Trong tay Tả Mạc thêm một hạt châu nhỏ tựa hạt đậu nành, phóng ra ánh sáng nhu hòa giống như viên tinh thần, tịnh không chói mắt.
Hạt châu tròn trịa, hoàn mỹ được không có một tia tỳ vết, rất nhẹ. Xung quanh nó được bọc một lớp thần thức dầy, điều này cũng khiến ánh sáng của nó càng không bắt mắt.
Tả Mạc biết, hắn thành công một nửa!
Kỳ thực, hắn cảm giác trạng thái hiện tại của mình rất quỷ dị, hết thảy trước mắt cũng tràn đầy quỷ dị, có quá nhiều chỗ thần kỳ khó mà thuật tỉ mỉ, có quá nhiều chỗ hắn không rõ ràng. Nhưng vậy thì sao? Hắn ngược lại hy vọng trạng thái này có thể duy trì được dài thêm một chút, ngàn vạn lần đừng là một giấc mộng a!
Rất nhanh, hắn không nghĩ những thứ này.
Hạt châu do tinh sa luyện chế thành này thật hoàn mỹ, Tả Mạc quyết định gọi nó là tinh châu. Tinh châu có thể tự hấp dẫn thần thức, nhưng vậy hiển nhiên còn chưa đủ. Nếu, Tả Mạc dấn thân trong khối khí xám tro to lớn kia, cũng tức là toàn bộ thần thức của hắn. Tỉ trọng mà thần thức do viên tinh châu kia hấp dẫn được, nhỏ bé được cơ hồ là không đáng kể.
Điểm thần thức xíu như vậy, không có giá trị thực tế.
Rất may, hắn có thể điều động thần thức. Hắn bắt đầu không ngừng rút lấy thần thức, hướng tinh châu hối tập, nén ép.
Không ai chú ý tới Tả Mạc, đến cả Ngũ Lăng tán nhân cũng đặt sự chú ý vào Vi Thắng và Cổ Dung Bình, cuộc chiến giữa hai người đấu trông như sắp đến lúc kết thúc. Vi Thắng một thân đầy máu, mà kiếm thương trên thân Cổ Dung Bình lại hơn ba chỗ.
Không nói thiên phú cái gì, đơn thuần từ nhịn đau mà nói, Cổ Dung Bình kém Vi Thắng không chỉ nửa điểm một điểm.
Ngay cả trong lòng Cổ Dung Bình cũng không thể không thừa nhận điểm này.
Cái thằng trước mắt này đến cùng là quái vật gì?
Vô luận hắn làm cái động tác gì, đều tác động đến vết thương trên thân, cơn kịch đau khoan tim kia gần như khiến hắn thất thanh hô hoán. Máu tươi không ngừng từ trong miệng vết thương chảy ra, hắn có thể cảm thụ rõ rệt được lực lượng của nội thể theo từng điểm máu tươi mà trôi đi mất. Đầu hắn ông ông vang dậy, tầm nhìn của hắn, đã bắt đầu dần dần mơ hồ. Linh lực của hắn, gần như tiêu hao gần hết, kinh mạch thụ thương…
Nhưng là vì đâu cái thằng trước mặt bị thương so với mình còn nặng hơn vô số lần, còn không ngã xuống?
Vết thương của Vi Thắng so với hắn nhiều hơn nhiều, sao lại như người không có gì một dạng? Máu Vi Thắng chảy ra, khiến không ai không do hoài nghi máu trong cơ thể hắn có phải đã can hay không, hắn vì đâu còn có thể kiên trì? Tu vi của Vi Thắng, so với mình phải thấp hơn nhiều, hẳn đã sớm tiêu hao gần hết, kinh mạch hẳn đã sớm bị thương, nhưng vì cái gì…
Nhìn huyết nhân trong tầm mắt, Cổ Dung Bình trong lòng đột nhiên nổi lên bất lực cùng tuyệt vọng thật sâu!
Không khí xung quanh thân thể Tả Mạc dần dần bình ổn trở lại, bạo âm càng lúc càng ít, đến khi hoàn toàn bình ổn. Nhưng là, nếu tinh tế, sẽ phát hiện, không khí xung quanh Tả Mạc từ một cực đoan này đi sang một cái cực đoan khác. Không có bạo âm, không có khí lưu, cái gì đều không có, không khí một trượng xung quanh hắn tĩnh như bị ngưng lại, không thấy bất cứ một tia dao động nào.
Nhưng không ai nhận ra, Ngũ Lăng tán nhân cùng Ngụy Phi tinh thần đang chăm chú xem cuộc chiến Vi Thắng Cổ Dung Bình, mà mấy người kịch chiến trong phù trận, cũng không hề có cảm giác.
Tả Mạc không thể không dừng lại, tại trước mặt hắn, bập bềnh một khối thần thức đen như tro to như giỏ trúc. Đây là kiệt tác mới vừa rồi của Tả Mạc, kinh qua không ngừng nén ép thần thức hình thành cầu thần thức. Có tinh châu làm nội hạch, thần thức bên ngoài quả nhiên không tán ra.
Hắn rút đại chừng một phần mười của thần thức, nén thành cầu thần thức to như giỏ trúc trước mặt. Chất của cầu thần thức đã đạt đến cực hạn, không cách nào nén tiếp, do ở chất địa quá dày, nó không như khối khí, mà có vài phần như chất gỗ đá, tinh cầu bị bao bọc tự nhiên là không nhìn đến.
Cái này coi là hoàn thành?
Tả Mạc có chút không xác định. Đồ vật làm ra, nhưng dùng thế nào, hắn lại không có đầu mối gì. Bồ yêu cũng chỉ nói một cái khái niệm, đáng tiếc, hắn hiện tại không cách nào cùng Bồ yêu giao tiếp. Mà hắn có một trực giác mạnh mẽ, một khi từ trạng thái này thoát ra, chỉ sợ tuyệt khó lại tiến vào loại trạng thái ly kỳ này.
Dùng sao đây? Nhìn cầu thần thức tro đen như quả cầu đá trước mặt, Tả Mạc có chút khó khăn.
Hắn có thể cảm giác được giữa mình cùng cầu thần thức có được một loại liên hệ huyền diệu, tựa hồ nó là một bộ phận thân thể của mình. Tả Mạc trong lòng vừa động, cầu thần thức trước mặt đột nhiên bắt đầu không ngừng bay múa quanh hắn.
Có thú!
Tả Mạc lập tức hứng thú, hắn không cần bất cứ khống chế gì, tâm niệm vừa động, cầu thần thức liền tiếp ứng, rất dễ chơi. Tả Mạc trước nay không có cảm giác sướng khoái như thế, dẫu là Tiểu Vân Vũ quyết hắn thuần thục nhất, hắn không cần nghĩ ngợi gần như tại bất cứ tình huống nào vận chuyển, nhưng cho dù không quen thuộc bằng, vẫn y nguyên không cách nào cùng loại cảm giác tựa như một bộ phận thân thể này mà luận.
Hắn vô thức mà chơi đùa, chỉ cần trong lòng hắn có thể nghĩ đến, cầu thần thức gần như đều có thể làm được.
Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện một điểm đáng chú ý. Những thần thức như khối khí kia, tựa hồ khá là bài xích cầu thần thức, xung quanh cầu thần thức, tự nhiên hình thành một giải đất trống.
Tả Mạc không nhịn nhíu lông mày, thần thức cùng cầu thần thức là đồng nguyên, sao lại bài xích lẫn nhau?
Bồ yêu không nói với mình, thần thức phân ra cùng thần thức nguyên bản bài xích lẫn nhau, chẳng lẽ là mình làm sai rồi?
Ngay khi chủ ý của hắn có chút bất định, hắn đột nhiên sinh ra một cách nghĩ lớn mật chí cực – không bằng đem cầu thần thức bỏ vào một pháp bảo! Một mặt, nếu cầu thần thức và thần thức bài xích lẫn nhau, vậy tìm cho cầu thần thức một chỗ khác. Mặt khác, cầu thần thức cùng mình huyết mạch tương liên tâm linh tương thông, nếu xuất hiện ở pháp bảo kia, vậy có bao nhiêu chỗ tốt! Nếu một pháp bảo cùng chính mình tâm ý tương thông, biến thành như một bộ phận thân thể của mình…
Càng nghĩ Tả Mạc càng cảm giác cách nghĩ này tuyệt diệu!
Mà lại hắn có thể cảm giác được, cầu thần thức cùng hắn tâm ý tương thông tựa hồ tịnh không bài xích cách nghĩ này của hắn.
Nghĩ là làm!
Tả Mạc bắt đầu tính toán xem pháp bảo nào thì thích hợp, rất nhanh, hắn tìm ra pháp bảo thích hợp – tháp ngũ sắc!
Pháp bảo của hắn vốn không nhiều, tự nhiên cũng không có cái gì khác để chọn.
Trong tháp ngũ sắc là một không gian nhỏ, có thể dung nạp cầu thần thức. Tháp ngũ sắc tuy có thể đem phàm vật phân tán thành tinh khí ngũ hành, nhưng thần thức không thuộc ngũ hành, thả vào trong đó tự nhiên cũng không phải lo bị phân giải thành tinh khí ngũ hành. Mà hắn xem ra, tháp ngũ sắc tuy chỉ là bán thành phẩm, nhưng lại là pháp bảo lớn thành không gian lớn nhất huyền diệu nhất trong số các pháp bảo hắn có!
Ý niệm trong lòng hắn vừa định, cầu thần thức trước mặt lập tức biến mất không thấy.
Khẩn tiếp theo, Tả Mạc liền cảm giác được, nó đưa thân vào một nơi tràn đầy tinh khí ngũ hành.
Đây là trong tháp ngũ sắc!
Tả Mạc trong lòng đốn thì kinh hỉ kỳ lạ.
Gần như đồng thời, phù trận đột nhiên sáng lên ánh sáng ngũ sắc chói mắt!
Trong phù trận bốn người đang kịch chiến cùng Thường Hoàng đang xem quầng sáng đến nhập thần đều dừng lại, không nhịn được giật mình ngẩng đầu.
Một tòa tháp ngũ sắc hiển hiện trên không phù trận, phóng thích ra năm loại ánh sáng mạnh mẽ mà rực rỡ, hào quang lóa mắt, vầng trăng sáng phía trên tháp ngũ sắc như ảm đạm mờ đi. Tháp ngũ sắc giống như ánh dương từ trong mây mù chiếu ra, quang hoa vạn trượng.
Ngoại hình tháp ngũ sắc đang được ánh sáng ngũ sắc bao bọc biến hóa không nhỏ so với trước. Thân tháp thêm một tầng hào quang như pha lê, xem ra, xuyên thấu mà ẩn ẩn có vài phần hào quang lưu động. Năm tầng thân tháp màu sắc mỗi khác, ánh màu càng thêm mịn màng thuần tịnh. Độ cong mái tháp càng lớn, hình tựa phi diêm, thân tháp càng thon dài hơn trước, tháp nhọn khiến người thấy cảm giác uy nghiêm!
Ánh sáng đột nhiên sáng lên kinh động tất cả mọi người.
“Pháp bảo bản mệnh!” Tân Nham là người đầu tiên phản ứng, trong mắt đột nhiên bung ra một đoàn tinh quang, trong giọng nói ẩn ẩn có chút kích động!
Ba người khác ngây ngốc nhìn vào tháp ngũ sắc lung linh trong thần ảnh, ánh sáng nó phóng thích, mỗi chi tiết của nó, đều hiển thị sự bất phàm của nó.
Một lát sau, ba người khác mới phản ứng. Bùi Nguyên Nhiên quay mặt qua sớm nhất, nhìn Tân Nham: “Thật là pháp bảo bản mệnh?”
Chư vị đệ tử phía sau ngoảnh mặt nhìn nhau, bọn họ có thể nghe ra trong giọng của chưởng môn kích động cùng khẩn trương, không khỏi lộ vẻ hiếu kỳ. Pháp bảo bản mệnh là cái đồ tốt gì? Đáng được Tân Nham sư thúc cùng chưởng môn đều kích động như thế?
“Không sai!” Tân Nham trả lời chém đinh chặt sắt.
Ba người khác trên mặt phù hiện vẻ cuồng hỉ không thể kìm nén, Tân Nham sở trường luyện khí, bình thường không nói bừa, mà khẳng định như thế, vậy tuyệt không sai được.
Pháp bảo bản mệnh!
Tả Mạc không ngờ có pháp bảo bản mệnh!
Tân Nham có thể nhìn ra, người khác tự nhiên cũng có thể nhìn đi ra, rất nhiều người trên mặt lộ ra vẻ bất ngờ cùng kinh ngạc.
Cái gọi là pháp bảo bản mệnh, là pháp bảo tương quan cùng tu giả, pháp bảo này chỉ ngộ không thể cầu. Pháp bảo bản mệnh uy lực vượt xa pháp bảo phổ thông, mà nó còn có được rất nhiều thứ khiến nước miếng dòng người chảy ra. Nó có thể tăng trưởng cùng theo cảnh giới của tu giả mà trở nên càng lúc càng mạnh, nó cùng tu giả tâm ý tương thông, tu giả có thể phát huy uy lực của nó lớn nhất. Còn “bản mệnh” có nghĩa, thật như là một bộ phận thân thể của tu giả, bởi thế căn bản không cần bận lòng bị người cướp đoạt.
Pháp bảo bản mệnh cho dù bị cướp, đối phương cũng căn bản không cách nào sử dụng, cho nên mới gọi là pháp bảo bản mệnh. Ai có thể chặt tay người khác, rồi ghép lên thân chính mình?
Một pháp bảo bản mệnh, là cực phẩm pháp bảo mọi tu giả mơ có được! Chỉ là nói cũng kỳ quái, pháp bảo bản mệnh là không cách nào luyện chế, chúng nó thường do một chút thiên tài địa bảo kinh qua một chút kỳ duyên mà thành. Đến nay không ai có thể nói rõ ràng nguyên nhân hình thành pháp bảo bản mệnh.
Đương nhiên, pháp bảo bản mệnh có rất nhiều chỗ tốt, lại cũng không phải không có điểm xấu. Do liên hệ cùng tu giả quá mức thân mật, một khi pháp bảo bản mệnh bị thương, tu giả đồng dạng sẽ bị ảnh hưởng. Cho nên thông thường mà nói, pháp bảo bản mệnh cũng thường thường được xưng là bảo mạng pháp bảo, kẻ có được sử dụng đều mười phần cẩn thận.
Ai cũng không nghĩ tới, một tu giả trúc cơ kỳ không ngờ có được một pháp bảo bản mệnh!
Vận khí của Tả Mạc, khiến rất nhiều người đỏ mắt vô cùng.
Tháp ngũ sắc phát sinh cự biến, ngang trời xuất thế, Thiên hoàn nguyệt minh trận bảy mươi hai trận con hoàn thành bố trí cũng theo đó biến hóa!
Ánh sáng tháp ngũ sắc phóng thích dần dần nội liễm, cho đến tan biến. Mà đồng thời, vầng trăng khuyết trên không kia không ngờ hóa làm trăng tròn, càng thêm sáng ngời trong sáng, treo cao! Trăng tròn như đĩa, vô số tơ nguyệt mảnh dẻ, từ trong trăng tròn yên ắng rủ xuống, tựa như mành tơ. Tơ nguyệt rủ xuống một đầu tựa như bị gió hất lên, xuyên thoa trong không trung yên tĩnh, xuyên qua các quầng sáng tự do di chuyển. Trong chớp mắt, quầng sáng đầy trời lớn lớn nhỏ nhỏ, được tơ nguyệt sắc xâu thành từng chuỗi, như xuyến mà thành chuông gió!
Ánh trăng tròn hơi sáng lên, tơ mảnh rủ xuống nhất tề rung lên, toàn bộ quầng sáng cũng rung lên, vạn ngàn vòng sáng cùng sáng!
Đinh!
Thanh âm như chuông, tha thướt không tuyệt, Tùng Đào các lớn như vậy, mỗi ngóc ngách có thể nghe rõ.
Thiên hoàn nguyệt minh trận, giống như thoát thai hoán cốt, khí tượng tự thành!