Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Tu Chân Thế Giới

Chương 801: Thập Phẩm Nho nhỏ

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Chiêu đánh lén của Thập Phẩm bị chặn lại khiến nó co dúm cái mặt nhỏ bé lại. Nó hướng về phía Chân Lăng Mộng gào thét điên cuồng rồi lao tới. Sát khí đầy trời cuốn theo sương mù xung quanh tạo thành một cơn bão nhỏ. Còn thân hình Thập Phẩm lại hóa thành một chiếc bóng mầu đen rất nhỏ ẩn hiện trong sương mù. Chiếc Nguyệt Nha đao nho nhỏ giống như hàng vạn tia sét, được đánh ra với tốc độ kinh người, bắn về bốn phía như mưa rơi rồi trùm lên thân hình của Chân Lăng Mộng

Kiếm Ý quán không!

Sát khí phù đằng!

Những đạo kiếm quang mầu đen nhanh như thiểm điện mang theo kiếm ý kinh người tràn đến tạo thành một luồng sức mạnh vô hình giống như một tấm lưới nhện ập vào Chân Lăng Mộng.

Chân Lăng Mộng cũng bị đòn đánh lén làm cho giật mình. Nếu không phải nàng có trọng bảo của sư môn, thì e rằng đã bị thụ thương từ chiêu đầu tiên. Nhưng dù vậy bên ngoài miếng hộ tâm Bát Quái mà sư phụ ban cho nàng cũng xuất hiện một vết nứt.

Chân Lăng Mộng vừa sợ lại vừa giận. Nàng là người luôn được các trưởng bối và các sư huynh bảo hộ, ai ai thấy nàng cũng phải nhường nhịn vài phần, vì thế đã bao giờ nàng phải nếm thiệt thòi lớn như vây đâu cơ chứ. Chiếc pháp bảo mà sư phụ ban thưởng cho nàng đã theo nàng từ rất lâu rồi, vì thế nàng rất yêu quý nó, vậy mà giờ đây nó đã bị hư hỏng!

Bản thân nàng cũng có thực lực mạnh mẽ, hơn nữa lại đang trong tình trạng tức giận, vì thế liền không hề do dự xuất ra sát chiêu.

Chỉ thấy một đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng vạch luồng sương mù bắn ra nhanh như tia sét chặn đầu võng kiếm của Thập Phẩm.

Đinh!

Thanh âm thanh thúy vang vọng khắp nơi.

Lập tức một cỗ sức mạnh hung hãn tuyệt luân truyền vào trong phi kiếm khiến khí huyết trong lồng ngực Chân Lăng Mộng sôi trào. Nàng không tự chủ được mà lui về sau hai bước.

Còn thân thể nhỏ bé của Thập Phẩm bị văng lên không trung.

Kiếm ý quá hung hãn!

Trong lòng Chân Lăng Mộng cảm thấy nghiêm trọng hẳn. Lần đầu tiên nàng gặp phải cỗ kiếm ý hung tàn và quyết liệt như vậy. Hơn nữa trình độ thông hiểu kiếm ý của đối phương không hề thua kém nàng.

Chẳng lẽ đó là Vi Thắng sao?

Trong đầu Chân Lăng Mộng chợt lóe lên một cái tên. Người có kiếm ý như thế ở Mạc Vân Hải, theo nàng biết thì chỉ có thể là Vi Thắng.

Người ta đồn rằng, thanh huyết kiếm của Vi Thắng có kiếm ý vô cùng hung tàn và khát máu. Chính vì thế nàng mới suy đoán người đánh lén nàng chính là Vi Thắng.

Thế nhưng, nàng cũng nhanh chóng ổn định lại tâm tình, mặc dù kiếm kia của đối phương không phải là một kiếm toàn lực, nhưng nàng cũng chưa xuất ra hết thực lực. Tuy cảm thấy kiếm ý kia vô cùng hung tàn, nhưng nếu kiếm ý đó là của Vi Thắng thì nàng cũng không thấy kinh ngạc cho lắm.

Vi Thắng là nhân vật có thực lực đứng đầu trong những người dưới trướng Tả Mạc, hắn không phải là một thiếu niên không chút tiếng tăm của năm xưa. Tuy hắn có xuất thân không phải là danh môn chính phái nổi tiếng, nhưng ở hắn ẩn ước có khí tức của một cường giả Kiếm Tu đỉnh giai thánh địa.

Ngay cả những thiên chi kiêu tử của Côn Luân luôn có ánh mắt cao hơn đầu, nếu chúng đối diện với Vi Thắng cũng phải thu lại ngạo khí của bản thân.

Chân Lăng Mộng nhanh chóng ổn định và tỉnh táo lại, thanh phi kiếm trong tay không ngừng vẽ lên không trung. Chỉ trong nháy mắt, trước mặt nàng xuất hiện mười hai đạo kiếm ý tạo thành mười hai đạo bình chướng kiếm quang.

Có khả năng địch nhân trước mắt là Vi Thắng, vì thế nàng phải thủ thế để chiếm trước tiên cơ.

Cái tên Vi Thắng có tác động quá lớn, khiến nàng không thể không đề phòng!

Mười hai đạo kiếm quang trong trẻo nhưng lạnh lùng không ngừng đan xen với nhau, kiếm quang ngập tràn kiếm ý đan với nhau thành một chỉnh thể kiên cố. Chúng khiến bất kì những vật nào lại gần đều bị vô số kiếm quang xoắn cho nát bấy, thậm chí ngay cả sương mù cũng không thoát được.

Chiêu này khiến sương mù trong phạm vi mười trượng đều tan biến không còn lại chút nào.

Quỷ Vụ đồng hừ lạnh một tiếng, sương mù biến mất làm nó cảm thấy khó chịu, nhưng nó cũng không hề ra tay. Tuy đã lâu nó chưa xuất thế, nhưng cũng biết chưa hẳn việc tốt nào cũng được báo đáp. Trong khi hiện tại nó mới chỉ là nhân vật mới, vì thế phải quan hệ tốt với những huynh đệ khác mới là chính đạo.

Nó biết tính cách của Thập Phẩm rất lạnh lùng và đầy ngạo khí, nếu nó nhúng tay vào thì thế là chơi không đẹp.

Quả nhiên, từ trên trời truyền xuống một tiếng thét dài phẫn nộ, trong tiếng thét chứa đầy sát ý thô bạo và hung ác. Tiếng thét như tiếng sét vang vọng khắp không gian khiến người ta nghe mà khiếp sợ.

Đối với một kẻ kiêu ngạo như Thập Phẩm, việc bị đánh văng lên bầu trời là mất mặt cỡ nào a.

Tiểu tử này chỉ cảm thấy trong lòng ngực của mình như có một luồng hỏa diễm đang hừng hực thiêu cháy, chiếc áo khoác mầu đen không gió mà tự bay, rung động không ngớt. Hai tay nó giơ lên cao quá đỉnh đầu, nguyệt nha đao như bị hấp dẫn liền bay vào trong tay.

Bỗng nhiên bên trên nguyệt nha đao hiện lên một vòng huyết sắc đỏ sậm.

Tàn Nguyệt Ẩm Huyết!

Tóc trên đầu Thập Phẩm dựng đứng, khuôn mặt nhỏ bé lạnh như băng hiện lên vẻ kiêu ngạo và vô cùng khắc nghiệt.

Từ lúc mới sinh ra đến giờ, nguyện vọng lớn nhất của tiểu tử này chính là trở thành linh thú cường đại nhất để không làm hổ danh cái tên Thập Phẩm!

Nhưng sau khi được chứng kiến sự cường đại của Vi Thắng, khí phách của Tả Mạc, sự quỷ dị của A Quỷ, sự hung hãn của Chim Ngốc, Tông Như khó lường, La Ly thật hư khó đoán. Những chuyện này khiến cho tầm mắt của thằng nhãi này càng lúc càng cao.

Thân hình tuy nhỏ, nhưng hùng tâm thì vạn trượng!

Bởi vì tiểu tử này là Thập Phẩm!

Kẻ đứng trên đỉnh cao thì sao có thể là loại người phàm tục tầm thường được hả?

Sau khi kiếm ý của Chân Lăng Mộng xoắn tan sương mù cũng làm tầm mắt của nó trở lên thông thoáng hơn nhiều. Tầng tầng lớp lớp kiếm quang lóng lạnh bao lấy nó tạo thành một vầng sáng vô cùng xinh đẹp.

Thập Phẩm nhìn bằng ánh mắt khinh thường và miệt thị.

Chiến ý trong cơ thể nó đang sôi trào, khuấy động không ngớt. Lúc này bản tính hiếu chiến trời sinh đang giúp Thập Phẩm bộc lộ tài năng của nó.

Đến đây đi!

Đến mà nghênh đón chiêu tuyệt sát của Thập Phẩm a!

Bỗng đôi mắt của Thập Phẩm sáng rực như đang cháy, sức mạnh toàn thân đang cuộn trào, nhưng khuôn mặt vẫn giữ nguyên vẻ ngạo nghễ, thỉnh thoảng lại ánh lên vẻ khinh thường đối thủ. Hai bàn tay nó đột nhiên ép xuống.

Nguyệt nha đỏ sậm trong tay bỗng nhiên phóng xuống dưới nhanh như điện.

Tốc độ của nguyệt nha càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã hóa thành những tàn ảnh mầu huyết sắc mờ ảo như bụi. Vô số hư ảnh lập lòe bất định ánh lên vẻ hung tàn, những hư ảnh này liên tục biến ảo, có lúc hiện chỗ này, có lúc lại biến mất không tăm tích.

Khí tức hung lệ tuyệt luân cùng với tiếng rít chói tai phối hợp với nhau tạo thành thứ âm thanh giống y như vạn quỷ đang gào thét làm lòng ngươi tuyệt vọng.

Mầu huyết sắc trên nguyệt nha càng lúc càng nồng đậm khiến huyết ảnh cũng đỏ thêm vài phần.

Bách Tế Hồn Thí Kiếm!

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Thập Phẩm không hề có nét điên cuồng nào, dường như khuôn mặt nó lúc nào cũng lạnh băng giống như thường ngày vậy.

Nhưng nó không hề biết rằng, biểu hiện của nó lúc này bắt chước giống y như Vi Thắng, thần tượng của nó.

Bộ kiếm quyết mà Vi Thắng tự tay chọn lựa này rất hợp với với sở thích của nó. Nó vốn là kẻ hiếu chiến trời sinh, vì thế bộ kiếm quyết mang đầy khí tức sát phạt và quyết đoán này rất hợp với nó. Hơn nữa Vi sư (sư phụ Vi Thắng)là người như thế nào sao nó không biết, Vi sư đã nói thì chỉ có chính xác. Quả nhiên, càng về sau nó càng phát hiện ra việc tu luyện bộ Kiếm Quyết này vô cùng thoải mái và thuận lợi.

Nhưng rồi, nó nhanh chóng tìm cho mình một mục tiêu mới.

Trong mắt nó, Vi sư chính Kiếm Tu cường đại nhất thiên hạ.

Mỗi lần Thập Phẩm tới gần Thí Thần Huyết Kiếm, nó đều thấy máu trong người như đang sôi sục, trong lòng không ngừng sinh ra những ý nghĩ khát máu. Vậy mà Vi sư vẫn bình yên vô sự, thậm chí thanh Thí Thần Huyết Kiếm hung tàn khi rơi vào trong tay Vi sư lập tức trở lên yên tĩnh hẳn.

Tâm của Vi sư còn cứng rắn hơn cả sắt thép!

Vì thế trong lòng nó luôn sùng bái Vi sư tới đỉnh điểm.

Cũng vì thế mà yêu cầu của nó với bản thân lại cao thêm vài bậc. Đến Thí Thần Huyết Kiếm còn không thể làm lay chuyển tâm của Vi sư, vậy thì Bách Tế Hồn Thí Kiếm sao có thể làm lay động được tâm cảnh của nó đây?

Nó cố gắng học tập theo Vi sư, không để cho kiếm ý ảnh hưởng đến tâm trí.

Chính vì thế mới có thể xuất hiện một màn như bây giờ. Kiếm ý của Nguyệt Nha đao quán thông thiên địa, kiếm ý hung lệ của nó tựa như một con mãnh thú vừa xổng chuồng, nhưng trên mặt Thập Phẩm vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh lùng ngạo nghễ.

Nhưng luồng kiếm ý này đã đạt được cảnh giới chưa từng có!

Suýt nữa bị ám toán khiến trong lòng Đàm Húc cảm thấy kinh sợ. Y có một thói quen tu luyện mà không ai biết, đó chính là, bất cứ lúc nào y đều lưu lại một phần tâm chí để sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Nguyên nhân của thói quen này chính là sau một lần ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ vì chủ quan mà chút nữa thì chết.

Vì thế, y mới giữ thói quen tu luyện này.

Hôm nay, cái thói quen này đã cứu y một mạng.

Trên thần trang của y bỗng xuất hiện một lỗ nhỏ, còn thần lực hộ thân của y bị đánh tan triệt để. Nếu không phải có thần trang ngăn cản thì e rằng lúc này trên người y đã có thêm một lỗ máu.

Sau khi Đàm Húc sống sót sau tai nạn, y trở lên vô cùng tức giận. Đến khi phát hiện ra kẻ đánh lén mình lại là một con chim, y giận tím cả mặt:” Súc sinh to gan!”

Lập tức phi kiếm đỏ thẫm trong tay y biến thành một tuyến lửa ầm ầm bay về hướng Chim Ngốc.

Khi nghe được hai từ ” Súc sinh”, mấy cọng lông chim trên trán Chim Ngốc như bùng nổ, chúng từ từ dựng đứng lên. Con mắt vốn ngao nghễ của nó cũng đỏ lên như bị sung huyết, trong con mắt chứa đầy khí tức hung dữ và thô bạo.

Có khi nào Chim Ngốc bị người ta chửi như thế không?

Đón đỡ cái tuyến lửa kia là một cú mổ.

Một mổ này của nó không giống với lúc trước, chỉ thấy trên mỏ của nó bắn ra vô số hỏa tinh, mỗi viễn hỏa tinh to như hạt cát. Những viên hỏa tinh này không bị bắn ra ngoài mà không ngừng lượn lờ vòng quanh mỏ chim tạo thành một vòng tinh vân.

Trong mắt Đàm Húc lóe lên một tia đắc ý khó có thể phát hiện.

Đoàn hỏa quang mà y tùy tiện tung ra này trông thì có vẻ rất bình thường, nhưng thực ra bên trong hỏa quang có ẩn dấu sát cơ. Nhưng đạo hảo quang đang bốc lên không phải là lửa mà chính là kiếm ý vô cùng tinh thuần ngưng lại giống như ngọn lửa thôi.

Cái chiêu lừa gạt này của y đã khiến không biết bao nhiêu người bị tổn thất nặng nề.

Khi thấy Chim Ngốc đón đỡ ” Hỏa quang” Kiếm Ý bằng một cái mổ. Mắt Đàm Húc không khỏi hiện lên vẻ đắc ý vì gian kế thành công.

Quả nhiên tình hình diễn ra đúng y như y dự đoán, khi hai bên vừa chạm vào nhau, đạo hỏa quang của y đột nhiên bộc phát.

Ầm!

Vô số kiếm khí bạo liệt bao trùm lấy thân thể Chim Ngốc.

Đạo hỏa quang thoạt nhìn rất bình thường này, thực tế chứa tới ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang nhỏ vụn, những đạo kiếm quang này được kiếm ý hướng dẫn và điều chỉnh giống như một luồng hỏa diễm.

Ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang cùng lúc bùng nổ tung, cái cảnh đó hoành tráng đến mức nào a!

Hào quang rực rỡ toát ra khiến người ta không mở được mắt, còn sương mù trong phạm vị mười trượng xung quanh đều bị quét sạch. Thanh âm va chạm rợn người vang lên liên tục, cộng thêm từng đạo ánh sáng tỏa ra khiến cho da đầu ngươi ta không khỏi run lên từng cơn.

Vẻ đắc ý trên mặt Đàm Húc càng lúc càng nồng đậm, y khẽ nói một câu vô cùng đắc ý:” Chỉ một con súc sinh mà cũng dám xuất thủ với ta, đúng là chán sống rồi!Để ta cho ngươi biết thế nào là, Phượng Hoàng trụi lông không bằng gà!”

Ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang này có chứa rất nhiều biến hóa, chưa người nào bị nó vây khốn mà có thể thoát ra ngoài.

Sát chiêu tất sát(phải chết)!

Kiếm Diễm!

Ngay cả khi so đấu với các vị sư huynh khác ở Côn Luân. Mỗi lần y tung ra sát chiêu này, các vị sư huynh đó đều phải né tránh mũi nhọn tấn công, không ai dám đón đỡ trực diện.

Bị ba nghìn sáu trăm đạo kiếm quang vây khốn thì ai có đủ tự tin để thoát ra đây?

Ngay cả các Côn Luân tử cũng phải sợ sát chiêu này như sợ cọp, nếu dùng nó để đối phó với một con súc sinh, thì chẳng phải quá đơn giản hay sao?

Đàm Húc đầy vẻ để phòng nhìn xung quanh, lúc này không nên để người ta lợi dụng đánh lén a!

Nhưng y không biết rằng, cũng lúc đó, Hắc Kim Phù Binh và Dương Quang ở trong đám sương mù tỏ ra đồng tình và nhìn y thương cảm.

” Y chết chắc rồi. “ Hắc Kim Phù Binh lắc đầu thở dài.

” Không. “ Dương Quang lắc đầu. Khuôn mặt ấm áp như ánh mặt trời của nó toát lên vẻ than trời thương dân:” Đắc tội với Điểu tỷ, có muốn chết cũng chẳng dễ dàng như vậy đâu.”

Điểu tỷ mà tức giận, hậu quả rất đáng sợ.

Khi kiếm quang tan hết.

Trên bầu trời hiện ra một bóng chim đầy khí phách.

Lông vũ trên người con chim có vẻ hơi kém chỉn chu, con mắt nó nheo lại, tuy không hiện ra vẻ tức giận như vừa nãy, nhưng ánh mắt của nó lại khiến người ta cảm thấy cơn giận của nó đã lên tới tột cùng.

Không gian yên tĩnh như trước cơn bão tố (phong bạo) khiến người ta hít thở không thông.

Chọn tập
Bình luận