Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 729: Thịnh yến đã mở màn

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Tả Mạc vừa sửng sốt vừa cảm thấy có chút dương dương tự đắc, hóa ra ca cũng là người đáng để tranh đoạt thế à!

Nhưng dù sao hắn không phải là kẻ chân ướt chân ráo mới ra giang hồ, nên vẻ đắc ý còn chưa kịp lộ ra hết thi giọng nói đã có phần rất hoang mang và khổ não, giống như đang đứng trước một lựa chọn khó khăn vô cùng: “Ta phải cân nhắc thật kỹ mới được.”

Tằng Liên Nhi và Thanh Hoa Tuyết nhìn thấy hành động cổ quái của Tả Mạc lại nghe giọng điệu vô cùng độc đáo bèn trợn mắt há mồm, quá kỹ xảo! Quả là diễn viên cực kỳ xuất sắc nha!

Khoái An không thể giải thích được cảnh tượng này nên khuôn mặt lộ vẻ hoang mang. Trưởng Lão Hội đương nhiên không cần phải nói nữa, còn Ma Thần điện đang nổi lên như là một trong những thế lực có triển vọng nhất ở Ma giới. Tuy rằng hiện tại Ma Thần điện chưa thể so sánh được với Trưởng Lão Hội Yêu tộc, nhưng với tiềm lực nó đã biểu hiện ra chắc chắn nó sẽ làm cho Ma Thần điện trở thành quân đầu sỏ của Ma giới.

Hai thế lực đỉnh cấp đã có lời mời, vậy mà hắn giống như đang giỡn chơi là sao?

Ánh mắt của Khoái An ngây dại, Tả Mạc vội vội vàng vàng tiếp tục bố trí cấm chế.

Trước đây hắn còn có một chút thấp thỏm trong lòng nhưng hiện tại Tả Mạc rất có lòng tin đối với “Vương Cấm Thương Khung”. Tuy bây giờ chỉ mới hình thành cơ bản thôi, nhưng “Vương Cấm Thương Khung” đã có uy năng như thế, làm cho hắn vô cùng mong đợi khi cấm chế này được bố trí hoàn chỉnh.

Không ngờ Kim Ô Doanh đã tạo nên một món đồ lợi hại đến như thế!

Nhớ đến cái đám bất đắc chí nguyên là tu giả Luyện Khí ở tầng đáy nhất luôn chán chường cuộc sống khi xưa, thế mà bây giờ cũng đã có thể sáng tạo ra cấm chế lợi hại như thế, trong lòng Tả Mạc dâng đầy cảm xúc thành công và tự hào.

*

* *

Thế nhưng lúc này tại Mạc Vân Hải, Kim Ô Doanh đang rất bận bịu với việc vận chuyển toàn doanh trại.

Từng chiến bộ đã sớm tập trung đâu vào đó, bầu không khí Mạc Vân Hải hết sức khẩn trương và nặng nề.

Một tờ giới đồ rất lớn được trải ra trước mặt.

Trên khuôn mặt của Công Tôn Sai vẫn mang dáng dấp của một nụ cười của trẻ thơ.

Trước mặt hắn, từng nhóm Thúc Long, Ma Phàm, A Trát Cách, Thời Đông, Ngụy Nhiên và Dã Lăng đều đã tề tựu từng hàng rất trật tự và nghiêm chỉnh, mỗi người đều ngồi ngay ngắn, áo quần chỉnh tề. Nếu ở trong một thế lực khác thì từng người trong bọn họ đều có khả năng trở thành chủ tướng một phương. Nhưng tại đây, không ai dám chậm trễ một chút nào cả, trên mặt mỗi người đều toát ra khí chất của Chiến tướng, đó là sát khí trầm trọng. Từng người ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ, cứ như là đặc thù riêng biệt của chiến tướng Mạc Vân Hải vậy.

Biệt Hàn chỉ để ý đến Nghiệt bộ của mình, tất nhiên toàn bộ hệ thống Chiến tướng Mạc Vân Hải do một tay Công Tôn Sai chưởng quản. Công Tôn Sai thích phong cách sạch sẽ ngăn nắp nên điều này ảnh hưởng đến mọi người, dù tên gia hỏa Lôi Bằng lôi thôi lếch thếch xưa nay nhưng khi tới gặp Công Tôn Sai cũng phải giữ vệ sinh từng chút một, chỉnh trang lại bản thân thật sạch sẽ, gọn gàng.

Qua mấy trận chiến thắng kinh thế hãi tục đã làm cho thanh danh của Công Tôn Sai và Biệt Hàn một bước lên mây, chính thức gia nhập vào hàng ngũ Chiến tướng đỉnh cao trong khắp thiên hạ. Hơn nữa, những chiến tướng ở đây, có khi do Công Tôn Sai một tay dạy dỗ đề bạt, hoặc là bị hắn đánh bại mà bắt làm tù binh, cho nên cả đám đối với mệnh lệnh của hắn không có bất kỳ do dự nào cả.

Đã từ lâu rồi Mạc Vân Hải không có những hành động lớn đến như thế, việc này làm trong lòng mọi người đều cháy hừng hực một luồng chiến ý. Ngoại trừ Biệt Hàn không có mặt tại đây, toàn bộ chiến tướng đều đã tới.

“Vừa rồi chúng ta nhận được tin, Côn Luân chính thức tham chiến rồi!” Công Tôn Sai mỉm cười nói.

Á, ố, ái…!

Trong phòng họp nháo nhác một hồi, trên gương mặt mỗi người đều không nén nổi vẻ phấn khích, bởi vì mọi người đều hiểu rõ thông tin này có ý nghĩa lớn như thế nào.

“Đại nhân! Xuất chiến đi!” Gã Lôi Bằng luôn e sợ thiên hạ không loạn nên là người nhảy ra đề nghị đầu tiên.

Thời Đông luôn nổi tiếng với sự bình tĩnh, lạnh lùng mà nay trong mắt hắn cũng cháy rừng rực chiến ý mãnh liệt, y lẩm bẩm: “Cơ hội tốt đến rồi!”

Nhất thời phòng họp náo nhiệt hẳn lên, Công Tôn Sai cũng không hề ngăn cản, hắn hiểu những người này đã chờ đợi cơ hội từ lâu lắm rồi.

Một canh giờ trước, Côn Luân không thể kiềm chế được nữa mà phát động chiến dịch công kích Huyền Không tự! Đây là một tín hiệu bạo phát dữ dội, toàn bộ Tứ Cảnh Thiên đều đang chờ đợi thông tin tiếp theo.

Thịnh yến chia cắt Huyền Không tự đã bắt đầu rồi!

Bọn họ vẫn luôn chờ đợi tín hiệu này, ai cũng biết rõ Huyền Không tự bây giờ đã quá suy yếu khó mà chịu đựng nỗi. Trong khỏang thời gian này, Huyền Không tự liên tục xung đột với nhiều thế lực xung quanh. Cũng đúng thôi, nó đã trải qua cả một nghìn năm rồi nên những mâu thuẫn với các thế lực khác đương nhiên đến lúc bộc phát lên rất nhiều!

Nhưng Công Tôn Sai chưa vội hành động, vì hắn vắt óc suy nghĩ tìm mọi cách để dù thế nào đi nữa, cũng phải đoạt được một số lợi ích từ buổi tiệc này mới được.

Nhìn mọi người hưng phấn, môi của hắn cong lên nở một nụ cười. Tự nhiên hắn lại nhớ tới sư huynh, không biết sư huynh hiện giờ thế nào rồi? Nếu như sư huynh ở đây thì mấy chuyện này căn bản không thành vấn đề!

Công Tôn Sai tự nhiên rơi vào tâm trạng nghĩ ngợi tới xuất thần, hắn luôn luôn rất hâm mộ sư huynh vì dù gặp vấn đề gì sư huynh cũng xử lý vô cùng thành thạo và điêu luyện, khi xong việc sẽ lộ ra khuôn mặt cực kỳ đắc ý cho mà xem.

Bất chợt hắn thu lại tâm tư, ánh mắt một lần nữa nhìn sâu vào những vị dũng tướng phía trước mặt này. Hắn hít sâu một hơi, dù có như thế nào thì mình cũng phải trợ giúp sư huynh xây dựng nền móng cho thật tốt mới được!

Một cơ sở thật vững vàng, có thể giúp cho sư huynh hoàn thành những ý nguyện của mình!

Chiến ý sôi trào giống như ngọn lửa bùng lên điên cuồng rực cháy trong đôi mắt!

Cảm nhận được chiến ý của tiểu nương, phòng họp đang ầm ầm bàn luận lập tức yên tĩnh trở lại. Tất cả đều ngồi thẳng lưng lên, dùng cặp mắt đầy vẻ khát khao trông chờ mệnh lệnh từ Công Tôn Sai!

“Kế hoạch tác chiến đã phát đến tay từng người, ta tin rằng các ngươi đã xem qua rất nhiều lần rồi nên giờ không cần nói dông dài nữa nhé.”

Tài năng của Công Tôn Sai được thể hiện rõ ràng. Thanh âm của hắn lộ ra vẻ điên cuồng vang vọng trong phòng hội nghị, làm cho chiến ý của mỗi người vốn đã cháy rừng rực lại như được khơi thêm, càng bùng cháy dữ dội.

“Lần này, mục tiêu của chúng ta là năm mươi sáu giới! Toàn bộ đều đã đánh dấu rồi đấy! Chẳng vượt thêm giới nào mà cũng không được giảm đi cho dù chỉ một giới! Bất kỳ thế lực nào ngăn cản các ngươi đều trở thành địch nhân! Ta cho phép các ngươi dùng bất cứ thủ đoạn nào, đánh tan cũng được, diệt sát toàn bộ cũng được, thậm chí bắt làm tù binh cũng được. Ta chỉ có một yêu cầu, đó là phải nhanh! Bằng tốc độ nhanh nhất công chiếm năm mươi sáu giới!”

Công Tôn Sai cơ hồ là lớn tiếng quát to.

“Vâng, thưa đại nhân!” Mọi người đồng thanh đáp lại.

*

* *

Kim Ô Vân Đảo chưa từng có hành động tưng bừng như thế, khắp nơi chạy tới chạy lui toàn người là người. Những thành viên trọng yếu của Kim Ô Doanh đều được triệu tập toàn bộ, bên cạnh đó, những tổ chức lớn ở bên ngoài cũng được triệu tập đến, vô cùng đông đảo, đầy đủ các chủng loại.

Những tổ chức ở bên ngoài tại Mạc Vân Hải rất nhiều, đa số bọn chúng đều do một hai vị nòng cốt cầm đầu, thành viên đa số là tu giả có cuộc sống bình thường, thực lực chỉ ở mức phổ thông. Những tổ chức ngoại vi này thường phụ trách luyện chế một ít pháp bảo giản đơn, linh đan, linh thực. Do thực lực của Mạc Vân Hải dần mở rộng nên cần nhiều vật phẩm số lượng lớn đến mức kinh người, nếu chỉ dựa vào Kim Ô Doanh thì hoàn toàn không đủ nhu cầu. Vì lý do cấp thiết đó mà những tổ chức ngoại vi sinh sôi nhiều như nấm sau mưa.

Hơn nữa, những thanh niên có thiên phú xuất sắc hơn người cũng cần phải tham gia những tổ chức ngoại vi này, vừa tăng thêm kinh nghiệm, vừa ma luyện bản thân.

Bởi có cao thủ truyền thụ pháp quyết kỹ xảo, lại có thể thỏai mái tìm công việc để làm, môi trường cạnh tranh tương đối bình đẳng nên dẫn đến số lượng những tổ chức ngoại vi tăng vọt.

Nhìn đám người đang hò hét ầm ĩ, hai vị đại sư phụ chau mày, trong mắt cùng hiện lên một tia lo lắng. Những tổ chức ngoại vi khá lộn xộn, hỗn loạn bất trị, so với Kim Ô Doanh huấn luyện có tổ chức kỷ luật nghiêm minh thì khác nhau một trời một vực.

Hai vị đại sư phụ nghĩ đến kế hoạch lạ thường của Công Tôn Sai đại nhân mà áp lực bị gia tăng. Phía sau hai người là một nghìn chiếc bảo thuyền đồ sộ, bồng bềnh giữa không trung! Những bảo thuyền này là do bọn họ tập hợp của tất cả các thương gia vận chuyển ở Mạc Vân Hải mới được như vậy.

Lần này đúng là đã xuất hết vốn gốc rồi!

Bỗng nhiên, một con hạc giấy bay đến trước mặt đại sư phụ Tôn Bảo. Đại sư phụ cầm lấy giấy hạc mở ra xem, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lên.

Hắn đưa hạc giấy cho Cát Vĩ, sau đó Cát Vĩ cũng tỏ ra cực kỳ kích động.

Các thành viên Kim Ô Doanh đang đứng dưới chờ đợi, ai ai cũng mở to mắt nhìn hai vị đại sư như chờ đón điều gì đó.

Đại sư phụ Tôn Bảo trầm giọng nói: “Chiến bộ đã xuất phát!”

Đôi mắt mọi người mắt sáng rực lên rồi hò reo phấn kích.

Đại sư phụ Tôn Bảo dùng hết khí lực toàn thân quát to, thanh âm của hắn thông qua phù trận truyền tới các ngóc ngách Vân Đảo.

“Mọi người dẫn đội ngũ của mình theo hàng lối nghiêm chỉnh lên bảo thuyền. Chúng ta sẽ theo sau chiến bộ, toàn bộ những địa điểm cần thiết lập cấm chế đều đã được đánh dấu rõ ràng. Một khi chiến bộ đã đánh chiếm thành công, chúng ta phải dùng tốc độ nhanh nhất thiết lập cứ điểm cấm chế!”

“Tất cả đã nghe rõ chưa! Phải có tốc độ cực nhanh! Nhanh nhất có thể! Một trăm sáu mươi chín cái cứ điểm cấm chế! Không thiếu một cái nào!”

“Lên thuyền! Xuất phát!”

Biển người cuộn trào mãnh liệt, khởi động rầm vang.

*

* *

Trên bầu trời Phần Quỷ cương có rất nhiều người phi hành.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm xuống dưới mặt đất, bởi vì dưới đó có một hỏa tuyến màu vàng kim thẳng tắp yên lặng, nhìn thấy hỏa tuyến này không ai dám vượt qua Lôi Trì một bước. Người có chút thực lực có thể ngửi được khí tức cường liệt nguy hiểm, nhưng mà người có nhãn lực cao minh lại càng khiếp sợ hơn khi nhìn thấy trong hỏa tuyến màu vàng kim ẩn chứa Thần lực cực kỳ tinh thuần.

Trưởng Lão Hội Yêu tộc đã khám phá Thần lực huyền bí, tin tức đã sớm được truyền đi khắp nơi. Lúc trước, khi xảy ra chiến đấu không tránh được người bên ngoài đã do thám biết được. Thần lực này là loại sức mạnh kỳ lạ đã có từ thời viễn cổ, nó giống như luồng hỏa tuyến màu vàng kim thẳng tắp trên mặt đất kia. Nó chia khu vực thành các loại lực lượng khác như một đường ranh giới, giữa một cái hoàn toàn mới với những gì truyền thống.

Bí mật của Thần lực khó có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng nếu Soái giai có Địa Ma binh thì cũng có thể uy hiếp được cao thủ Thần lực, điều này là kết luận của cuộc chiến đấu vừa rồi thể hiện ra.

Có lẽ không phải tất cả Địa Ma binh đều có tác dụng như vậy, nhưng ít ra thì Địa Ma binh của Đại sư Tiêu Vân Hải đã chứng minh điều này là có thể!

“Lam Manh” đã bị hủy, còn “Âm Tình Ly Hoàn” đã đổi cho người khác, vì thế làm cho giá trị của hai thanh Địa ma binh còn lại đột nhiên tăng lên cực cao. Đối với những tên Soái giai khác mà nói thì “Thiên Sứ Cụ Trang” là thứ mà bọn chúng chỉ có thể mơ ước, hiện giờ thứ duy nhất mang đến cho bọn chúng cảm giác an toàn chính là hai thanh Địa Ma binh còn lại kia.

Trong nháy mắt, hai thanh Địa Ma binh còn lại cũng đã được trao đổi xong.

Dịch An cầm lấy ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo trên tay mà trong lòng cảm thấy do dự.

Tình thế phát triển quá nhanh đến mức y khó có thể tưởng tượng nỗi, Tiêu Vân Hải lại chính là Tiếu Ma Qua! Kết quả này ngoài dự đoán của mọi người, khiến y đã lỡ đâm lao phải theo lao thôi.

Ngược lại hắn chẳng hề có chút lòng tham với ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo này, y không ngu xuẩn đến nỗi chỉ vì ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo mà đi trêu chọc vào một gã địch nhân đáng sợ đến như thế.

Nhưng tình cảnh của Tiếu Ma Qua cũng rất bất ổn, lúc này bốn phía đều là địch!

Cấm chế dù có lợi hại đến đâu thì Tiếu Ma Qua cũng không thể ở trong cấm chế làm thằng ngốc cả đời được, chỉ cần sau này hắn thò mặt ra thế nào cũng phải đối mặt với cục diện bị vây công mà thôi, trừ phi hắn phải gia nhập vào một thế lực nào đó thực sự đủ mạnh mới nhờ đó làm chỗ dựa.

Ba cây Tố Ảnh Hồn Ti Thảo lập tức trở nên cực kỳ bỏng tay. Giữ lại à?, dù mỗi một thế lực Ma Thần điện hay Trưởng Lão Hội Yêu tộc thì y cũng không dám đắc tội. Còn tống đi phức cho rồi thì lỡ như sau này Tiếu Ma Qua không chết, rồi hắn quay lại tính sổ thì làm sao y nuốt trôi đây.

“Đại nhân! Đại nhân!” Thủ hạ mặt không còn chút máu chạy đến.

Nhìn thấy mặt mũi hớt hơ hớt hãi của gã thủ hạ, trong lòng Dịch An chợt lạnh.

“Khoái An đại nhân đã dùng Lam Manh hạ sát một gã Trưởng Lão Hội Yêu tộc. Hiện giờ Khoái An đại nhân bị trọng thương, còn Lam manh đã bị hủy hoại rồi.” Trong giọng nói của thủ hạ có một tia run rẩy.

Đầu của Dịch An như bị đập binh một cái xuống đất.

Phiền phức lớn rồi!

Một lúc lâu, sắc mặt trắng bệch của Dịch An khôi phục lại, gã cắn răng một cái: “Đi! Mau đến Phần Quỷ Cương!”

Đắc tội với Trưởng Lão Hội Yêu tộc là thảm rồi, hơn nữa bọn họ lại chẳng có giao tình gì với Ma Thần Điện cả, vì thế giờ đây chỉ có thể ôm đùi của một nhân vật duy nhất thì may ra mới có thể ngủ an giấc mà thôi, tất nhiên đó chính là Tiếu Ma Qua.

Chọn tập
Bình luận
× sticky