Nhiếp Thần bị cái thân ảnh đáng sợ kia làm cho chấn động!
Đột nhiên, hắn hiểu vì sao Đại sư huynh Lâm Khiêm vẫn thường nói, Mạc Vân Hải sẽ trở thành địch nhân lớn nhất! Trước kia dù ở ngoài miệng không ai phản đối nhưng trong lòng của mọi người đều không cho lời nói trên là đúng. Những thành viên cao thấp của Côn Luân đều cảm thấy như có điều bức bối.
Dựa vào cái gì ah!
Dựa vào cái gì để Mạc Vân Hải có thể bằng phân với Côn Luân hả? Dựa vào cái gì mà những môn phái sơn dã nhỏ bé nghèo kiết hủ lậu có thể đồng phân với những thiên kiêu chi tử bọn họ hả?
Đến tận bây giờ, tận mắt nhìn thân ảnh như Ma Thần trên bầu trời kia, nhìn thấy cái quang cầu cự đại ẩn chứa sức mạnh kinh nhân kia, hắn mới giật mình thấu hiểu.
Mạc Vân Hải đương nhiên trở thành đại địch của Côn Luân!
Cái thân ảnh hung hãn này sẽ trở thành nỗi ác mộng của Côn Luân!
Hắn chưa từng nhìn thấy một trảm có thanh thế làm cho người ta sợ hãi như thế. Hắn chưa từng gặp phải tu giả đáng sợ như thế. Cho dù là đệ tử mạnh nhất trong môn phái cũng không làm cho hắn cảm giác đánh sâu vào tâm khảm mãnh liệt như thế.
Không chỉ riêng thực lực, mà khí thế kia khác xa bọn hắn!
Tả Mạc tựa như quái vật chứ không phải là người. Trên người hắn có sở hữu rất nhiều thứ tưởng như không thể tồn tại cùng nhau.
Thật sự là một người đáng sợ!
Trước mặt Nhiếp Thần không khí bị kích động loạn lên, những dòng khí lưu mãnh liệt xé rách. Trong tầm mắt hắn mọi thứ đều trở nên vặn vẹo không chân thực. Hắn hiểu ra dưới một trảm này bản thân mình nhất định sẽ hoá thành bột mịn.
Ánh mắt của hắn bình tĩnh trở lại, thần sắc nghiêm túc và ánh mắt trịnh trọng. Hắn ngẩng mặt lên. Trong tầm mắt là tầng tầng vặn vẹo, hắn thấy cái khí phách dữ dằn kia, trong phút chốc, vô số ý niệm trong đầu quay trở lại.
Môn phái còn chưa đủ thận trọng, cảnh giác với Mạc Vân Hải rồi…
Tả Mạc mới là người mạnh nhất Mạc Vân Hải…
Muốn tiêu diệt Mạc Vân Hải, nhất định phải tiêu diệt Tả Mạc trước…
…
Đáng tiếc… Không còn kịp rồi…
Trong lòng của hắn chỉ còn tiếng thở dài. Trong cái tầm mắt vặn vẹo ấy, hắn thấy cực kỳ rõ ràng. Hắn quán chú tất cả sức mạnh của chính mình phản kích một búa của đối phương. Chiêu này chẳng khác nào đụng phải núi lớn, một tia gợn sóng cũng không thấy.
Kim Sắc búa mang lao tới với khí thế bẻ cành khô, đẽo củi mục, lập tức choáng toàn bộ tầm mắt của hắn.
Không có cách nào truyền tin tất cả những chuyện xảy ra ở đây trở về môn phái… Thật sự là tiếc nuối ah…
“Côn Luân.”
Nhiếp Thần thở dài hét lên hai chữ. Lời còn chưa dứt, thân hình đã bị búa mang bao phủ, cả người như rơi vào con sóng dữ.
Hào quang tan hết.
Tả Mạc thở hổn hển, hắn giống như được vớt lên từ dưới nước. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, mồ hôi chảy ra như suối, dòng suối màu đó uốn lượn theo cơ bắp chảy xuống.
Hắn vẫn cố duy trì động tác trảm xuống, đứng yên không nhúc nhích.
Tiếng thở dốc phì phò giống như tiếng kéo ống bễ, xa gần đều nghe thấy.
Ở trước mặt hắn là một cái rãnh sâu khổng lồ bề rộng chừng năm dặm chạy từ chân hắn chạy dài xa tít tắp. Xem chừng cái rãnh này dài không dưới năm mươi dặm! Mặt đất bị xẻ thành một cái rãnh khổng lồ, nhìn thấy mà khiếp vía.
Rãnh sâu sâu không thấy đáy, hai bên thành rãnh sáng bóng như ngọc, nhiều chỗ còn bốc lên khói xanh lượn lờ.
Tất cả mọi người đều sững sờ với một trảm này.
Quỷ Vụ Đồng há hốc mồm, cả buổi không nói được một tiếng nào. Đây là Đồ Đằng khôi tràng… Trước đây có một lần Đồ Đằng khôi tràng bị hư hại, cũng chẳng ai nhớ là vào lúc nào nữa?
Đầu óc nó trống rỗng, không thể nhớ ra điều gì, nhưng mà nó biết rõ, rất nhiều năm rồi nhưng hắn chưa từng trải qua.
Thật lâu sau, nó mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự kinh hãi.
Trong lúc đó, nó ý thức được rằng, bản thân vị tiểu chủ nhân này thật là rất khó lường.
Nhát chém kinh thế hãi tục của Tả Mạc hấp dẫn ánh mắt mọi người, dù là đang tranh đấu như Thập Phẩm và Chân Lăng Mộng cũng không ngoại lệ.
Khi thấy Tả Mạc như Viễn Cổ Ma Thần vừa đáng sợ vừa uy nghi, Thập Phẩm cùng Chân Lăng Mộng đều vô thức ngừng tranh đấu.
Thập Phẩm thấy nhiệt huyết sôi trào, toàn thân như là bị đốt. Khí phách như vậy, uy mãnh như vậy, không thể địch nổi như vậy, thiên hạ cúi đầu không ai có thể ngăn cản như vậy, không phải là điều mình tha thiết ước mơ sao?
Đó mới là chiến đấu a! Đó mới là cường giả a!
Sĩ khí Thập Phẩm tăng vọt, chiến ý sôi sục, trong đầu là khí phách tuyệt luân kia, thân ảnh Vô Địch gặp Thần giết Thần gặp Phật giết Phật khắc sâu ở trong tâm trí nó.
Thập Phẩm!
Như vậy mới xứng với cái tên Thập Phẩm!
Thập Phẩm đột nhiên thét dài, thần lực phát động “Bách Tế Hồn Thí Kiếm”, thét lên một tiếng Sát!
Thập Phẩm bị kích thích, càng thêm phấn khởi càng trở nên điên cuồng, uy thế “Bách Tế Hồn Thí Kiếm” đột nhiên tăng vọt!
Mà Chân Lăng Mộng bị một màn kia khiến tâm hồn thiếu nữ đại loạn. Thực tế chứng kiến Nhiếp Thần sư huynh liều chết phản kích, trước mặt búa mang hung hãn vô song của đối phương thì như tờ giấy mong manh, Nhiếp Thần sư huynh đã chết tại chỗ, sắc mặt của nàng trong chốc lát không còn một tia huyết sắc.
Thân ảnh giống như Ma Thần kia, không ngừng xuất hiện trong đầu nàng, nàng chỉ cảm thấy tâm trí nguội lạnh.
Thực lực của đối phương quá bá đạo, đã vượt qua phạm trù nhân loại!
Một mạnh một yếu, cái thế song phương giằng co lập tức bị phá vỡ.
Thập Phẩm cũng không có một chút ý niệm thương hoa tiếc ngọc trong đầu, nó tâm ngoan thủ lạt, tung ra hết chiêu này đến chiêu khác. Mà loại kiếm quyết như “Bách Tế Hồn Thí Kiếm” lấy sự hung tàn là chủ. Một khi đã chiếm thế thượng phong, đối phương sẽ cảm thấy áp lực cực đại làm cho hít thở không thông.
Được đánh xong toàn bộ hưng phấn Thập Phẩm, chỉ cảm thấy trong đầu cái gì đó bị đột phá, một cảm giác thoải mái trước nay chưa từng có dâng lên trong lòng.
Trong nội tâm khẽ động, Thập Phẩm lại tế sát chiêu!
“Bách Tế Hồn Thí Kiếm”!
Nguyệt Nha Đao đỏ sậm gào thét hướng Chân Lăng Mộng đang tâm thần đại loạn mà bay tới.
Huyết sắc tàn ảnh mỏng như lụa mỏng biến mất không còn gì nữa, Nguyệt Nha Đao màu đỏ sậm như là Huyết Nguyệt bên ngoài không ngừng có hư ảnh xuất hiện, cái này sinh thì cái kia diệt!
Mỗi hư ảnh xuất hiện,sát khí của Nguyệt Nha Đao lại tăng thêm một phần!
Bảy cái hư ảnh!
Sát khí hình Nguyệt Nha Đao đã đạt tới mức độ kinh người, kiếm quang của Chân Lăng Mộng vừa chạm vào Nguyệt Nha Đao liền nứt vỡ tiêu tan!
Một luồng máu tươi ồ ạt phun thẳng lên không trung.
Chân Lăng Mộng sinh cơ đã tuyệt!
Chân Lăng Mộng ngã xuống đất, Chim Ngốc chậm rãi thu hồi lửa Phượng Hoàng, mà tại chỗ lửa Phượng Hoàng vừa bao phủ, mọi vật đều trở thành tro bụi.
Chim Ngốc không có việc gì, bước đi thong thả, đầu chim ngẩng cao, vẻ mặt ngạo yêu kiều đứng ở một góc.
Trong Thủ Kiếm sảnh có treo vô số Ngọc Kiếm. Mỗi một Ngọc Kiếm ước dài ba tấc, thân kiếm đều có viết tên một gã đệ tử, chuôi kiếm buộc dây đỏ, đầu dây kia buộc vào xà nhà.
Ngẩng đầu nhìn vào trong sảnh thì sẽ thấy vô số Ngọc Kiếm rủ xuống.
Bỗng nhiên, bụp bụp bụp, ba thanh Ngọc Kiếm không hề có dấu hiệu báo trước bị vỡ nát.
Trong sảnh, gã đệ tử trông coi thần sắc đại biến, điều này nghĩa là có ba gã Côn Luân đệ tử gặp nạn. Gã liền bước lên phía trước nhặt lên mảnh vỡ lên nhìn rõ ba tên người. Sau đó sắc mặt của y lập tức trắng bệch.
Ba gã Côn Luân tử!
Thế mà có ba gã Côn Luân tử gặp nạn!
Điều này sao có thể?
Ai, ai có thể giết chết ba gã Côn Luân tử?
Toàn bộ Côn Luân không quá năm mươi tên Côn Luân tử, mỗi một vị Côn Luân tử trong môn phái địa vị vô cùng tôn quý, mỗi người bọn họ thực lực kinh người. Tùy tiện xuất ra đi một vị cũng đủ để hô mưa gọi gió.
Thế nhưng mà…
Thậm chí có ba gã Côn Luân tử đồng thời gặp nạn!
Từ khi Côn Luân tử thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên. Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, gã đệ tử trông coi nổi khùng chạy như điên ra ngoài.
Không bao lâu, tin tức ba gã Côn Luân tử gặp nạn truyền khắp toàn bộ Côn Luân!
Côn Luân chấn động!
Tả Mạc đặt mông ngồi xuống đất cái rầm. Hắn dang hai tay ngửa mặt ngã xuống, bất chấp mồ hôi không ngừng chảy, ra sức thở dốc như cá gặp cạn.
Sức mạnh toàn thân bị rút sạch, sự mệt mỏi khiến đầu óc hắn trống rỗng.
Đã qua hồi lâu, tinh thần hắn mới dần dần khôi phục lại.
Cảm xúc tích tụ được thổ lộ, lòng hắn thần chưa từng có thông suốt đến vậy. Nợ máu của sư môn, hắn một mực ghi tạc trong lòng, nhưng mà, cá tính hắn không giống Vi Thắng gọn gàng mà linh hoạt đơn giản mà trực tiếp, thề cầm kiếm là tâm trí minh mẫn, dần dà, điều này ngược lại trở thành ảnh hưởng đến tâm cảnh ngăn trở hắn tiến thêm một bước.
Hắn phải dùng phương thức như vậy, đem tâm sự tích tụ trong lòng thổ lộ ra, tâm thần tươi sáng, thực lực của hắn lại tiến thêm một bước.
Rút sạch sức mạnh trong thân thể, hiểu rõ Không Minh tâm thần. Cái loại cảm giác kỳ lạ và tuyệt vời này, làm cho hắn cảm thấy khoan khoái dễ chịu không nói nên lời.
Hắn biết rõ, đánh xong một trận này, thực lực của hắn sẽ tăng tiến một bước!
Thỉnh thoảng vẫn có người từ năm điện đi ra. Nhưng nếu không phải người của mình thì không một ai may mắn thoát chết!
A Quỷ xuất quỷ nhập thần. Thường thì khi địch nhân vừa tiếp vào, nàng giống như quỷ mị xuất hiện từ sau lưng đối phương, bộp, bóp nát cổ của đối phương.
Hắc Kim Phù Binh cũng không yếu thế. Nó nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Thập Phẩm, trong lòng cảm thấy bất công, càng ra tay đánh đập tàn nhẫn.
Quỷ Vụ đồng đương nhiên cũng cần biểu hiện một chút, xoát thoáng một phát tồn tại cảm giác.
Nhưng mà, năm xưa nó đường đường là cường giả Quỷ Vụ bộ lạc, điện chủ Vụ điện, giờ sa sút tới mức phải đi đánh lén, thật là khiến người thương cảm a!
Thế nhưng mà, mỗi khi khóe mắt nó thoáng liếc qua Chim Ngốc như ngủ như không thì nó lập tức cảm thấy, tốt hơn hết không nên múa rìu qua mắt thợ…
Vì lẽ gì mà mình và thiên địch (kẻ thù tự nhiên) lại ở cùng một đội ah…
Lệ rơi đầy mặt nó.
Cao thủ phần lớn đều bị tiêu diệt cùng một cách giống nhau. Mỗi một tên đi ra đối mặt với công kích mãnh liệt của A Quỷ và Hắc Kim Phù Binh, thường thì cứ một chiêu đã đi đời nhà ma.
Hai người đều là ra tay hung ác, giết người như vớ được. Tên hài tử Dương Quang thấy thể hiện vẻ mặt không đành lòng, không đành lòng, không đành lòng… Vẫn là không đành lòng…
Bọn Vi Thắng, La Ly, Tông Như lần lượt từ năm điện đi vào làm lực lượng lập tức càng thêm sung túc.
Hắc Kim Phù Binh và A Quỷ càng thêm không kiêng nể gì cả, ra tay càng thêm tàn nhẫn, dù sao bọn họ còn có rất nhiều người trợ chiến mà.
Thế nhưng những người đến đều muốn chạy ra xem cái rãnh sâu dài năm mươi dặm mà Tả Mạc một búa chém ra. Ai cũng không ngừng thán phục.
Những hộ vệ kia, ánh mắt vô cùng sùng kính nhìn Tả Mạc nằm im re trên mặt đất. Thằng cha Quỷ Vụ Đồng ở bên cạnh thỉnh thoảng lại miêu tả vừa rồi chủ nhân anh vĩ oai hùng như thế nào. Nó thuật lại bằng vẻ mặt hưng phấn, nước bọt văng tứ tung.
Quả nhiên, đại nhân không hổ là đại nhân!
Bình thường không ra tay thì thôi đã ra tay là phải kinh thế hãi tục!
Đáng tiếc, những tên gia hoả vẻ mặt sùng bái nhìn Tả Mạc lại không nghe được nội tâm thần tượng của bọn họ đang đấu tranh.
“Những ánh mắt này… Thật sảng khoái a… Bây giờ đã thấy lão đại của các ngươi tỏa sáng ngạo nghễ rồi nha…”
“Thôi xong, bả vai như muôn rớt cả ra… Không nên cùng bọn họ nói chuyện… Như vậy sẽ thật mất mặt ah… A…… Thôi thì cứ nghỉ ngơi một chút lát nói chuyện sau…”