cơ cho mọi người, trong mười năm qua, tất cả tài liệu đều được dùng trên năm cái quan tài và thuộc hạ, còn Tả Mạc lại không dùng bất cứ một thứ gì, hắn toàn dùng ý chí để chống cự mà thôi.
Thân thể của Tả Mạc đã bị tổn thương quá nặng nề, dẫn đến khả năng tự sinh ra thần lực gần như mất hẳn.
Sau khi bước vào Thần cấp, thần lực biến hóa khác hẳn trước kia, chỗ khác đầu tiên chính là thiêu đốt và tinh luyện. Lúc cường giả Thần cấp chiến đấu, thần lực sẽ được thiêu đốt liên tục như ngọn lửa, tuy khốc liệt nhưng ổn định. hơn nữa còn ngưng tụ hơn cường giả không phải thần cấp đến cả chục lần.
Vì thế tuy hiện tại, thân thể của Tả Mạc bị trọng thương, nhưng thần lực của hắn vẫn ngưng tụ hơn lúc trước đến năm mươi lần.
Nói một cách khác chính là, sau khi hắn hấp thu thần lực, thì sẽ trải qua một quá trình luyện hóa và áp súc tới năm mươi lần. Thần lực mà một trong những lực lượng mạnh nhất. trong khi những thứ (lực lượng)có thể chuyển hóa thành thần lực vốn ít ỏi, hơn nữa lại còn phải trải qua quá trình tinh luyện áp súc tới năm mươi lần, khiến thần lực mà hắn đạt được ít ỏi đến đáng thương.
Nhưng đây cũng là nguyên nhân khiến cường giả Thần cấp cường đại đến như vậy. Sau khi ngưng tụ tới năm mươi lần thì uy lực của nó cũng vươt qua lúc chưa ngưng tụ tới cả trăm lần, đó chính là sự khác biệt về chất.
Những thần lực mà Tả Mạc tinh luyện ra đều dùng vào việc tẩm bổ cơ thể hắn. Cơ thể hắn dần khôi phục lại, thì khả năng sản sinh thần lực của cơ thể Tả Mạc cũng dần khôi phục, nhờ đó tốc độ khôi phục thần lực của hắn lại tăng lên (giống vay nợ lãi ấy, lãi mẹ đẻ lãi con).
Cường giả thần cấp chính là một trong những sinh vật cường hãn nhất thiên hạ. Loại cường hãn này không chỉ là lực lượng mà ngay cả thân thể bọn họ cũng cường hãn. Tốc độ san sinh ra thần lực của bọn họ vượt xa thần trận trên chiến xa của Tả Mạc. Nếu như cơ thể của Tả Mạc được chữa trị hoàn toàn thì hắn có thể đem thần lực tinh luyện tới cả trăm lần ấy chứ. Thế nhưng, khi thân thể cường hãn của cường giả Thần cấp bị thương, thì nó cũng cần phải có thần lực đã qua tinh luyện để chữa trị.
Và thân thể Tả Mạc cũng đang ở trong tình trạng như vậy, thần lực không đạt tới cấp độ tinh luyện năm mươi lần không có chút tác dụng nào với cơ thể hắn.
Nếu chỉ dựa vào chiến xa để hấp thu lực lượng ít ỏi rời rạc trong thiên địa thì tốc độ chữa trị sẽ rất chậm chạp.
Xem ra phải tìm ra biên pháp khả thi khác mới được.
Đúng lúc này, một người hầu tới bẩm báo rằng thành chủ xin bái phỏng. Mười gã người hầu do Thanh Hiểu lựa chọn đã tự giác làm việc mà không cần thúc dục. Có thể nói ánh mắt nhìn người của Thanh Hiểu không tệ chút nào, bởi Tả Mạc phát hiện ra trong đám người đó có một người có huyết mạch Viễn Cổ, Nhưng hắn không hề muốn hao phí tâm tư trên thân người này. Vì thế hắn giao người kia cho Thanh Hiểu huấn luyện, cứ coi như để Thanh Hiểu tập luyện đi.
Tả Mạc quyết định gặp vị thành chủ này xem sao.
“Vãn bối bái kiến tiền bối!” Vị Thành chủ cung kính hành lễ:“Tiểu thành nơi sơn dã(thành bé ở miền núi), không hiểu lễ nghĩa cấp bậc(nghi thức xã giao), nếu có điều gì sơ xuất, mong tiền bối rộng lòng lượng thứ cho!”
Nói xong, thành chủ lấy ra một cánh tay thô to bằng gỗ mầu xám, sau đó dâng lên bằng hai tay rồi cung kính nói:“Khúc Minh Quỷ Âm Trầm Mộc đại diện cho lòng thành của vãn bối, mong tiền bối vui lòng nhận cho”
Tả Mạc vẫy tay một cái, lập tức khúc gỗ mầu xám kia bay vào tay hắn. Khi khúc gỗ đó rơi vào tay, Tả Mạc chợt nhận ra nó rất nặng, lại còn cứng rắn như sắt, hơn nữa Minh khí tỏa ra trên thân nó rất nồng đậm.
Tả Mạc cảm thấy rất bất ngờ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy tài liệu như vậy. Sau khi xem xét tỉ mỉ, hắn nhận ra tài liệu này có chút thần kì, đúng là một kiện bảo bối không tệ chút nào.
Hắn liền thu khúc Minh Quỷ Âm Trầm Mộc vào giới chỉ, rồi nói:“Thứ này không tệ chút nào, ta sẽ nhận, ngươi có yêu cầu gì không?”
Thành chủ nghe thấy hắn nói vậy liền cảm thấy vô cùng vui mừng, nói:“Đây chỉ là một chút lòng thành của vãn bối… “
Tả Mạc khoát khoát tay chặn lời hắn rồi nói:“Những thứ như này không cần nói, muốn đổi vật gì cứ nói, hoặc muốn nhờ ta giải quyết chuyện gì cũng nói luôn”
Thành chủ thấy hắn nói vậy, liền không chút do dự, vừa quỳ vừa nói:“Vãn bối chỉ cầu tiền bối che chở cho gia tộc của mình một chút mà thôi”
Tả Mạc hơi nhíu mày, yêu cầu này nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng sau khi nghĩ lại hắn thấy đây chưa hẳn là chuyện xấu. Bởi dù hắn có là cường giả Thần cấp thì với sức một mình cũng chỉ có giới hạn, có nhiều việc không bằng nhiều người.
Sau khi trâm ngâm suy nghĩ một lúc, Tả Mạc mở miệng nói:“Đứng lên rồi chậm rãi nói xem”
Thành chủ nghe thấy vậy, đang muốn đứng dậy, thì bỗng nhiên từ bên ngoài truyền tới thanh âm vô cùng hung hãn:“Âm Lăng Vệ làm việc, tất cả cút sang một bên!”
Giọng nói này khiến sắc mặt thành chủ đại biến.
Tâm niệm Tả Mạc khẽ động, lập tức tình huống bên ngoài rơi vào mắt hắn, chỉ thấy bên ngoài có một đội ngũ hơn ba trăm người đang hùng hổ tiến về phía phủ thành chủ.
Khi Tả Mạc nhìn thấy sắc mặt thành chủ đại biến, hắn quyết định cứ yên lặng xem kỳ biến.
Hai tên người hầu đang canh gác trước cửa phủ thành chủ thấy đội ngũ kia xông tới, sắc mặt cũng đại biến, nhưng vẫn không hề có ý tránh ra:“Đứng lại… “
Tên Ma tộc cầm đầu đội ngũ thấy vậy liền nhe răng ra cười, sau đó vung mạnh cánh tay, lập tức hai người kia như gặp phải trọng kích, ba, một tiếng, thân hình giống như một túi cát nện vào cửa phủ thành chủ.
Tả Mạc thấy vậy, sắc mặt lập tức trở lên lạnh lẽo.
Còn Thanh Hiểu ở bên cạnh lại tỏ ra vô cùng kích động, dù sao hắn cũng đang trong cái tuổi huyết khí phương cương, vì thế không hề sợ hãi việc đánh nhau.
“A Hiểu, đánh gãy tay chân của hắn. “
Tả Mạc thản nhiên nói.
“Được!”Thanh Hiểu vô cùng hưng phấn, lời nói còn chưa dứt, đã thấy thân thể hắn biến mất.
Tên Ma tộc đang tiến vào cửa bỗng dừng bước, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, giúp gã có được trực giác phán đoán nguy hiểm nhanh nhạy hơn, chỉ thấy gã hoảng sợ rồi kêu to:“Kết trận!”
Lời nói của gã còn chưa dứt, bỗng một hư ảnh lam sắc giống như một bóng ma, xuất hiện trước mặt gã.
Trong lòng tên Ma tộc bỗng dấy lên cảm giác vô cùng nguy hiểm khiến tóc gáy toàn thân gã dựng đứng lên, gã không dám do dự, lập tức vận dụng toàn bộ thần lực trong cơ thể, dồn hết Minh Thần lực vào nắm tay rồi oanh ra một quyền!
Minh Hổ quyền!
Một đạo quyền mang mầu xám ầm ầm lao tới thân ảnh mầu lam như một con Minh Hổ đang gầm rú.
Sát khí dầy đặc và Minh khí âm lãnh kết hợp lại tạo thành thế công không thể đỡ được, giống như con Minh Hổ đang tấn công vậy!
Thanh Hiểu thấy vậy, hứng thú càng dâng cao, chỉ thấy Thanh Hiểu thở ra một hơi bình thản, lập tức hữu quyền sáng lên quang mang thanh sắc, sau đó thanh mang không ngừng chồng chất lên nhau với tốc độ cực nhanh, chỉ trong nháy mắt, năm tay phải của gã đã được bao phủ bởi một lớp thanh mang trong suốt như thủy tinh.
Lưu Ly Thiên Ba!
Thiên Ba Quyền quyết là một loại quyền quyết hết sức đơn giản được Tả Mạc cải tiến rồi truyền thu cho Thanh Hiểu. Tả Mạc không hề dấu diễm chút gì khi truyền thụ cho Thanh Hiểu, ngoại trừ Thanh Đằng thần quyết ra hắn còn truyền thụ rất nhiều kỹ xảo chiến đấu cho Thanh Hiểu. Sau khi bước vào thần cấp, tầm mắt của Tả Mạc đã cao hơn lúc trước rất nhiều, vì thế những sở học lúc trước của hắn đều được hắn cải tiến lại và không ngừng sáng tạo thêm thứ mới.
Và Thiên Ba Quyết là một trong số đó.
Thanh Hiểu là hậu duệ của Thanh Đằng bộ lạc, trong người hắn đang chẩy xuôi dòng huyết mạch Viễn Cổ khiến hắn có được ngộ tính cực tốt, đồng thời tu luyện thần lực cũng nhanh hơn người khác rất nhiều.
Phốc!
Quyền mang thanh sắc dễ dàng xuyên quang quyền mang Minh Hổ khiến Âm Lăng Vệ Chiến Tướng hồn phi phách tán. Gã bất chấp mặt mũi, vội vàng dùng hết sức lực né sang bên cạnh.
Khi thấy quyền ấn thanh sắc lướt sát vị trí gã vừa né tránh, gã liền thở ra một hơi buông lỏng.
Tần lão đầu tìm ở đâu ra cao thủ lợi hại như vậy nhỉ?
Rầm!
Bỗng quyền ấn nổ tung mà không có một chút bao hiệu nào.
Âm Lăng Vệ Chiến Tướng như bị chấn cho ngớ người, đầu óc lâm vào mơ màng.
Thanh Hiểu lập tức cong thân phi tới mà không chút do dự.
Rắc, rắc. rắc…!
Sau khí đánh gẫy hết tay chân gã Âm Lăng Vệ Chiến Tướng kia, Thanh Hiểu lắc mình một cái, rồi xuất hiện trước mặt Tả Mạc, rồi ném tên Âm Lăng Vệ Chiến Tướng kia xuống đất, nói:“Đại ca!Đã xong!”
Dường như hắn vẫn chưa thỏa mãn bởi tên kia quá yếu vậy.
Tả Mạc gật đầu, rồi nói: “Thu thập hết đám ngoài kia đi!”
“Được!”Thanh Hiểu không nói thêm câu nào, hắn chỉ lắc mình một cái rồi lại biến mất
Chỉ nghe thấy bên ngoài trên tới một mớ thanh âm binh binh pằng pằng xen lẫn với tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên rỉ. Chỉ một lúc sau, Thanh Hiểu lại xuất hiện ở trong nội phủ, trên mặt hắn hiện lên vẻ nhẹ nhàng và thỏa mãn.
“Đại ca, toàn bộ đã bị bất tỉnh”
Nghe thấy hắn nói vậy, Thành chủ tròn mắt không nói được câu nào.