Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 134: lâm chiến

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Cũng không biết chuyện gì xảy ra, liên tục hai lượt đấu loại, trừ Tả Mạc rất ít bị lưu ý thì không có trường hợp nào không bị chú ý. Cao thủ bị mọi người chú ý dễ dàng thăng cấp, những trận so đấu dù cũng sinh động, nhưng lại thiếu đi yếu tố kích động nhân tâm.

Ánh mắt của mọi người đều tụ tập tới vòng tối hậu: đấu kiếm không quy tắc.

Một trăm tên tu giả chỉ có 10 tên cuối cùng thắng, không có quy tắc, không có trật tự, Tùng Đào các sẽ thành nơi hỗn chiến, chỉ có mười người may mắn sống sót cuối cùng.

Kịch liệt là không tránh khỏi, không tránh khỏi cường cường so đấu, càng nhiều khả năng sinh ra doanh thu khổng lồ….

Tất cả làm cho tất cả mọi người chú ý tới.

Mà mấy ngày trước hôm tỷ thí, Thiên Tùng tử tiền bối đột nhiên tuyên bố, bố trí chung quanh Tùng Đào các “Thận Quang Huyễn Ảnh trận”, các hình ảnh chiến đấu trong Tùng Đào các sẽ như ảo ảnh xuất hiện trước mặt mọi người.

Vừa có tuyên bố, Đông Phù chấn động.

Trước đây đấu kiếm không quy tắc, tác động tới tâm cờ bạc của phần lớn thị dân, dù sao cũng không thể tận mắt nhìn, dù trận đấu có đặc sắc cũng làm người ta không quá hứng thú. Nhưng Thiên Tùng Tử làm ra nhanh chóng chạm tới tính cực của tu giả. Tin tức bằng tốc độ cực nhanh theo âm khuê truyền bá ra.

Lập tức, Đông Phù trở thành trung tâm Thiên Nguyệt giới. Vô số tu giả, vô luận tu vi cao thấp, đêm ngày kiêm trình, tạo thành một luồng người hướng tới Đông Phù.

Nơi này, là nơi lớp trẻ đỉnh phong của Thiên Nguyệt giới so đấu! Nơi này, tụ tập thiên tài kiệt xuất nhất của Thiên Nguyệt giới! Nơi này, xuất hiện pháp quyết hoa lệ nhất Thiên Nguyệt giới! nơi này, xuất hiện tràng cảnh chém giết khốc liệt nhất Thiên Nguyệt giới.

Thịnh hội như thế, nào có thể bỏ qua? Có thể tận mắt nhìn thấy, cơ hội như vậy là ngàn năm một thuở!

Đông Phù nhộn nhịn chưa từng có, phồn vinh chưa từng có. Các đại môn phái nhao nhao phái đệ tử tới quan khán, bọn họ không có cơ hội tiến đấu kiếm hội, nhưng có thể chính mắt nhìn thấy các cao thủ vận dụng pháp quyết, đối bọn họ có đại ích lợi. Tu giả bình thường đối địch đều là giấu diếm, có thể đứng bên quan sát là cơ hội tốt mà không ai muốn bỏ qua.

Trước đây Tả Mạc chiến thắng Triều An, ngọc giản ghi lại hình ảnh trận chiến này đã bán với giá 100 viên tinh thạch cấp 3/ 1 tấm, hơn nữa hàng trên thị trường đã cạn. Rất nhiều người hối hận không thôi, nếu lúc ấy chế nhiều vài tấm ngọc giản, lúc này phát tài rồi! Ngọc giản trận so đấu anyf đã bị các đại môn phái mua mất, bọn họ tính giao cho môn hạ am hiểu phù trận đệ tử nghiên cứu nghiền ngẫm. Không thể không nói, đại môn phái rất mẫn cảm với chuyện này.

Ngọc giản ghi lại các trận thi đấu sau cũng tăng lớn, giá tiền không thể so với trận của Tả Mạc.

Đông Phù chật ních tu giả. Rất nhiều tu giả thấy được cơ hội, nhao nhao làm buôn bán. Có người đêm các pháp bảo tài liệu mình không cần hoặc bán hoặc đổi. Có người mua thấp bán cao. Đông Phù nghiễm nhiên trở thành nơi phồn hoa nhất Thiên Nguyệt giới.

Vô Không đường, Vi Thắng cùng chưởng môn ngồi trên chiếu.

“Sao?” Chưởng môn mỉm cười: “Hai trận trước cũng không gặp đối thủ, có phải cảm giác thất vọng? mong chờ vòng này.”

Vi Thắng thản nhiên, mắt lộ vẻ hứng phấn không thể che dấu: “Đệ tử chờ mong, có thể cùng đông đảo cao thủ chiến một trận, thật khiến máu sôi sục.”

Chưởng môn gật đầu khen ngợi, tại Vô Không kiếm môn, trong mắt các trưởng bối, Vi Thắng cơ hồ có tất cả các ưu điềm mà kiếm tu cần. hắn tính cách trầm ổn kiên nghị, tu luyện khắc khổ, tâm cảnh thuần túy, nhất tâm hướng kiếm, không có sự vụ bên lề. Thiên phú tu kiếm cũng không ai có thể so sánh. Mà lúc so đấu, Vi Thắng có chiến ý dạt dào, không chút sợ hãi, gặp chuyện không trốn, gặp nguy không loạn.

Nghĩ tới thiên phú, Bùi Nguyên Nhiên lại nghĩ tới Tả Mạc. Bổn môn trong các đệ tử, thiên phú có thể so với Vi Thắng cũng chỉ có Tả Mạc. Nghĩ tới đây, hắn lại nhíu mày.

Nhận thấy sư phó phiền não, Vi Thắng tò mò hỏi: “Sư phó gặp chuyện gì?” Mặc dù trưởng bối trong môn, nếu luận tu vì thì sư thúc Tân Nham đầu bảng, nhưng thực lực của sư phó cũng sâu không lường được. Vi Thắng lực lực trước đâu bằng giờ, sư phó ngẫu nhiên toát ra khí thế, mỗi lần đều khiến hắn kinh hãi.

Ngay cả sư phó đều cảm thấy phiền phức, lại là chuyện gì?

Chú ý tới sự thất thố, Bùi Nguyên Nhiên khoát tay: “Không có gì.” Tiếp đó giả thoải mái: “Tả Mạc, còn không biết đã có bố trí gì. Ta đã hạ tử lệnh hắn phải tiền top 10.” Đột nhiên nghĩ tới gì đó, lại có chút vui vẻ châm chọc: “Nghe nói Đông PHù hiện tại rất nhiều người, Anh Phượng mấy ngày này bận không thôi, hàng trong hiệu đã bán sạch. Nếu bị tiểu tử này biết đã chậm mất cơ hội kiếm tinh thạch, phỏng chừng tức ọc máu.”

Nghe sư phó thoải mái trêu chọc, Vi Thắng trầm tĩnh lại, lại nghĩ tới tính tham tiền của sư đệ, hắn phì cười: “Đệ tử cảm giác sư đệ quan tâm chuyện thứ hai hơn.”

“Ha ha.” Nghĩ lại Tả Mạc gặp phải nan đề, hôm nay còn bị mình chơi một vố, Bùi Nguyên Nhiên rất sướng khoái: “Sư đệ của ngươi, thiên phú xuất sắc nhưng tính tình thật vô lại ốm yếu, rơi vào đống tinh thạch là không chịu chui ra, đối tu kiếm cũng không chút hứng thú.”

“Sư đệ nhất định sẽ hiểu nỗi khổ tâm của sư phụ càng các sư thúc.” Vi Thắng nói. Hắn đối với sư đệ cũng bất đắc dĩ, có khả năng cũng biết tính tình Tả Mạc là thế, không cưỡng cầu được.

“Sư bá Tân Nham chuẩn bị trọn vẹn các hình phạt, chờ tiểu tử chết tiệt đó tự tới nộp mình.” Nói tới đây, Bùi Nguyên Nhiên lộ vẻ đắc ý.

Thấy sư phó tin tưởng sung túc, Vi Thắng muốn mở miệng, lời mới tới khóe môi lại nuốt về. Trong lòng hắn có cảm giác mơ hồ, sư phó lần này bố trí vị tất có tác dụng.

Nếu bàn về thực lực, Tả Mạc vô luận thế nào cũng không khả năng tiến top 10. Nhưng trên đời, thực lực không đại biểu tất cả, hơn nữa hắn biết rõ vị sư đệ của mình cơ trí bách biến, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Hắn hiểu rõ sư đệ hơn các trưởng bối, sư đệ dù vẻ ngoài ốm yếu, nhưng lại rất chấp nhất, thậm chí có chút điên cuồng. Người khác chỉ thấy thiên phú của sư đệ, chỉ hắn mới biết, sư đệ làm sao luyện Tiểu Vân Vũ quyết tới tầng 4.

Bất cứ tu luyện pháp quyết nào, cũng không chỉ có thiên phú là được.

Bất quá, đây là trực giác của hắn, nếu nói vậy với sư phó, không có điểm nào để chứng minh, cũng không có tác dụng. Hơn nữa hắn cũng hết sức tò mò, sư đệ bị ném vào hoàn cảnh này sẽ ứng phó thế nào? Từ việc sư đệ bế quan không ra, Vi Thắng hieur, sư đệ nhận thức rõ.

Sư đệ như lò xo co lịa, có khả năng càng ép chặt lực lượng bộc phát càng kinh người. Sự đệ nhận thức rõ, không thể khinh thường.

Đột nhiên, hắn lập tức nghĩ tới đấu kiếm hội, càng chờ mong.

Chú ý tới vẻ mong đợi trong mắt Vi Thắng, Bùi Nguyên Nhiên lầm tưởng Vi Thắng nghĩ tới đấu kiếm hội, nhớ ra mình cùng các sư đệ lức còn trỏ, mắt lộ vẻ bâng khuâng. Hắn nghiêm nghị hỏi: “Ngươi lần này tính tìm ai đấu?”

Vi Thắng nghe vậy, mắt đột nhiên lộ tinh mang, bất giá ngồi thẳng dậy, nặng nề phun ba chữ.

“Cổ Dung Bình.”

Tây Phong tiểu viện.

Tả Mạc ngồi dưới đất, hai mắt đầy tơ máu, cấp ách nhìn chăm chú.

“Không đúng…”

“Vẫn không đúng…”

Miệng hắn thỉnh thoảng vô thức thì thào. Trước mặt bày khắp các loại tài liệu, tuy nhiên các loại tài liệu như có ma lực, vững vàng hấp dẫn hắn.

Mảnh vụn dính đầy đầu tóc, hai con mắt đầy to máu, chớp động.

“Di….”

Đột nhiên, con mắt hắng sáng lên!

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

La Ly ngồi ở đỉnh núi, nhìn vào trăng sáng, có chút xuất thần.

“Sư đệ, ngươi còn giận ta?” Hác Mẫn cắn môi, điềm đạm đáng yêu.

La Ly không quay đàu, thản nhiên: “Sư tỷ nói quá lời, ta trong lòng chỉ có kiếm, không có giận.”

Hác Mẫn khựng lại, nhất thời không biết nói gì. Ban đầu La Lỵ bị Tả Mạc đả thương, nàng một lần không tới thăm. Biết hiện tại La Ly như thoát thai hoán cốt, lần này tham gia đấu kiếm một mạch tiến vòng cuối, Vô Không kiếm môn trên dưới đều nhìn hắn với ánh mắt khác. Hác Mẫn lại nghĩ tới lúc xưa hắn tốt đẹp, muốn quay lại, mà La Ly coi nàng như người qua đường.

Hác Mẫn làm ra cố gắng cuối cùng: “Sư đệ thật không nhớ tình xưa?”

La Ly trục tiếp trả lời dứt khoát, không chút che dấu: “Vốn không có tình xưa. Đêm đã khuyan, sư tỷ xin trở về.”

Nghe được Hác Mẫn khóc rời đi, trong ánh trăng khuya, la Ly lại đứng lên luyện kiếm.

Kiếm quang hòa nguyệt quang, tràn đầy bi thương.

Đông Phù điện, Thiên Tùng Tử nhìn ái đồ trước mặt, trong mắt lộ chút vui mừng cùng hài lòng, hòa nhã nói: “Thứ tự không trọng yếu, đó chỉ là hư danh. Quan trọng là… thể ngộ, cũng người giao đấu, đối mặt các loại pháp quyết, tựa như đánh lén, vây công, mấy ngày nay chưa thấy thì giờ sẽ gặp.”

Du Bạch cúi đầu cung kính trả lời: “vâng.”

Thiên Tùng Tử hỏi: “ngươi có đối thủ dự tính?”

“Đệ tử muốn đấu với Tông Minh Nhạn một hồi.”

Thiên Tùng Tử nhíu mày, không vui nói: “Đây không phải so kỹ, là chiến đấu, là chém giế!”

KHông biết tại tao sư phó không vui, Du Bạch hơi sợ hãi: “Vâng.”

Thiên Tùng Tử khoát tay: “Đi đi, chuẩn bị tốt. Tông Minh Nhạn được Tả Mai Thiên chân truyền, thực lực không kém.”

Du Bạch chần chờ, lúc này mới lui ra: “Vâng.”

Nhìn vào đệ tử yêu mến nhất, Thiên Tùng Tử đột nhiên thở dài, trong mắt lộ vẻ sầu lo.

Linh Anh phái, chưởng môn nhìn Thường HOành đang đứng trước mắt hắn, có chút không thích. Thường Hoành tính tình kiệt ngạo bất tuân, nhìn tùy tiện đứng trước mặt mình, không có gì tỏ ra cung kính, chưởng môn càng không thích.

Thường Hoành dù là đệ tử xuất sắc nhất tại Linh ANh phái, nhưng chưa bao giờ được trưởng bối yêu thích.

Chưởng môn căm hận: “Ôi, Thường Hoành, ngươi lần này nếu gặp Tả Mạc của Vô Không kiếm môn, chớ lại buông ta. Tiểu tử này nhiều lần khiến môn phái hổ thẹn, tuyệt không thể buông.”

Thường Hoành chẳng chút cảm động, cúi đầu, hắn dĩ nhiên là ngũ gật trong đại đường.

Thấy bộ dáng này, chưởng môn tức giận, cao giọng: “Thường Hoành! Nghe rõ không?”

Thường Hoành chậm rì rì mở mắt, liếc chưởng môn, bỏ lại một câu: “Dong dài! Thấy thằng nào đánh thằng đó, đâu cần phiền toái nhiều thế.”

Nói xong, không chú ý tới các đệ tử đứng ngây như tượng gỗ cùng chưởng môn đang nổi cơn lôi đình, thoải mái rời đi.

Chọn tập
Bình luận