Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 721: Dùng kiếm thệ

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Thân thể Vi Thắng run lên.

Trong nháy mắt không gian xung quanh hắn ửng đỏ như máu, thân kiếm Thí thần Huyết kiếm đột nhiên hiện lên vết máu loang lổ kèm theo khí tức chém giết nồng nặc ập vào mặt!

Một tấm màn máu đỏ ối từ thân kiếm tán ra.

Kiếm quang tựa như tia sấm sét mạnh mẽ, như có uy lực của thiên địa, đánh dồn dập từng cơn vào tấm màn máu đó.

Bất chợt tấm màn máu bừng lên quầng sáng rực rỡ, bên trong mơ hồ truyền ra tiếng quái thú cọ xát rin rít, gầm thét ầm ĩ, từng sợ li ti máu huyết trong kinh mạch như hiện lên trên tấm màn máu nọ!

Lôi Dịch khẽ biến sắc!

Kể cả tấm màn máu lẫn thanh Huyết kiếm đều có khí tức cực kỳ bạo ngược, uy nghiêm mãnh liệt đến đáng sợ! Lôi Dịch mới nhìn đã biết rõ, người tu luyện loại kiếm quyết này tâm thần sẽ bị ăn mòn từ từ rồi sẽ trở nên tàn bạo hiếu sát khát máu. Loại kiếm tu này cực kỳ nguy hiểm, chúng giết người hoàn toàn không cần có lý do, đó chính là kẻ giết người điên cuồng chính hiệu. Tuy nhiên những ai tu luyện sát kiếm thì càng về sau càng khó tiến triển, chúng tìm khoái cảm trong việc giết người, cuối cùng là tự huỷ diệt bản thân.

Nhưng mà rõ ràng những gì gã thấy vừa rồi rất khác biệt.

Dưới tấm màn máu đáng sợ kia, thần thái Vi Thắng đầy vẻ thành kính và tín niệm cố chấp đối với kiếm. Khí tức từ người hắn tỏa ra cũng đường đường chính chính, không có chút ý niệm điên cuồng giết chóc! Chỉ cần liếc mắt một cái, Lôi Dịch đã nhận thấy được Vi Thắng có ý chí vững vàng như bàn thạch. Bất chợt trong lúc hoảng hốt, gã bỗng nhiên nhớ đến Lâm Khiêm, rồi trong lòng tự nhiên mang hai người ra so sánh.

Lâm Khiêm so với người này thì ưu tú hơn nhiều…

Lôi Dịch vô thức nghĩ ngợi, nhưng mà vừa vặn đúng lúc ánh mắt gã chạm ngay vào cặp mắt của Vi Thắng. Cặp mắt đó đang ẩn hiện phía sau tấm màn máu cứ sáng lên như ánh sao, dường như đang muốn thiêu đốt một thứ gì đó. Là tín niệm ư? Hay là sự cố chấp đây? Nó cháy hừng hực như thế, quyết liệt như thế, mà không có một tia cố kỵ cũng chẳng có một chút lo lắng nào, dù cho tấm màn máu đó nồng đậm cỡ nào đi nữa cũng không thể hoàn toàn che lấp được!

Lâm Khiêm so với người này thì ưu tú hơn nhiều, nhưng mà chấp niệm đối với kiếm chắc chắn phải kém hơn một chút…

Lôi Dịch bị kết luận của chính mình bộc phát ngay trong đầu làm cho hắn phải giật nảy mình lên. Sao lại có khả năng này xảy ra? Hai người hoàn toàn không thể so sánh với nhau mới đúng chứ! Lâm Khiêm là ai? Y là người được tuyển chọn ra trong số mấy chục vạn đệ tử Côn Lôn, từ thiên phú cho tới tâm tính cũng là người xuất sắc nhất. Y có điều kiện được chỉ dẫn tốt nhất, khắc khổ tu luyện không lười biếng chút nào, trời sinh ra y đã là bậc cao quý…

Vi Thắng cũng chỉ là đệ tử một tiểu môn phái sơn dã mà thôi, lại xuất thân từ kiếm phó đi lên, thân phận thấp hèn vô cùng, thế nhưng…

Toàn bộ ý niệm cứ lướt qua như tia chớp, Lôi Dịch bị ý nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ đến nỗi toàn thân tê dại.

Người này không thể nào giữ lại được!

Ý niệm này giống như tiếng sấm nổ vang trong đầu hắn.

Trong nháy mắt toàn thân hắn tràn ngập sát ý, trong đôi mắt có vô số tia sét thật nhỏ, thỉnh thoảng bất thình lình loé lên. Mái tóc màu bạch kim dựng ngược bay phất phới, điện quang lượn lờ khắp toàn thân. Chỉ trong nháy mắt khí thế của hắn đã tăng lên đến đỉnh điểm!

Giờ khắc này, tất cả những cố kỵ về việc bị bại lộ thân phận đều bị Lôi Dịch quẳng ra đằng sau hết, trong mắt hắn chỉ còn có một người và một ý niệm duy nhất mà thôi!

Không cần biết phải dùng thủ đoạn gì, dù trả giá lớn đến đâu đi nữa cũng phải giết chết tên này!

Vừa đỡ được một kiếm của đối phương, lập tức Thí thần Huyết kiếm trong tay Vi Thắng trở nên vô cùng hưng phấn. Nó rung lên dữ dội, toàn thân kêu ong ong, cứ như muốn thoát khỏi lòng bàn tay của Vi Thắng vậy!

Lúc này bàn tay của Vi Thắng chẳng khác gì được đúc bằng thép mà không nhúc nhích tí nào, đồng thời chiến ý trong mắt hắn càng lúc càng cháy lên hừng hực.

Cầm chặt Thí thần Huyết kiếm trên tay, Vi Thắng hơi ưỡn ngực ra, xương quai hàm bành ra, miệng mím chặt lại, rồi mặt hơi ngẩng lên, trông tư thế này hết sức bình tĩnh kiên định không gì sánh bằng.

“Dùng… Kiếm… Thệ…!”

Từng tiếng trầm thấp như từ trong lồng ngực bay ra, mang theo lòng tin tuyệt đối mạnh mẽ, chí khí kiên định như chém đinh chặt sắt, nặng tựa búa tạ bổ mạnh xuống, rồi từng chữ từng chữ đánh vào lòng người.

Thí thần Huyết kiếm đang gào thét trong tay Vi Thắng đột ngột dừng lại.

Chữ cuối cùng vừa thốt lên thì Vi Thắng chậm rãi chém ra một kiếm có sức nặng tựa vạn quân!

Thân kiếm vốn loang lổ vết máu dường như bị sức mạnh cường đại hấp dẫn, nó phập phồng chuyển động chậm rãi.

Trong lòng Lôi Dịch cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ, những tia lôi quang trong mắt càng thêm dày đặc. Lúc này, trước mặt gã hiện ra một thanh phi kiếm ngân sắc, hình thù kỳ lạ, trông giống như một đoạn tia chớp được cắt gọt lại, nó dài chừng một trượng ba, uốn lượn ngoằn ngoèo không theo quy tắc nào, trông giống như nhánh cây chỉa ra nhiều cành, toàn thân thanh phi kiếm màu bạc, không biết được luyện chế từ chất liệu gì nữa.

Đây chính là thanh phi kiếm trứ danh của Lôi Dịch, “Thiên Lôi Chi”!

Ngay sau khi Thiên Lôi Chi xuất hiện, tầng mây trong phạm vi mấy trăm dặm ầm ầm tụ lại trên đỉnh bầu trời, thanh thế như tuyết lở. Trong nháy mắt, trên đỉnh đầu Lôi Dịch xuất hiện tầng mây đen vần vũ không thấy bờ bến, đồng thời bầu trời vốn sáng chói lập tức đen thui lại như bóng đêm tràn về.

Xoẹt…!

Bầu trời đột nhiên sáng rực lên một tia chớp uốn lượn, tia chớp dừng lại trên Thiên Lôi chi, rồi bỗng dưng Thiên Lôi Chi sáng bừng lên.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, từng tia chớp không ngừng hội tụ lại trên Thiên Lôi Chi, cơ hồ khiến cho Thiên Lôi Chi chói lòa giống như vầng mặt trời chiếu sáng vậy. Số lượng lôi điện càng nhiều đến mức kinh người, mà những đám mây bao quanh lấy nó trong phạm vi trăm dặm đang dần dần tích lũy lôi điện tập trung trên thân phi kiếm.

Thiên Lôi Chi giống như vật còn sống vậy, dày đặc lôi điện quang cầu bay lượn bên trong!

Toàn bộ thành thị đều bị sự việc lớn như thế làm cho kinh động.

“Dừng tay!” Một gã Ma tộc gầm lên: “Các ngươi điên rồi sao!”

“Cẩn thận, bọn chúng đều là tu giả!”

Lôi Dịch làm lơ không nghe, một nét cười nhạt khẽ nhếch lên trên khoé miệng, tia chớp lạnh lẽo loé lên trong mắt.

Mấy tên Ma tộc cố gắng tới gần, lập tức trong lôi cầu đột nhiên bắn ra vài đạo lôi quang trúng vào vài người. Đến khi Lôi quang hiện trở lại thì bóng dáng của mấy người đó đã tan biến đi mất như chưa từng xuất hiện vậy, những gã Ma tộc khác thấy thế lập tức thần sắc đại biến không dám tới gần nữa!

Cận Nhiên và Hoa San vô cùng cuồng nhiệt trông theo Lôi Dịch sư thúc, tuy bọn họ đã biết thực lực của Lôi Dịch sư thúc thâm sâu khó lường, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy vẫn bị chấn động mạnh.

Lôi Dịch giống như lôi thần hạ phàm, gã hờ hững nhìn thẳng tới trước, đồng thời hai ngón tay như kiếm chỉ thẳng vào Vi Thắng đang đứng ở xa xa, bỗng dưng hai mắt gã trợn tròn rồi quát lên một tiếng lớn: “Chết!”

Ở trên bầu trời, lúc này Thiên Lôi Chi được bao bọc bên trong lôi cầu đột nhiên hóa thành một luồng chớp lạ, trông thô ráp vô cùng. Đường đi của luồng chớp dường như khó lòng tránh né nỗi, đang hướng về phía Vi Thắng đánh thẳng xuống!

Luồng chớp giật tựa như một thanh cự kiếm màu bạc có khí tức cực kỳ khủng khiếp, toàn bộ bầu trời cứ như bị bổ đôi!

Một quầng sáng màu bạc chói mắt rọi sáng thiên địa, phản chiếu bên trong vô số cặp mắt kinh sợ, uy thế của thiên địa làm tâm trí mỗi người đều bị chấn động sâu sắc.

Một kiếm này cứ như là trổ hết cơn giận dữ của thiên địa!

Làm cho người ta căn bản không cách nào phân biệt được đâu là sấm sét hay chỉ là kiếm ý.

Nhưng mà ánh sáng màu bạc bên trong vùng trắng xóa này có tồn lại một tấm màn máu, chúng từ từ lan tràn ra một cách cực kỳ cố chấp.

Thanh âm trầm thấp từ trong tấm màn máu cứ như vậy mà vang lên rõ ràng, từng tiếng động phát ra như chém đinh chặt sắt. Thế mà đứng trong uy thế khiến cho thiên địa phải biến sắc này, nó vẫn vang đều lên mà không chút nào khuất phục, cũng không run rẩy bao giờ.

“Dùng… Côn… Luân… Huyết… Tế!”

Dùng Côn Luân huyết tế ư?

Trong mắt Lôi Dịch càng thêm lạnh lẽo, linh lực toàn thân gã tuôn ra bất chấp hậu quả.

Trên bầu trời, Thiên Lôi Chi chớp động ngoằn ngoèo từng đoạn sét không ngừng run rẩy, lôi điện xung quanh càng thêm dày đặc, xuyên phá vùng không khí lân cận, với tốc độ mà mắt thường khó thể phát hiện kịp bất chợt bắn thẳng về phía Vi Thắng.

Vẻ lạnh lẽo trong mắt của Lôi Dịch hiện lên một tia mừng rỡ, đại lượng cảm ngộ không thể nói bằng lời, giống như thủy triều tràn vào trong tâm gã. Với một kiếm này hắn đã chính thức chạm tới cảnh giới Phản Hư kỳ, cũng như chạm đến quy tắc cơ bản nhất của thiên địa.

Lâu lắm rồi không thể đột phá cảnh giới, thế mà thời khắc này lại có thể tiến cấp thế này!

Gã vui sướng khôn tả đến mức muốn ngửa mặt lên trời thét thật lớn!

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một hình ảnh đọng lại trong khoé mắt làm gã phải liếc nhìn về phía tấm màn máu. Men theo quỹ tích bay múa của thanh kiếm trong tay Vi Thắng, bỗng nhiên một đường tơ máu cực mảnh nhưng long lanh dị thường bỗng xuyên thấu qua tấm màn máu rồi nhanh như chớp giật từ trên trời rơi thẳng xuống!

Tốc độ của sợi tơ máu này không hề thua kém chút nào so với tốc độ thanh kiếm của Lôi Dịch.

Con ngươi của Lôi Dịch đột nhiên trợn tròn lên, sao lại có thể như vậy được?

Hãy nhìn xem Thiên Lôi Chi khiến cho cảnh tượng sấm sét hoành tráng đến như thế, ngược lại sợi tơ máu mảnh mai kia cơ hồ không đáng kể gì. Nếu so với uy thế của Thiên Lôi Chi tựa như hủy thiên diệt địa kinh người kia, thì tơ máu không có cách nào tranh đua thanh thế được.

Tuy nhiên nó xuất hiện phía trước phi kiếm mà dường như không có chút dấu hiệu nào báo trước.

Tốc độ hai bên đều nhanh đến cực hạn, nhanh đến mức song phương đều không kịp phản ứng gì cả.

Rét…!

Đột nhiên một tiếng rít quái dị khó nghe khôn xiết vang vọng khắp nơi.

Sợi tơ máu giống như một lưỡi đao dài vô cùng sắc bén xẹt qua phi kiếm như xuyên qua miếng đậu hũ, phi kiếm Thiên Lôi Chi vốn có hình thù kỳ lạ tựa như con vật nhúc nhích, bản thân nó khiến cho thiên địa biến sắc và cảnh tượng sấm sét dày đặc hoành tráng như thế, vậy mà lúc này lại bị tơ máu mỏng manh trông rất tầm thường kia xuyên thẳng từ bên này sang tận bên kia!

Tức thì một phân thành hai!

Sau khi sợi tơ máu xuyên thấu qua Thiên Lôi Chi thì tức thời nó biến mất khỏi tầm mắt của Lôi Dịch.

Gã chưa kịp có bất kỳ phản ứng gì thì bỗng nhiên cảm thấy dường như có một thứ gì đó giống như tấm lụa mỏng quét thẳng qua tim, gã chưa từng và cũng sẽ không bao gặp lại cảm giác quỷ dị như thế này nữa.

Tức khắc Nguyên Anh trong cơ thể bị xuất hiện một vệt nhỏ thẳng tắp rồi sau đó từ từ tan biến.

Lôi Dịch mở to hai mắt, thần tình mang theo cảm giác ngỡ ngàng, vệt máu cực nhỏ dọc theo thân thể từ từ hiện ra.

Thế này… thế này…

Nhãn thần của Lôi Dịch dần dần mờ mịt rồi hóa thành hoảng loạn.

Đây chính là Thần lực!

Máu tươi thấm đẫm linh lực theo vết cắt dọc toàn thân kia mà phun bắn ra, trước mắt gã là một vùng máu đỏ tươi.

Với linh lực còn sót lại, gã cảm nhận được hai vị đệ tử đứng cách đó không xa cũng bị tình trạng giống gã y như đúc.

Tinh thần mờ mịt âm u kéo theo bóng tối vô biên bao phủ, gã dường như nghe được nhưng thanh âm gì đó rồi mất đi toàn bộ ý thức. Gã thật sự không biết rằng, toàn bộ máu huyết của bọn chúng đã hóa thành ba vòi máu tươi chìm ngập vào bên trong Thí thần Huyết kiếm.

Trời đất khắp nơi bị ngân quang bao phủ!

Sấm sét mất đi sự khống chế bỗng chốc trở nên cực kỳ cuồng bạo, chúng ầm ầm nổ tung!

Ánh sáng chói lòa khiến cho ai cũng thể mở mắt ra được, dường như toàn bộ linh giác bị cuồng bạo nổ tung ngay trước mắt, gây cho cảm giác như bị trói chặt tay chân mà không thể dụng võ, lúc này trong đầu mỗi người chỉ còn lại khoảng không mờ mịt giống như cành khô trôi nổi trong loạn lưu vậy.

Sắc mặt Vi Thắng tái nhợt không còn một tia huyết sắc nào, tay hắn vẫn kiên trì nắm chặt Thí thần Huyết kiếm, mặc cho nó kéo đi bay lượn trong vùng loạn lưu này.

Đến lúc hắn có cảm giác bị rơi xuống thì đôi chân đã mềm nhũn vô lực, suýt chút nữa đã té ngã nhào ra.

Trải qua một trận tru sát cường địch mạnh như thế nhưng trên mặt hắn không chút vui mừng, mà chỉ đượm lại nỗi đau thương mơ hồ đang vương vấn trong lòng.

May mà tâm trí hắn kiên nghị nên nhanh chóng bứt ra được nỗi đau thương vừa mới nhen nhúm kia, giờ đây trên mặt đã lộ ra vài nét cười khổ. Quả thật uy lực của Thí thần Huyết kiếm đúng là mạnh không thể tả, nhưng với thực lực của hắn chỉ có thể xuất ra được một kiếm duy nhất. Tất nhiên sau một kiếm đó, hắn không còn sức chống đỡ nữa, đành phải trơ mắt nhìn bản thân giống như một phế nhân vậy.

Một kiếm vừa rồi không những đã rút đi toàn bộ linh lực và thần lực trong cơ thể hắn, mà còn mất đi gần một phần năm máu huyết trong cơ thể nữa.

Do Vi Thắng không tu luyện ma thể, nên thân thể hắn không thể nào so được với Tả Mạc, rõ ràng trình độ ma thể giữa hai người cách nhau quá xa.

Mất đi gần một phần năm máu huyết, chẳng khác gì kêu hắn sắp sửa hai tay dâng hiến tính mạng mình vậy.

Hiện tại, sức mạnh của hắn đã mất hết, nếu muốn khôi phục như trước không biết phải mất bao lâu nữa. Đối với tu giả mà nói, lượng máu huyết trong cơ thể phải rất tinh thuần, chính là nền tảng cơ bản của sức mạnh, chẳng may bị hao tổn mà muốn bổ sung lại cũng không dễ chút nào.

Khẽ lắc đầu nhưng Vi Thắng không hề hối hận, bởi vì chủ ý của hắn là muốn thiết lập kiếm thệ!

Đừng nói là chỉ có một phần năm tiên huyết, nếu thật sự vì vậy mà mất đi cả tính mạng thì hắn cũng tuyệt đối không chút hối hận.

Tuy nhiên với tình trạng cơ thể thế này mà muốn tới Bất Chu thành thì chẳng phải là biến thành của nợ trói buộc sư đệ hay sao?

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Thí thần Huyết kiếm trong tay chợt kéo hắn chìm sâu xuống lòng đất. Vi Thắng thất kinh, tuy hắn chìm xuống mặt đất nhưng cảm giác như đang rơi xuống nước một cách nhanh chóng mà chẳng có chút lực ngăn cản trì trệ nào.

Thí thần Huyết kiếm không ngừng kéo hắn xuống thật sâu!

Chọn tập
Bình luận