Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 366: Đại Phật Tự Y Chính

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Vừa mở mắt ra, đầu Tả Mạc đau như muốn vỡ ra, điều này làm hắn nhớ ra việc tối qua cùng sư huynh uống rượu. Hai người liên tục uống, sau đó lại còn giống như điên, vừa hát vừa nhảy nhót gì gì đó, sau cùng gục xuống, hắn không nhớ gì nữa cả.

Chật vật đứng lên, ra khỏi phòng, vụ khí bên ngoài vẫn nhiều như cũ.

Cách đó không xa, Tạ Sơn vẻ mặt cung kính đang hướng Vi Thắng thỉnh giáo, hắn thỉnh thoảng lại gật đầu giống như một đứa trẻ biết nghe lời. Tả Mạc nhếch mép, cười mỉm, chắc là do mấy ngày trước sư huynh tạo ra thiên địa dị tượng khiến Tạ Sơn cảm thấy rất kinh hãi.

Tả Mạc không quấy rầy hai người, đi lại linh tinh. Năm chiếc thuyền vận nô xếp đan xen vào nhau làm thành một doanh địa thật lớn.

Đột nhiên xuất hiện một đoàn cứu viện cường đại khiến sĩ khí đại chấn, mọi người tu luyện càng thêm khắc khổ. Thiên địa dị tưởng vào lúc Vi Thắng đột phá không chỉ gây chấn động mỗi mình Tạ Sơn.

A Văn dần tỉnh lại, nhớ tới bản thân bị sát hồn thú bức đến mức như này, lại còn ở trước mặt ông chủ nữa chứ, hắn cảm thấy rất buồn lòng. Sáng sớm, một người chạy đi chạy lại quanh doanh địa, chỉ hận không thể gặp lại đầu sát hồn thú hôm qua để đánh một trận. Hiếu chiến như Thập Phẩm cũng không cam tâm lạc hậu, theo sát phía sau.

Tháp nhỏ và tiểu hoả vô cùng thân thiết ủn ủn Ác Quỷ, Ác Quỷ ngây ngây ngô ngô, thi thoảng mới đáp lại, những lúc như thế tiểu hoả và tháp nhỏ tỏ ra cực kì hưng phấn. Chim ngốc ngẩng cao đầu, thả bộ mà bước, đi qua bên người Tả Mạc, ngay cả liếc nhìn cũng không thèm.

Không biết vì sao, trong lòng Tả Mạc lại cảm thấy rất ấm áp, cảm giác giống như được tắm nắng vậy, rất thoải mái, ngay cả bầu trời màu máu kia trong phút chốc dường như cũng trở nên thi vị hơn nhiều.

Bỗng nhiên hắn nhớ tới việc A Văn giết chết con sát hồn thú kia kiếm được một cái móng vuốt và một hạt châu, vội vàng đem ra xem. Móng vuốt tựa như sắt, đen kịt sáng loáng, cực kì cứng rắng, nhất là móc trên móng, cực kì sắc bén, nhẹ nhàng cào trên mặt đất liền để lại năm vạch thật sâu. Với nhãn lực của Tả Mạc mà không thể phân biệt được nó rốt cuộc làm từ thứ gì.

“Đây là Trầm Sát binh, rất khó có được, là binh khí của thiên nhiên. Đây là lần đầu tiên ta thấy Trầm Sát binh phẩm chất tốt như này. Tiểu tử ngươi vận khí không tệ chút nào, chỉ những nơi hung hiểm phong tuyệt vạn năm mới có khả năng nuôi dưỡng ra những sát hồn thú cường đại, mới có khả năng cho ra Trầm Sát binh phẩm chất tốt dường này.”

Bồ yêu tràn ngập cảm khái nói.

Tả Mạc vũ động hai cái móng vuốt, cảm thấy không thuận tay lắm, nói: “Thứ này bán đi chắc được không ít tinh thạch!”

Bồ yêu đang tràn ngập cảm khái bỗng cứng đờ, gân xanh trên trán nhảy lên, hắn kiềm chế nói: “Cái này không phải cho tu giả dùng, nó là cho yêu dùng.”

Tả Mạc thất vọng, vẻ mặt thất thểu, không thể đổi ra tinh thạch thì sao gọi là thứ tốt được chứ? Hơn nữa thủ hạ của hắn chỉ tu luyện ma công mà không tu luyện yêu thuật. Chờ chút, hắn đột nhiên nhớ tới những hoa nô ở Vệ Doanh, bọn họ không phải tu luyện yêu thuật hay sao?

“Bọn họ không dùng được.” Bồ yêu cảm nhận lạc thú khi đả kích Tả Mạc, thản nhiên nói: “Bọn họ tu luyện “hoa yêu tương sinh thuật“, vũ khí chính là linh hoa trên người bọn họ, ồ, bây giờ phải gọi là yêu hoa rồi. Trầm Sát binh là hung vật, không phải là yêu bình thường có thể sử dụng được.”

Không thể đổi ra tinh thạch, thủ hạ không ai có thể sử dụng, còn là vật mà yêu bình thường không dùng được…

Đây không phải phế vật sao?

Không nói nhiều, Tả Mạc ném nó vào trong giới chỉ, cầm lấy hạt châu.

“Ồ, đây là thứ tốt!” Tinh thần Tả Mạc như rung lên, Trầm Sát binh hắn không hiểu đó là thứ gì nhưng hắn có thể phân biệt hạt châu này.

Sát hồn bình thường đều có một tia thần hồn bổn nguyên, sát hồn thú sao lại không có chứ? Hạt châu này chính là hạch của chúng nó, trong đó ẩn chứa thần hồn bổn nguyên cực kì tinh thuần. Vừa nghĩ tới đây Tả Mạc chợt bừng tỉnh. Những sát hồn thú này đều là do sát hồn sinh thành, chúng thôn phệ sát hồn khác, không ngừng lớn mạnh. Mỗi một con sát hồn thú hình thành ít nhất cần có mười vạn sát vụ. Sát hồn thú thần trí sơ khai, bắt đầu hiểu được phương pháp tu luyện sơ cấp.

Chiến trường cổ này trong mấy vạn năm không có ai tới, nuôi dưỡng ra bao nhiêu sát hồn thú, trải qua chém giết tàn khốc nhất, tu luyện thời gian dài như vậy, thần hồn chúng khẳng định rất mạnh.

Lập tức Tả Mạc phát hiện ra vụ “câu cá” trước kia thật ngốc…

Vừa nhìn thấy Công Tôn Sai đang đi tới, thân ảnh hắn loé lên rồi chợt xuất hiện bên cạnh Công Tôn Sai, gã chưa kịp có phản ứng gì đã bị Tả Mạc đút hạt châu vào miệng.

Không cẩn thận bị ám toán, con ngươi của Công Tôn Sai nhướng lên, một phút sau, mẹ trẻ trở về với vẻ thẹn thùng đỏ mặt nguyên bản, đột nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, giống như ráng mây đỏ vậy.

Rất nhanh, toàn thân Công Tôn Sai đỏ bừng lên, ngón tay gã run rẩy chỉ vào Tả Mạc, không nói nên lời.

Bỗng nhiên, tròng mắt gã trợn tròn, xoay người chạy trối chết.

“Ha ha!”

Phía sau gã vang lên tiếng cười vô tâm của Tả Mạc.

Trầm Sát binh vô dụng, hạch châu ám toán mẹ trẻ, Tả Mạc đột nhiên cảm thấy có rảnh rỗi. Đội ngũ tạm thời nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ, thông qua miêu tả của sư huynh, Tả Mạc biết rõ phiến sát vụ này có diện tích cực rộng, vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Vốn ban đầu hắn tưởng rằng đó là dân bản xứ của nơi đây nhưng không ngờ đó là đại sư huynh, điều này khiến hắn không nóng vội chạy lung tung nữa.

“Hoàng kim hồn! Ngươi quên hoàng kim hồn rồi sao?” Bồ yêu nhịn không được nhắc nhở hắn.

Tả Mạc vỗ vỗ đầu, đúng rồi, sao mình lại quên mất vấn đề ban đầu nhỉ.

————–

Trong lòng Y Chính không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Tuy rằng hắn không phải là đệ tử hạch tâm của Đại Phật Tự nhưng khả năng quan sát cơ bản nhất thì vẫn có. Đại Phật Tự là môn phái rất cường đại đứng đầu một phương nhưng…

Ánh mắt hắn đảo qua nhưng tu giả đang liều mạng tu luyện kia, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng tim hắn không khỏi nhảy lên. Những tu giả này tu vi không cao, chỉ đạt ngưng mạch kì, tương đương với những đệ tử phổ thông bên trong Tự. Nhưng những đệ tử ở trong Tự khi chiến đấu với những người này chỉ sợ ngay cả mảnh xương cũng chẳng còn!

Sát khí!

Khiến hắn cảm thấy hết hồn chính là sát khí ngưng thực! Tinh nhuệ! Bỗng nhiên trong đầu hắn hiện ra từ này, chỉ có những chiến sĩ tinh nhuệ trải qua vô số lần huyết chiến mới có khả năng ngưng thực được sát khí.

Hắn cũng đã gặp qua những thiền binh tinh nhuệ như thế ở bên trong Tự. Những thiền binh này tu vi không cao nhưng một khi giao chiến mới biết được khó giải quyết bọn họ như nào. Bọn họ hung ác độc địa sắc bén, không hề để ý đến thương tích của bản thân, Y Chính từng bị một vị thiền binh có tu vi thấp hơn hắn áp chế. Sau đó năm chọi năm, bọn họ thậm chí còn không trụ được qua hai mươi phút.

Nếu không phải là giao lưu trong môn phái, bọn họ đã chết rồi.

“Vị sư huynh, bần tăng có lễ.”

Phía sau vang lên âm thanh nhu nhuận.

Y Chính trong lòng khẽ động, xoay người, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, đối diện với hắn chính là một vị thiện tu. Ở trong đội ngũ này lại có một vị thiện tu sao! Y Chính cẩn thận nhìn lại, tuy rằng người kia không mặc tăng bào và áo cà sa nhưng khí tức thiện tu toát ra nhàn nhạt thì không thể giải được. Lập tức hắn cảm thấy thân thiết hơn nhiều, vội vàng hoàn lễ: “Tiểu tăng có lễ!”

“Tiểu đệ là Tông Như, sư huynh có gì phân phó có thể trực tiếp tới tìm ta.” Tông Như mỉm cười nói.

Y Chính không khỏi rung động, tu vi của đối phương không hề thấp hơn so với hắn. Thiện tu nặng nhất là công phu thiền định, hắn cũng mỉm cười đáp lại: “Sư huynh khách khí rồi, tiểu đệ tu vi thấp kém, lạc đường bất lực còn thỉnh sư huynh để ý nhiều hơn.”

“Mọi người đều bị hãm ở hiểm đại, chung sức hỗ trợ là lẽ tất nhiên.” Tông Như cười cười, tay phải đưa ra: “Không bằng đi tới phòng của tiểu đệ, sư huynh có nghi vấn gì đều có thể hỏi.”

“Hay!” Y Chính vội đáp.

Hắn đi theo Tông Như, chỉ thấy dọc đường thỉnh thoảng có tu giả hướng Tông Như hành lễ, trong lòng khẽ động, vị Tông Như này trong đoàn người rất có địa vị.

Phòng của Tông Như rất mộc mạc, ngoại trừ hai cái bồ đoàn thì không có vật gì khác.

“Chỗ ở đơn sơ, huynh đừng cười.” Tông Như cười nói.

“Đâu có đâu có! Sư huynh ở đây chính là hợp với thanh tĩnh thiền định chi đạo, tiểu đệ bội phục.” Y Chính vội vàng nói.

Tông Như cười cười: “Không biết sư huynh xuất sư từ môn phái nào? Trước đây tu hành ở đâu?”

Trong lòng Y Chính thầm hô tới rồi, gã đáp: “Tiểu tăng là đệ tử của Đại Phật Tự, trước đây tu hành tại núi Hà Cư.”

“Đại Phật Tự?” Tông Như trầm ngâm, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, đầy kinh ngạc nói: “Đại Phật Tự ở Sát Hải giới?”

“Sư huynh cũng biết tệ tự sao?” Đối phương kinh ngạc khiến Y Chính thở phào. Lúc này hắn mới bớt kinh sợ, một ngày một đêm nhìn thấy nghe thấy bất giác khiến hắn cảm thấy rất áp lực.

“Ha ha, quý tự có “Đại Phật Thiền Lục” là một trong tám đại thiền lục Huyền Không Cảnh, thanh danh vang xa, tiểu đệ tuy rằng cô lậu quả văn nhưng đại danh của Đại Phật Tự vẫn biết rõ.”

Y Chính không hề cảm thấy đắc ý, nếu đối phương đã nói vậy thì vừa rồi Tông Như sẽ không trầm ngâm một thời gian. Trong lòng hắn khẽ động: “Không biết sư huynh sư thừa ở đâu?”

Tông Như lộ ra vẻ bồi hồi nhớ lại, cười nói: “Nói không sợ sư huynh chê cười, tại hạ không có sư thừa, năm đó chỉ gặp một vị đại sư, được truyền thụ một ít thô thiển thiền pháp.”

Trong lòng Y Chính không tin, tu vi của Tông Như rõ ràng không kém hắn, công phu thiền định càng sâu không thể dò. Những thứ khác đều có thể dùng kĩ xảo, duy nhất công phu thiền định dưỡng khí mặc dù là cơ sở nhưng không thể xảo trá được. Linh lực của Tông Như ba động, trầm ổn như biển, hiển nhiên công phu thiền định đã tinh thâm đến cực điểm.

Thấy được vẻ mặt của Y Chính, Tông Như liền sáng tỏ, gã không giải thích: “Sư huynh từ Huyền Không Cảnh đến, bọn ta đến từ Côn Lôn cảnh, khác biết đâu chỉ là ngàn vạn dăm, gặp nhau ở chiến trường viễn cổ này cũng là có thiền duyên.”

Y Chính gật gật đầu: “Sư huynh nói rất hay!” Trong lòng hơi tin tưởng, thiên hạ thiện tu đều tề tụ tại Huyền Không Cảnh, Côn Lôn Cảnh lấy kiếm mà nổi danh, chưa hề nghe qua thiện tu đại tự nào cả.

Xem xét lại, Tông Như thiện tu thâm uẩn, trên mặt có thể thấy được vết tích của phong sương, hiển nhiên từng trải qua khổ tu. Đệ tử tại Đại tự không xa hoa nhưng sinh hoạt hàng ngày không phải lo lắng, có thể an tâm thiền tu, ít có khổ tu đồ.

Bỗng nhiên nhớ tới câu nói vừa rồi của Tông Như, gã không khỏi ngạc nhiên hỏi lại: “Nơi này là chiến trường cổ?”

“Ừ. Chúng ta từ bên ngoài đi vào, dọc đường thấy rất nhiều xương cốt, do thời gian trôi qua lâu rồi nên hơi động vào liền biến thành tro bụi. Đại nhân nói, đây là một chiến trường cổ, chỉ sợ đã trải qua vạn năm.” Tông Như không dấu diếm nói.

“Hơn vạn năm?” Y Chính động dung, lập tức vắt óc suy nghĩ: “Vạn năm… Chiến trường cổ… Chiến trường cổ…”

Đại Phật Tự là một trong tám đại tư, lịch sử lâu đời, điển tích bên trong tự rất nhiều. Hắn vắt óc nghĩ lại, có ghi chép nào ghi lại không.

Thấy Y Chính rơi vào trầm tư, Tông Như không giục, kiên trì chờ đợi.

Rất lâu sau, bỗng nhiên Y Chính thì thào nói nhỏ: “Lẽ nào… Lẽ nào…”

Đột nhiên sâu trong mắt hắn toát ra vẻ sợ hãi khôn cùng.

Chọn tập
Bình luận