Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 492: Thanh Mộc mật cảnh

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Tả Mạc tiến vào một giấc mộng rất kì quái.

Đó là những đầm nước hoang liên miên bất tận, cỏ mọc tới tận thắt lưng, những tiếng kêu của loài vật không biết tên. Những con chim với màu sắc rạng rỡ. chiếc đuôi thật dài bay tới bay lui giữa rừng cây um tùm. Bầu trời trên cao bỗng trở nên tối tăm mù mịt, Tả Mạc ngẩng đầu nhìn, không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, một con quái điểu thật lớn không biết tên giống như núi nhỏ chậm rãi lướt qua đỉnh đầu hắn.

Tả Mạc chưa từng gặp qua con chim nào to đến vậy, hoang thú trước mặt nó chỉ như một tiểu hài tử mà thôi. Nó giang hai cánh đã đủ che phủ bầu trời, nơi nó đi qua giống như bóng đêm đang phủ xuống.

Hắn ngây ra ngửa mặt nhìn, trợn mắt há mồm.

Không đợi hắn kịp tỉnh lại thì đằng sau lưng đột nhiên truyền tới một âm thanh trầm thấp.

“Người tới là ai? Vì sao tự tiện xôgn vào Thanh Mộc mật cảnh của ta? Nhanh lui ra, ta tha mạng cho ngươi!”

Tả Mạc giật nảy mình, vội xoay người phát hiện ra phía sau cách hắn không xa từ biết lúc nào đã xuất hiện một thân ảnh mơ hồ. Người này cách hắn không quá xa nhưng bất luận Tả Mạc nỗ lực thế nào đều không thể nhìn rõ được đối phương, cả người đối phương như một bóng mờ mơ hồ.

“Thanh Mộc mật cảnh? Đây là nơi nào? Ngươi là ai? Sao ta lại xuất hiện ở đây?” Tả Mạc ngơ ngác hỏi.

Đến tận bây giờ hắn chưa biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở đây. Hắn cố gắng nhơ lại nhưng không thể nào nhớ nổi, kí ức trước đó hoàn toàn trống rỗng.

Đối phương dường như không nghĩ đến tự nhiên Tả Mạc sẽ hỏi câu này, nhất thời hắn như mơ ngủ, thì thào tự hỏi: “Ta là ai?”

“Ngươi là ai cũng không biết sao?” Tả Mạc hiếu kì hỏi, đột nhiên hắn phát hiện ra đối phương rất ngốc.

“Ta là ai? Ta là ai…” Bóng mờ cứ đứng đó lẩm bẩm, giọng nói có chút nôn nóng, hắn không nghĩ ra được gì.

Tả Mạc cảm thấy có chút thương cảm với đối phương, cảm xúc đồng bệnh tương liên, hắn bị người ta mạt dung cải thức, kí ức trước kia ở Vô Không Sơn đều biến mất.

“Đừng vội đừng vội.” Tả Mạc vội vàng an ủi đối phương: “Nghĩ không ra thì thôi, đại trượng phu sống trên đời, tên tuổi gì gì đó chỉ là phù vân thôi.”

Đối phương dừng lại, dường như đang nghĩ tới những lời Tả Mạc vừa nói.

Tả Mạc thành thục hỏi: “Huynh đệ, Thanh Mộc mật cảnh là nơi nào? Ngươi có quen thuộc nơi này không?”

“Đương nhiên quen thuộc rồi.” Đối phương vô ý thức trả lời: “Thanh Mộc mật cảnh chính là Thanh Mộc mật cảnh, ta ở nơi này mà.”

“Nguyên lai là địa bàn của huynh đệ!” Hai mắt Tả Mạc sáng bừng lên, lập tức tâng bốc: “Chẳng trách ta nhìn đại ca lại oai hùng bất phàm như vậy, khí thế này không phải kẻ bình thường có được! Bây giờ những người có địa bàn đều là kẻ có máu mắt cả! Đại ca quá lợi hại! Nếu đã là địa bàn của đại ca, người cần phải bảo kê cho tiểu đệ đó!”

Không biết có phải bị những lời đường mật của Tả Mạc làm cho quên đi câu hỏi “ta là ai” lúc trước không mà bóng mờ hơi sửng sốt sau đó lại ngơ ngác hỏi: “Bảo kê là cái gì?”

“Chính là có rượu mọi người cùng uống, có cơm mọi người cùng ăn đó.” Tả Mạc mặt dày nói. Hắn không nói linh tinh, chỉ cảm thấy đối phương đối với hắn không có địch ý. Không biết có phải là do đối phương mất đi kí ức hay không nhưng Tả Mạc cảm thấy trên người đối phương sự thân thiết quen thuộc.

Loại cảm giác này đối với Tả Mạc là cực kì hiếm có.

Bóng mờ cái hiểu cái không ậm ừ, thân ảnh mờ hồ dần trở nên rõ ràng hơn, Tả MẠc lúc này mới nhìn rõ hình dạng đối phương.

Tóc màu xanh biếc, áo choàng trên vai, khuôn mặt tuấn lãng, ngũ quang tinh xảo như tạc, hai mắt như đá vỏ chai (đá mácma núi lửa phun, còn gọi là thuỷ tinh núi lửa) thâm thuý nhìn Tả Mạc, vô cùng hứng thú. Y phục trên người hắn là do vô số lá cây hợp thành, bích diệp như giáp, tầng tầng lớp lớp cực kì sinh động.

“Không hổ là đại ca! Đẹp trai đến mức nữ nhân cũng lâm vào mộng tưởng!” Tả Mạc lại vuốt mông ngựa, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy chút bi tráng. Những người bên cạnh hắn đều là những kẻ anh khí bất phàm, làm lão đại hắn phải chịu quá nhiều áp lực!

“Nữ nhân dùng ảo trận?” Vẻ mặt đối phương đầy ngơ ngác, hiển nhiên không hiểu Tả Mạc đang nói gì.

Tả Mạc không giải thích, nhìn xung quanh hiếu kì hỏi: “Đại ca, sao ta lại tới nơi này?”

“Đây là Thanh Mộc mật cảnh của Thái Dương thần điện, ngươi sao lại xông vào Thái Dương thần điện?”

Sự chất phát vừa rồi biến mất, thay vào đó là ánh mắt như lợi kiếm, giống như có thể đâm thẳng vào tim Tả Mạc.

Tả Mạc giật mình, kí ức lúc trước như hồng thuỷ tràn về, hắn nhớ tới tất cả sự việc trước đó.

“Đây chính là Thái Dương thần điện sao?” Tả Mạc có chút không hiểu hỏi: “Ta rõ ràng đang nghiên cứu thần lực ở thạch bích, lẽ nào ta ngộ ra thần lực rồi?”

“Ngộ ra thần lực?” Bích phát nam tử nhăn trán hỏi: “Thần lực vốn là trời sinh sao có thể ngộ được?”

“Thần lực vốn là trời sinh?” Tả Mạc đầu ong ong nói: “Chưa từng nghe ai nói thần lực là do trời sinh cả. A, khả năng là viễn cổ khác xa so với bây giờ, bây giờ thần lực đã sớm thất truyền, chúng ta tu luyện chính là linh lực, thần thức và ma thể.”

“Thần lực thất truyền?” Bích phát nam tử ngẩn ra.

“Mấy vạn năm, không thất truyền mới là lạ!” Tả Mạc lẩm bẩm trong miệng.

Nói thật, hắn với những chuyện xưa cũ không thích lắm. Đừng nói tới loại viễn cổ thần lực như định phách thần quang này, ngay cả cấp cổ hoang tế thuật mấy nghìn năm trước đều khiến hắn đau khổ tới chết đi sống lại.

“Mấy vạn năm… Nguyên lai đã mấy vạn năm rồi…” Bích phát nam tử thì thào tự nói, thần tình hoảng hốt.

“Đại ca, ngươi không sao chứ?” Tả Mạc cẩn thận hỏi lại.

Bích phát nam tử hoàn toàn không để ý tới hắn, một lúc lâu sau mới bùi ngùi thở dài nói: “Bộ lạc thái dương kia chắc cũng vẫn lạc rồi.”

Tả Mạc gật đầu: “Đã sớm vẫn lạc rồi, bây giờ đã không còn bộ lạc, không còn đồ đằng rồi. Ta đi qua chiến trường Phong Tuyệt, đó là một hải dương cát Kim Lưu, chắc là nơi cường giả bộ lạc thái dương ngã xuống. Ồ, ta còn nhìn thấy thái dương tinh loại.”

Tả Mạc nhớ tới thái dương tinh loại mà mình tìm thấy ở chiến trường Phong Tuyệt, thái dương tinh loại sau khi bị quái thi phong ấn thì giống như một thuỷ tinh cầu phổ thông.

Hắn chỉ biết đây là thứ tốt, đến tận bây giờ hắn không biết nó có lợi ích gì. Quái thi chỉ nói cho hắn nó là thứ tốt, Tả Mạc không thể đoán ra được phẩm giai của nó, không biết đến bao giờ mới có thể sử dụng được.

Tài không để lộ, Tả Mạc khôgn biết đối phương có ngửi thấy mùi tiền mà nổi máu tham hay không nên không định lấy ra.

“Thái dương tinh loại, mạnh như bộ lạc thái dương mà cũng không thoát khỏi sức mạnh của năm tháng.” Bích phát nam tử cảm thấy sự cô độc than lên một tiếng, bỗng hắn ngẩng đầu, cười mà như không cười nhìn Tả Mạc: “Thái dương tinh loại của ngươi ta không cần, đừng lo ta sẽ đoạt mất nó.”

Tả Mạc suýt chút nữa thì chết sặc, tâm trạng hoảng sợ, câu nói tiếp theo của bích phát nam tử khiến hắn muốn hồn phi phách tán.

“Người có khả năng phong ấn được thái dương tinh loại thực lực rất mạnh!” Bích phát nam tử thản nhiên nói.

Trực tiếp bị người ta vạch trần, da mặt có dầy như Tả Mạc cũng cảm thấy ăn không tiêu, hắn càng cảm thấy khiếp sợ thực lực của bích phát nam tử trước mặt!

Đối phương chỉ nhìn qua đã biết trong giới chỉ của hắn có những gì, thực lực thật quá khủng bố!

“Khó trách tại sao ngươi có thể đi vào đây.” Bích phát nam tử lẩm bẩm: “Trong minh minh, số phận đã định trước.”

Tả Mạc như lọt vào sương mù, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Đại ca, ngươi đang nói gì vậy?”

Bích phát nam tử đột nhiên ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Ngươi vận khí không tệ, đi theo ta.”

Tả Mạc chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thân đã ở nơi khác.

Khi hắn nhìn thấy xung quanh, nhất thời không thể khép miệng vào nổi.

Phóng tầm mắt, vô biên vô hạn rừng cây rậm rạp, nhìn không thấy bờ bến. Từng tán cây tạo thành một đại dương cây cối. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ít yêu thú từ thời viễn cổ bên trong rừng cây, đột ngột xuất hiện, đột ngột biến mất.

Hai người Tả Mạc đang đứng trên tán cây của một gốc đại thụ.

Quỷ dị nhất chính là bầu trời trên đầu, bảy mặt trời, giống nhử một hoả cầu thật lớn được treo trên cao.

“Đây là Thanh Mộc mật cảnh.” Bích phát nam tử thản nhiên nói, trên tay hắn xuất hiện một cái bọt khí trong suốt, bên trong bọt khí là một biển rừng thu nhỏ.

“Thanh Mộc mật cảnh là gì?” Tả Mạc hỏi.

“Bộ lạc thái dương là một trong những bộ lạc mạnh nhất, thần điện của bọn họ trải rộng khắp thái cổ. Nhìn thấy bảy mặt trời trên đầu không? Nó tượng trưng cho địa vị của thần điện, thần điện nhiều nhất có mười mặt trời.”

Bích phát nam tử chậm rãi nói: “Thần điện chủ hoả, có kim mộc thuỷ thổ tứ cảnh trấn thủ tứ phương thần điện. Mỗi một mật cảnh đều có người canh gác, Thanh Mộc mật cảnh chính là ta.”

Tả Mạc nghe xong trợn mắt há mồm.

“Ta không phải là đại ca.” Bích phát nam tử cười khổ nói: “Canh gác mật cảnh đều là những cao thủ do bộ lạc thái dương tuyển chọn từ bộ lạc khác. Ta nhớ ta là ai rồi, ta là con trai của thủ lĩnh bộ lạc thanh đằng, Thanh Lâm. Canh gác ba mật cảnh khác cũng đều là cao thủ của các bộ lạc.”

Tả Mạc ngây ra như phỗng, hắn bây giờ mới hiểu ra, bộ lạc thái dương năm đó cường đại tới mức nào.

“Thái dương vẫn lạc rồi, chúng ta cũng phải tiêu vong thôi.” Thanh Lâm giải thích.

Tả Mạc giật nảy mình: “Tại sao lại như vậy?”

“Trên người mỗi chúng ta đều có hạ cấm chế, bộ lạc thái dương vẫn lạc rồi, theo lý thuyết chúng ta đã sớm phải tiêu vong theo. Chỉ không biết vì cái gì mà thần điện năm đó đột nhiên đóng lại, ngăn cách với ngoại giới, cũng ngăn cách luôn lực lượng của cấm chế. Bây giờ thần điện muốn tái hiện ánh mặt trời, sức mạnh của cấm chế không thể nào ngăn cản được rồi.”

Bích phát nam tử ngữ khí đầy hào hiệp, thấy vẻ mặt lo lắng của Tả Mạc liền an ủi: “Này đối với chúng ta mà nói cũng tính là một loại giải thoát. Thần điện đóng cửa nhiều năm như vậy, không có lực lượng của đồ đằng, cấm chế mỗi mười năm sẽ cắn dứt một lần, sống không bằng chết.”

Hắn không muốn nói nhiều về việc này nữa, nói: “Ngươi mang theo thái dương tinh loại, chỉ cần không đia qua những địa phương nguy hiểm thì bên trong thần điện hẳn không xảy ra vấn đề gì. Thái Dương thần điện năm đó vô cùng cường thịnh, trân bảo bên trong thần điện nhiều vô số, tuy rằng mai một không ít nhưng hẳn là vẫn còn nhiều thứ còn tốt, đối với ngươi cũng là một lần may mắn.”

“Bất quá, trước đó người cần phải có thần lực.”

Những lời này giống như chậu nước lạnh tưới từ đầu tới chân Tả Mạc, tâm lý hắn dần nguội lạnh.

Còn cần có thần lực sao…

Thấy được vẻ mặt khóc không ra nước mắt của Tả Mạc, bích phát nam tử mỉm cười nói: “Ngươi có thái dương tinh loại trợ giúp, không vi phạm vào cấm chế của thần điện. Vấn đề thần lực ta có thể nghĩ cách giúp ngươi.”

Tả Mạc hai mắt sáng ngời, vội hỏi: “Cách gì?”

Chọn tập
Bình luận