Thành Thái An, đấu trường khiêu chiến.
Biển người không ngừng ùa tới như thủy triều, nhanh chóng chiếm mất bảy tám phần khán đài đấu trường. Đấu trường khiêu chiến vốn đang có người tỷ thí, nhưng nghe nói Bàng Thần nổi tiếng khiêu chiến với người khác, lập tức nhường đấu trường khiêu chiến lại.
Tả Mạc vốn định đánh kẻ đáng ghét này răng rơi đầy đất, nhưng khu vực xung quanh bia ma công cấm tranh đấu. Tả Mạc cũng sợ quấy nhiễu A Văn đang chìm trong đốn ngộ, bèn đồng ý tới đấu trường khiêu chiến.
Khi thấy khán đài dần dần bị lấp đầy, Tả Mạc nhớ tới hồi còn ở núi Vô Không, tình cảnh lúc tham gia hội thi kiếm. Cảnh tượng trước mắt cũng thật giống hồi đó, đó là những trận chiến chỉ thuần túy là tỷ thí. Chiến đấu về sau trận nào cũng là sinh tử, tàn khốc thảm liệt, để thắng lợi có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Thật khiến người ta hoài niệm!
Nhớ tới hội thi kiếm, dùng phù trận đánh bại đối thủ, lại bị các sư thúc mắng làm mất mặt môn phái kiếm tu. Nhớ tới Tiểu Quả đáng yêu hướng nội, nhớ tới sư tỷ Lý anh Phượng, đúng rồi, lúc đó mình còn phải gọi Lý Anh Phượng là sư tỷ. Trong vô thức, suy nghĩ của Tả Mạc đã ngược dòng thời gian trở về với những ký ức xưa. Khoảng thời gian đó tuy gian khổ nhưng lại thật vui vẻ, những con người thường xuyên trách mắng nhau nhưng lại đầy ấm áp đó như ánh mặt trời xuyên qua rừng cây, để lại những bóng nắng bên dưới, mang theo làn gió nhẹ ôn hòa, lập tức khiến lòng hắn đầy ấm áp.
Cảm giác quyến luyến và đau thương khó nói nên lời lan ra trong lòng hắn.
Tả Mạc cúi đầu xuống, mặt đất trong tầm mắt bỗng trở nên xa xôi và mơ hồi. Tiếng động ồn ào ầm ĩ cũng như rời xa, chỉ còn tiếng tim đập và tiếng hít thở, thế giới bỗng trở nên yên tĩnh, chỉ còn mình hắn lầm bầm tự nói.
Chưởng môn, các sư thúc, con nhất định sẽ cứu Tiểu Quả và Lý sư tỷ về!
Không phải nghiến răng nghiến lợi, lại càng không như chém đinh chặt sắt, những lời này bình thản không chút dao động, như kể lại một câu chuyện rất bình thường. Không cần dõng dạc khảng khái, không cần tuyên thệ, đây là điều Tả Mạc tự nói với mình.
Trong cơn trầm mặc, Tả Mạc giơ tay phải lên, bắt đầu tháo bỏ lớp băng trên tay phải từng chút từng chút một, hắn không ngẩng đầu lên, cũng chẳng hề nhìn Bàng Thần ở phía đối diện.
Trên khán đài bốn phía, tiếng bàn luận lao nhao.
“Tên này là ai? Sao lại kiêu ngạo như vậy? Người mới à? Dám lên mặt trước Bàng Thần, ha ha, đúng là tự tìm cái chết!”
“Ai da, dẫu sao cũng chết, trước khi chết có hung hăng càn quấy một chút cũng hay!”
“Đúng là kỳ lạ, sao Bàng Thần lại đi khiêu chiến một người mới? Chẳng lẽ giờ hắn xuống thấp tới mức này à? Càng kỳ quái hơn là người mới này không ngờ lại đáp ứng! Thật khó hiểu! Thật khó hiểu!”
“Các ngươi nói xem, nếu Bàng Thần thất bại…”
“Đánh rắm! Đừng quên, Bàng Thần cũng khá nổi danh đấy! Ngươi cho người nổi danh như vậy là đầu óc bã đậu à? Giờ những người mới đúng là không biết sống chết, tuổi còn trẻ thế đã định vứt bỏ cái mạng rồi.”
“Có điều, Bàng Thần thắng thế cũng chẳng hay, thật mất thân phận…”
Khán đài vẫn chưa được lấp đầy, tuy có thể thấy người nổi danh chiến đấu nhưng đối với mọi người mà nói, đối thủ của Bàng Thân thật quá yếu. Những người này chẳng qua chỉ đến xem Bàng Thần ra tay, về phần thắng bại, cái này chẳng phải đã rõ quá rồi sao.
“Bàng Thần, trong mười chiêu, ngươi còn chưa giải quyết xong tên này thì sau này đừng tới đi chơi với ta nữa!”
Trên khán đài, đột nhiên một thiếu nữ cao giọng hét lớn về phía đáu trường. Cô gái này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt sáng rực, khóe miệng cong cong, lộ vẻ ngây thơ đáng yêu.
Khán đài lập tức bùng nổ.
“Ố ồ ô! Là tiểu thư Hoa Ninh! Có trò hay để xem rồi!”
“Ha ha! Đã sớm nghe nói Bàng Thần đang theo đuổi tiểu thư Hoa Ninh, xem ra đúng là thật rồi!”
“Có trò hay để xem rồi! Mười chiêu! Tiểu thư Hoa Ninh thật thâm độc!”
Bàng Thần cất tiếng cười dài: “Tiểu Hoa Ninh đã nói vậy, Bàng Thần sao dám không theo? Mười chiêu thì mười chiêu!”
Tiếng cười dài này quả thực phóng khoáng tới cực điểm, lời nói chắc nịch không hề do dự, thể hiện rõ phong phạm cao thủ và vẻ tự tin! Trên khán đài, không biết bao nhiêu thiếu nữ ma tộc lộ vẻ ngưỡng một, tuy tiểu thư Hoa Ninh vẫn đang trong đấu trường nhưng các nàng vẫn hét lên từng tràng chói tai.
Tiếng bàn luận xôi nổi lại vang lên, hứng thú của mọi người bị khơi gợi, so với chuyện không lo về thắng bại thì giờ ước hẹn mười chiêu này càng đáng xem hơn. Mọi người nhao nhao suy đoán, liệu Bàng Thần cần mấy chiêu mới thắng lợi, thậm chí rất nhiều người tranh nhau đấu khẩu.
Hoa Ninh vô cùng hài lòng với câu trả lời của Bàng Thần, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ hứng phấn. Những hộ vệ bên cạnh nàng cũng mỉm cười nhìn vào đấu trường.
Được mỹ nhân khích lệ, Bàng Thần sĩ khí phấn chấn.
Giờ trong đầu hắn đầy những suy nghĩ thắng làm sao cho đẹp, mỹ nhân ở bên cạnh, không thắng đẹp một chút thì đúng là lãng phí cơ hội trời ban này.
Có điều, khi ánh mắt hắn hạ xuống người Tả Mạc, sắc mặt lại đột nhiên âm trầm.
Đối phương cúi đầu, từ từ cởi lớp băng, từ đầu đến cuối không liếc mắt nhìn hắn tới một lần.
Trong mắt Bàng Thần thoáng hiện vẻ giận giữ, hắn chiến đấu trong thành Thái An này vài chục trận lớn nhỏ nhưng chưa tùng bị người ta không thèm nhìn như vậy. Không thừa cơ đánh lén, hắn có đủ tự tin với thực lực của mình.
Vốn chỉ là nhận tiền, ra mặt thay cho người ta, nhưng giờ Tả Mạc không thèm nhìn tới hắn, khiến hắn vô cùng tức giận.
Đường đường Bàng Thần, không ngờ lại bị một người mới khinh rẻ!
Cảm giác nhục nhã khó tả dâng lên trong lòng, Bàng Thần hít một hơi thật sâu, trong mắt đầy sát khí.
Không chém chết đối phương ngay tại chỗ thì làm sao gây ấn tượng với Hoa Ninh được.
Lớp băng rất dài, không ngừng cởi bỏ, ma vân trên tay phải Tả Mạc từ từ hiện lên trước mắt mọi người. Ánh sáng màu lam rực rỡ chảy dọc ma vân, mang theo ánh sáng ảo mộng mê ly.
Con ngươi Bàng Thần co rút lại!
Đây là…
Lúc này, Tả Mạc ngẩng đầu lên, những hình ảnh quá khứ như thủy triều rút đi, hai mắt lại bình thường trở lại.
Thần sắc hắn vẫn hờ hững, chỉ có đôi mắt khẽ lộ vẻ bi thương nhung nhớ, cũng lộ vẻ cố chấp và kiên định không nói nên lên.
Vậy, bắt đầu từ trận chiến này đi!
Ánh mắt Tả Mạc đột nhiên trở nên sắc bén, cả người như được cởi bỏ lớp băng vô hình. Khí thế kinh người không hề che lấp, như dã thú mất đi gông cùm, vẻ hung tàn toát ra khỏi cơ thể, xộc thẳng lên trời!
Ầm!
Khí thế đột nhiên bộc phát như sóng đánh vỡ đê, ầm ầm tỏa ra bốn phía!
Khán đài vốn ầm ĩ như bị một bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu, tất cả những tiếng tranh luận đều ngưng bặt lại!
Tướng giai!
Hắn là Tướng giai!
Con ngươi Bàng Thần trợn tròn, trên mặt hiện vẻ kinh ngạc và không dám tin tưởng! Hắn biết Tả mạc là tướng giai, tình báo Lục Dạ Xoa cấp cho hắn đã từng nói đối phương là tướng giai. Nhưng hắn vẫn không để ý, ở thành Thái An, có can đảm khiêu chiến đều là tướng giai, ngã xuống dưới chân hắn cũng đều là tướng giai. Trong thành Thái An tàng long ngọa hộ này, tướng giai chẳng là gì cả.
Mãi tới lúc này, Tả Mạc chẳng chút cố kỵ phóng thích khí thế khiến gã cảm thấy bất ổn!
Trên khán đài, Hoa Ninh trợn tròn mắt, ngơ ngác nhìn và đấu trường, các thị vệ xung quanh nàng sắc mặt đầy căng thẳng.
Khí thế thật cường đại!
Trong bầu không khí yên lặng như vậy, giọng nói Tả Mạc lạnh lùng vang lên, như tiếng chuông tang truyền tới tai mỗi người.
“Bắt đầu đi.”
Vừa nói xong, chân Tả Mạc nhấc lên để lại một chuỗi tàn ảnh, cứ như đột nhiên xuất hiện trước mặt Bàng Thần.
Ma vân màu xanh đậm mang theo lớp gợn sáng như sóng nước. Nắm đấm xiết chặt, không khí vặn vẹo, thanh thế kinh người, đánh thẳng vào mặt bàng Thần.
Nhanh quá!
Cảm giác vô cùng nguy hiểm dâng trào, lông tóc toàn thân Bàng Thần đều dựng đứng!
Dưới tình thế cấp bách, Bàng Thần không dám giữ lại chút nào, hét to một tiếng, gân bắp toàn thân căng lên, như dây cung đột nhiên kéo ra, ma vân màu nâu đột nhiên hiện lên!
Giảo Cổ Mãng Ma Thể!
Chỉ thấy hai tay hắn như một cái túi không xương, lại như một cái vòng da, rung lên không ngừng!
Ánh sáng màu nâu rời tay hắn, đón thẳng nắm đấm Tả Mạc, đồng thời một bóng mờ mắt thường khó thấy đánh thẳng vào hạ bàn Tả Mạc, như một bóng ma âm thầm xuất thủ!
Vừa ra tay, Bàng Thần không hề do dự, dùng ngay thủ đoạn mạnh nhất!
Ma vân xanh đậm mang theo quầng sáng kinh người và luồng sáng màu nâu không chút hoa xảo, đánh thẳng vào nhau!
Bàng Thần đột nhiên biến sắc, bất chấp mọi thứ, vội vã bứt ra, rút lui!
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề như đánh vào một thứ gì đó rất mềm mại, ánh sáng màu nâu nổ tan thành một màn sương mù!
Một nắm đấu màu lam đậm xuyên thẳng qua màn sương mù màu nâu, bám sát theo Bàng Thần như giòi bọ theo xương.
Bàng Thần hồn phi phách tán, cái rung đó rất có danh tiếng gọi là Mãng Giảo Đạn, bình thường dùng nhu khắc cương vẫn luôn thuận lợi. Hôm nay không ngờ ngăn cản đối phương một chút cũng không được. Điều này nói lên rằng lực lượng một quyền của đối phương vượt xa sức chịu đựng lớn nhất của Mãng Giảo Đạn!
Phốc, cùng lúc đó, tay trái đối phương lóe lên ánh vàng kim, ngăn cản đòn đánh lén của hắn.
Xà Tín Tiễn!
Mũi tên cứng rắn sắc bén là vậy nhưng không thể tạo thành bất cứ ảnh hưởng nào cho đối phương.
Đây là loại ma công gì?
Sao lại có lực lượng kinh khủng như vậy?
Tả Mạc vốn không dùng ma công mà dùng Thiên Ba Quyền Quyết hắn đã sớm bỏ qua! Môn quyền quyết này với Tả Mạc đã hơi lạc hậu. Nhưng vừa rồi lĩnh ngộ được chút kỹ xỏa cơ sở trên bia ma công, Tả Mạc nảy sinh ý tưởng mới, hắn không tự chủ điều chỉnh lại quyền quyết.
Con đường của thiền tu với con đường của ma công không khác biệt nhau quá nhiều.
Tả Mạc thân mang ma thể Thập Ô Thiên Nghi đứng thứ ba trong tướng giai, tuy còn không cách nào phát huy uy lực của Thập Ô Thiên Nghi nhưng thân thể mạnh mẽ không dưới bất cứ loại ma thể tướng giai nào! Nhất là nắm tay phải hắn vừa được khắc ma vân Vạn Điệp Thiết Bối, không thể phá vỡ, uy lực của môn quyền quyết này có thể phát huy tới mức tận cùng.
Tả Mạc vừa ra tay đã là sát chiêu mạnh mẽ nhất trong Thiên Ba Quyền quyết – Lưu Ly Thiên Ba! Đây cũng là chiêu duy nhất trong toàn bộ Thiên Ba Quyền quyết khiến Tả Mạc để ý.
Nhưng khác với quyền mang rời tay trước kia, Tả Mạc dùng lực khống chế mạnh mẽ của mình, không ngừng chồng chất lực lượng lên quyền phải, hình thành một thế quyền mới bá đạo tuyệt luân!
Ngay cả Tả Mạc cũng phải ngạc nhiên với uy lực một quyền này.
Nhưng đầu óc hắn không chút chậm chạp, chân phải đột nhiên dậm mạnh xuống đất, lại phát lực.
Câu nói trên bia ma công như làn nước lướt qua lòng hắn.
Gân cốt máu thịt trên người hắn như vật sống tự động điều chỉnh, động tác hắn càng lúc càng cân đối, lực lượng càng ngưng tụ, tốc độ càng nhanh nhẹn!
Thân thể Tả Mạc đột nhiên run run với biên độ khó thấy, không khí quanh hắn đột nhiên nổ tung!
Ba!
Tiếng nổ thanh thúy lan khắp toàn trường, một gợn sóng vô hình đột nhiên tỏa ra.
Tả Mạc cảm thấy toàn thân đột nhiên nhẹ bẫng, cứ như thoáng cái mất đi mọi trói buộc.
Lam Thiên Long trên khán đài đột nhiên đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thân hình như u linh trong đấu trường kia.
Đó là
—— Bạo không!