Mây mù trước mặt mọi người dần có màu lam nhạt, nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện mỗi đoàn vụ khí đều do vô số bông tuyết màu lam nhạt cấu thành. Những bông tuyết màu lam nhạt này phiêu phù trong không trung và không rơi xuống.
Vụ hải màu lam vô biên vô hạn giống như đại dương mênh mông vậy, khiến người ta cảm thấy thâm sâu khó lường.
“Cái này cái này…” Sắc mặt Khang Đức tái nhợt, nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt giống như vừa gặp quỷ vậy.
Tả Mạc cảm thấy không ổn vội vàng hỏi: “Thế nào rồi? Có gì không ổn sao?”
“Cái này…Cái này là băng lam!” Khang Đức lắp bắp nói.
“Băng lam?” Tả Mạc nhìn vụ hải màu lam nhạt vô biên vô hạn trước mặt, gật đầu, cái tên này thật chuẩn. Nhưng xem sắc mặt như gặp quỷ của Khang Đức, khẳng định địa phương này không ổn, đành hỏi: “Thế nào? Có cái gì không ổn à?”
Khang Đức cố gắng nuốt nuốt nước miếng, sắc mặt trắng bệch như vừa quét sơn trắng: “Đại nhân không biết thôi, băng lam chỉ có ở duy nhất một nơi, đó chính là băng lam ải cảnh nằm cực sâu trong Vân Hải. Nơi này sao có thể xuất hiện băng lam được chứ?”
Tả Mạc ý thức được điều không ổn đó: “Ngươi nói nơi này vốn không có khả năng xuất hiện băng lam?”
Nhìn lại vụ hải màu lam không bờ bến, Tả Mạc không khỏi run lên.
Khẳng định là có gì bất ổn!
Bỗng hắn nghĩ tới một vấn đề, sắc mặt biến đổi, vội vàng hỏi: “Vậy đường đi thì sao? Đường không phải sẽ…”
“Đại nhân, đường không còn rồi!” Vẻ mặt Khang Đức tràn ngập sợ hãi.
Tâm Tả Mạc trầm xuống: “Vậy Thuỷ Vân Thai thì sao?”
“Thuộc hạ không biết.” Khang Đức lắc đầu: “Thuộc hạ chưa từng đi qua băng lam ải cảnh. Rất ít người tiến vào băng lam ải cảnh, bên trong đó quá nguy hiểm! Đại nhân nhìn những băng lam này xem, chúng nó lạnh tới cực điểm, nếu không có kì bảo hộ thân hoặc có thực lực đủ manh, chỉ riêng nhưng băng lam này đã đủ đóng băng rồi vỡ ra thành các mảnh vụn!”
Vi Thắng vung hắc kiếm lên, mũi kiếm thử tiến vào trong băng lam.
Một tầng băng với tốc độ mắt thường có thể thấy được xuất hiện lan tràn trên bề mặt hắc kiếm.
Vi Thắng rung nhẹ, băng sương bên ngoài hắc kiếm liền biến mất, hắn ngẩng đầu sắc mặt có chút ngưng trọng: “Phải cẩn thận!”
Từ đầu đến cuối Tả Mạc đều theo dõi, ngay cả Vi Thắng cũng nói phải cẩn thận thì băng lam này thật nguy hiểm.
Thế nhưng…
Tả Mạc nhìn A Quỷ đang yên lặng đứng bên, trong lòng tràn ngập sự không cam tâm. Thuỷ Vân Thai! Chỉ có Thuỷ Vân Thai mới có thể làm cho A Quỷ hồi phục!
Lúc này, trong lòng Tả Mạc vô cùng mâu thuẫn. Bất luận thế nào hắn cũng phải tìm được Thuỷ Vân Thai để chữa bệnh cho A Quỷ, nhưng hắn lại không hy vọng vì mình mà Vi Thắng Tông Như phải đi vào hiểm cảnh.
Vi Thắng nhìn Tả Mạc, trong giây lát liền hiểu tâm tư của Tả Mạc, cười thoải mái nói: “Chỉ là băng lam thôi mà, sư đệ chớ khẩn trương. Tìm Thuỷ Vân Thai mới là quan trọng, đi thôi!”
Dứt lời liền bước vào trong băng lam!
Tông Như mỉm cười: “Đại nhân, thời gian quan trọng!”
Dứt lời cũng bước vào trong băng lam.
Nhất thời Tả Mạc cảm thấy trong lòng rất ấm áp, cảm động khó thể giải thích nổi, thấy thế liền không hề do dự, từ trong lòng lấy ra một quả truyền tống phù: “Ngươi tu vi thấp, về trước đi, truyền tốn phù này trực tiếp đi đến đảo.”
Băng lam ải cảnh Khang Đức chưa từng đi qua, không thể đảm nhiệm trách nhiệm dẫn đường được. Hơn nữa thực lực của Khang Đức lại yếu, trong băng lam dị thường nguy hiểm này không ai còn sức để bảo hộ hắn, Tả Mạc dứt khoát để hắn trở về.
Đem truyền tống phù đưa cho Khang Đức, Tả Mạc liền mang theo A Quỷ đi vào trong băng lam.
Vừa tiến vào băng lam, cảm giác lạnh đến thấu xương từ bốn phương tám hướng kéo tới, ngay cả thể chất mạnh mẽ như Tả Mạc cũng không khỏi run lên một cái. Bỗng nhên một luồng hơi ấm vây lấy hắn, không biết từ lúc nào, thái dương tinh loại đã xuất hiện trên đầu hắn, toả ra quang mang nhàn nhạt, bảo phủ lấy đám người Tả Mạc A Quỷ cùng đám nhỏ.
Tả Mạc giật mình, thái dương tinh loại luôn ở trong cơ thể hắn, yên tĩnh ẩn dấu, cơ hồ không có động tĩnh gì. Đôi khí, hắn thậm chí còn quên đi sự tồn tại của thái dương tinh loại. Không nghĩ tới hàn ý của băng lam lại có thể kích thích thái dương tinh loại đi ra ngoài.
Vi Thắng và Tông Như cũng triển khai phòng hộ.
Quanh người Vi Thắng tràn ngập kiếm ý mỏng manh, tầng kiếm ý cực mỏng này giống như một màng nước bao lây cả người Vi Thắng. Băng lam và tầng kiếm ý này va chạm liền giống như bị hư không thôn phệ, biến mất không thấy dấu.
Trong tay Tông Như cầm thập tự chuyển kính đồng, chậm rãi chuyển động, kinh văn màu vàng thật nhỏ tràn ngập khắp xung quanh như những con cá đang bơi lội. Băng lam lạnh đến cực điểm cũng không thể phá được tầng kinh văn mỏng manh này.
Lúc này ba người Tả Mạc ăn ý đổi chỗ, xếp thành hình chữ phẩm, Vi Thắng đứng đầu.
“Thiên địa to lớn, không thiếu thứ lạ!” Vi Thắng tràn ngập cảm khái nói: “Chuyến đi lần này tới Vân hải, tầm mắt đã được mở rộng thật nhiều! Thảo nào rất nhiều tiền bối lại thích vân du thiên hạ.”
Tả Mạc lắc đầu lia lịa: “Nếu không phải nơi này có Thuỷ Vân Thai, ta không điên mà tới đây làm gì! Ồ, nhưng tín tử phù cũng là một thứ tốt…”
Vi Thắng nhìn thấy bộ mặt tham tiền của Tả Mạc mà bật cười, trong lòng cảm giác có chút thay đổi.
Nếu như luận thực lực, sư đệ chính là kì tài ngút trời, so với hắn không kém chút nào. Thế nhưng về tâm tính thì lại không giống bất cứ vị thiên tài nào. Thiên tài hắn từng gặp qua, giống như kinh tài tuyệt diễm Lâm Khiêm, chính là tâm trí trác tuyệt, thâm sâu như biển, hoặc là tâm tính kiên nghị, giống như hắn, nhất tâm hướng kiếm, hết sức tập trung.
Nhưng sư đệ thì sao, không phải tuyệt đỉnh thông minh, tính cách bắng nhắng, con buôn tham tiền, sở học thì vô cùng hỗn tạp, pháp quyết, kiếm quyết, phù văn, luyện khí các loại đều đã học qua, còn có rất nhiều thứ rất cổ quái, Vi Thắng chưa từng nghe qua.
Nhưng nhìn những gì sư đệ đã học, tuyệt đối là trái ngược hoàn toàn với những điển hình trong sách vở.
Nhưng chính vì vậy, thực lực của sư đệ lại đạt tới mức không thể tưởng tượng nổi.
Không biết sư đệ làm thế nào để tu luyện được, Vi Thắng bật cười lắc đầu, lập tức ném vấn đề này lại phía sau.
“Sư đệ có nhận biết được Thuỷ Vân Thai không?” Vi Thắng hỏi.
“Có thể.” Tả Mạc gật dầu, hắn đã chuẩn bị rất đầy đủ.
Vi Thắng thả lỏng, bỗng hắn ý thức được sư đệ nhìn qua không đâu vào đâu nhưng dường như chưa từng mắc sai lầm nào quá lớn. Nghĩ tới điều này, Vi Thắng như hiểu ra.
Càng đi vào sâu, hàn khí của băng làm càng năng, màu sắc của băng lam càng ngày càng đậm, bông tuyết cấu tạo nên băng lam càng ngày càng thô to ra.
Mặt đất dưới chân còn lưu lại một ít vết tích của vân tảo, những vân tảo này đều bị đông thành băng. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số thi thể của vân thú, chỉ là những thi thể này đều bị đông thành băng, bên ngoài xuất hiện một tầng lam sắc quỷ dị.
Sắc mặt ba người đều trở nên ngưng trọng, các dấu vết này chứng tỏ khi băng lam tiến tới thì nhưng vân thú này không kịp chạy trốn.
Bỗng, A Quỷ, người không ai để ý tới quay đầu lại, con ngươi trốn không nhìn về chỗ sâu trong băng lam, tử mang trong mắt chợt loé rồi biến mất.
Tả Mạc có chút lo lắng, băng lam đột nhiên bạo phát có phải đã đem Thuỷ Vân Thai diệt sạch rồi không.
Đột nhiên trong băng lam truyền đến những tiếng sột soạt, ba người lập tức cảnh giác, dừng bước, tư thế như lâm đại địch!
Một cặp mắt xanh thẳm xuất hiện trong băng lam.
Cảm giác nguy hiểm tràn ngập ba người!
Không có chút do dự nào, hắc kiếm trong tay Vi Thắng lập tức chém tới!
Kiếm ý như hắc ám hư không, trong nháy mắt xé rách băng lam ở trước mặt làm lộ ra hình dạng của đối phương!
Một nữ tử cả người sáng bóng giống như bông tuyết xuất hiện trước mắt mọi người, nàng có một đôi mắt xanh thẳm, tóc trắng tuyết không chút pha tạp, chiếc cằm thon nhọn như một tuyệt tác, đẹp đến kinh tâm động phách, chỉ là chiếc môi anh đào kia lại không có chút huyết sắc nào. Từng vòng băng lam nhạt màu lưu chuyển quanh người nàng, thân thể sáng bóng bông tuyết không mặc gì, như ẩn như hiện trong băng lam.
Khi mắt đám người Tả Mạc nhìn xuống dưới, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên. (:xit mau
Vô số bông tuyết lam sắc nhạt màu giống như dòng cát, chuyển động trên mặt đất. Thân dướii của nàng tất cả đều là do những bông tuyết lam sắc nhạt này tạo thành.
“Lam nhân!” Bồ yêu cùng Vệ cùng lúc hô lên trong đầu Tả Mạc.
Tả Mạc khiếp sợ vội hỏi: “Lam nhân là cái gì?”
Trong lòng hắn cảm thấy không ổn, đây là lần đầu tiên Bồ yêu và Vệ cùng nhận ra một thứ.
“Sao có khả năng chứ?” Vệ thì thào tự nói, sự lãnh đạm vốn dĩ đã sớm biến mất, thay vào đó là vẻ không tin, hắn giống như gặp quỷ vậy!
Sắc mặt Bồ yêu cũng không tốt lắm, nhưng sau đó rất nhanh liền thay đổi, quát lớn: “Chạy mau!”
Chạy?
Đầu Tả Mạc ong ong, không tốt!
Từ trước đến nay, Bồ yêu nhìn thứ gì cũng đều lấy bộ dạng từ cao nhìn xuống, đây là lần đầu tiên Bồ yêu không chút do dự xui hắn chạy!
Chỉ có duy nhất một tình huống – đó là thực lực của đối phương ngay cả Bồ yêu cũng cảm thấy kiêng kị!
Trong chớp mắt, đầu óc Tả Mạc thanh tĩnh dị thường, hắn đang chuẩn bị kêu Vi Thắng và Tông Như chạy thì biến cố phát sinh!
Không biết khi nào trên đùi bọn họ, từng đạo băng lam đang quấn lên, bất luận bọn họ giãy dụa thế nào đều không thể động đậy nổi!
Vi Thắng và Tông Như lập tức phát hiện ra điều đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhưng bất luận bọn họ thôi động linh lực như nào thì băng lam kia vẫn không chút thay đổi.
Trên mặt ba người tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Đám nhỏ cũng không nằm ngoài, bị bó lại một đống, chim ngốc luôn ngông nghênh lúc này cũng bị bó chặt.
Lam nhân hờ hững nhìn bọn họ, bông tuyết dưới chân nâng cả người nàng lên, chậm rãi đi về phía bọn họ.
Tả Mạc chắc mẩm xong đời rồi, thực lực song phương chênh lệch quá lớn, lớn đến nỗi ngay cả cơ hội bỏ chạy cũng không có.
“Lam nhân là thứ gì?” Tả Mạc thần sắc bất động, lặng yên ở trong thức hải hỏi.
Bồ yêu và Vệ khẳng định biết rõ.
“Một bộ tộc thời viễn cổ!” Giọng Vệ đến giờ đã bình tĩnh trở lại: “Không quá nổi danh nhưng kéo dài không dứt, mỗi thời đại đều có thể nhìn thấy bóng dáng bọn họ, không nghĩ tới, bọn họ lại có thể tồn tại tới bây giờ!”
Vẻ mặt Bồ yêu vô cùng phức tạp, kiến thức của hắn uyên bác đương nhiên biết rõ lam nhân là cái gì.
Tất cả mọi người đều cho rằng những bộ lạc từ thời viễn cổ đã sớm biến mất, ai có thể ngờ được ở sâu trong Vân Hải này lại có thể tận mắt nhìn thấy một người của bộ lạc viễn cổ còn sống!
Bồ yêu nhận được dạy dỗ tinh anh của yêu tộc, đối với các loại cơ mật đều vượt xa những yêu tộc thông thường. Nhưng đối với bộ lạc thời viễn cổ, bất luận là tu chân giới hay tại yêu giới và cả ma giới đều có kết luận giống nhau tới kì lạ.
Bọn họ đã biến mất rồi!
Bộ lạc viễn cổ?
Ngay cả Tả Mạc cũng ngẩn người ra.
Cường đại như bộ lạc Thái Dương cũng biến mất cách đây mấy vạn năm, làm gì còn bộ lạc viễn cổ nào có thể tồn tại chứ?
Bỗng lam nhân nhìn Tả Mạc, ngay sau đó liền bước tới trước mặt Tả Mạc.