Tả Mạc ra hiệu cho đội tàu bay tới bên cạnh con bạch tuộc,
“Hắc, con bạch tuộc này đang ngủ sao?” Tả Mạc trơ mặt ra, giả vờ tò mò để tiếp cận bọn họ.
Trên mặt đám người Hà Tư hiện lên vẻ không vui, bọn họ đều là người có xuất thân từ danh môn đại phái, cho nên bản năng của bọn họ luôn bài xích khí tức của những người xuất thân từ đường phố như kiểu ăn nói của Tả Mạc.
Nhưng Tiêu Như Kiếm không lộ ra chút khó chịu nào, hắn vẫn tươi cười vui vẻ nói: “Nó bị chúng ta làm cho hôn mê rồi, không thể tỉnh lại ngay được, nhưng con bạch tuộc này da dầy thịt béo không dễ đối phó. Nên muốn phiền các vị giúp đỡ một tay, sau khi xong việc chúng ta sẽ hậu tạ, Côn Luân ta quang minh lỗi lạc cho nên các vị cứ yên tâm”.
“Hôn mê rồi à?” Vẻ mặt Tả Mạc vừa hiếu kì vừa lo lắng: “Liệu nó có đột nhiên tỉnh lại không? Một tên gia hỏa lớn thế này nếu đột nhiên tỉnh lại, thì đám người chúng ta không trốn thoát được đâu”.
Tuy trong lòng Tiêu Như Kiếm cũng cảm thấy lo lắng nhưng trên mặt không biểu hiện chút nào, hắn biết rằng nếu muôn nhờ đám người này ra tay thì phải làm cho bọn họ bỏ đi nghi ngờ trong lòng nên vội vàng giải thích: “Nó đã trúng phải Hồn Hương Dẫn của bổn môn, đừng nói là con bạch tuộc này, cho dù là quái vật lợi hại hơn nữa cũng không tránh được việc bị phong bế tâm thần đâu, vì thế ít nhất còn hai canh giờ nữa, trong vòng hai canh giờ này chắc chắn nó không thể tỉnh lại được”.
“Lợi hại như vậy sao?!” Tả Mạc lộ vẻ thán phục.
“Hóa ra là Hồn Hương Dẫn!” Bồ Yêu rất quen thuộc với đối thủ truyền kiếp như Côn Luân: “Được tới hai canh giờ hay không thì không biết, nhưng nếu một canh giờ thì không có vấn đề gì”.
Sau khi nhận được đáp án như ý muốn, nụ cười trên môi Tả Mạc càng thêm nở rộ: “Được, chúng ta động thủ luôn đi!”
Tiêu Như Kiếm quá vui mừng liền lớn tiếng nói: “Mọi người cùng lên đi, sau khi xong việc chắc chắn ta không để mọi người ra về tay không đâu!”
Tả Mạc vén tay áo lên, trông hắn y như một tên tiểu lưu manh vậy, hắn huy động cánh tay hô to: “Các huynh đệ, một môn phái lớn như Côn Luân mà cũng để ý đến chúng ta thì đây là một vinh hạnh, nếu đám người chúng ta mà lưu lại thực lực thì quá phụ lòng tin của chư vị huynh đệ Côn Luân này rồi”.
Đám người Tiêu Như Kiếm đều nở nụ cười, thoạt nhìn ngôn ngữ người này mang đầy vẻ đường phố nhưng cũng rất thú vị, hơn nữa lại tràn đầy tôn kính Côn Luân bọn họ!
Tiêu Như Kiếm cực kì phong độ, ôm quyền trả lễ: “Trước tiên tại hạ cảm ơn các vị huynh đệ, từ nay về sau nếu có việc gì cần chúng ta giúp đỡ xin cứ nói”.
Tả Mạc cười lớn: “Ha ha! Vị huynh đệ Côn Luân này đã cho chúng ta mặt mũi như thế, làm chúng ta cảm thấy kinh sợ quá! Các huynh đệ! Động thủ đi!”
Tiêu Như Kiếm cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng động thủ rồi!
Nhưng khi hắn chưa kịp phản ứng, đột nhiên xuất hiện một luồng hàn ý lạnh thấu xương không có dấu hiệu gì báo trước, luồng hàn ý này tập trung lên người hắn.
Chuyện gì đang xảy ra?
Trong lòng hắn hoảng hốt, luồng sát khí lạnh thấu xương kia mang theo chiến ý vô cùng nóng bỏng và hung tàn, khiến toàn thân hắn như bị nung chảy trong lò luyện đan.
Tên gia hỏa vừa nãy mới còn mang dáng vẻ của một lưu manh đường phố, hiện tại như thay đổi thành một con người khác hẳn, trong tay hắn phát ra quang mang kim sắc lóng lánh, luồng quang mang màu vàng kia mang theo sát khí tỏa ra bốn phía.
Đáng chết!
Mắc mưu rồi!
Trong đầu hắn kêu ‘Oong…’ lên một tiếng, nhưng hắn cũng phản ứng cực nhanh, lúc này khuôn mặt tím lại rồi quát lớn: “Thằng nhãi ranh, người dám…”
Tức khắc thanh phi kiếm trong tay với tốc độ nhanh như chớp đâm về phía đối phương.
Bản thân bị vướng vào tình thế nguy hiểm bắt buộc phải liều mạng, hắn xuất thủ không chút nương tay, chỉ thấy kiếm mang phát ra màu xanh nhạt, không gian xung quanh bỗng vặn vẹo như những gợn sóng.
Thần lực!
Trong kiếm mang màu xanh có ẩn chứa Thần lực tinh thuần, dung hợp Thần lực vào trong Côn Luân kiếm ý khiến uy lực của kiếm ý càng thêm kinh người, biến hóa cũng nhiều hơn, huyền ảo vô cùng khó đoán!
Thân hình Tiêu Như Kiếm biến thành một hư ảnh bất định, suýt chút nữa hắn đã thoát khỏi sự phong tỏa của Tả Mạc.
Bỗng nhiên trong mắt Tả Mạc sáng lên những kim văn nhỏ, Thần lực Thái Dương không ngừng dâng lên chuẩn bị bạo phát, chỉ trong chớp mắt trên tay hắn đã hoàn thành Thần thuật
‘Thái Dương Thần Thứ’
Một chùm kim châm phát ra ánh sáng chói lóa như ánh mặt trời không ngừng chớp động trên tay hắn, rồi hướng về phía Tiêu Như Kiếm bay nhanh như điện.
Lúc này kim quang va chạm với kiếm mang của Tiêu Như Kiếm.
Binh!
Kiếm mang màu xanh tan vỡ như lưu ly bị đánh nát rồi hóa thành vô số mảnh vỡ. Nhưng mảnh thanh mang nhỏ vụn hình thành lên một cơn lốc nhỏ giữa không trung, còn quang thứ vẫn không chút ảnh hưởng.
Màu sắc của chùm kim châm phát sáng nọ cũng trở nên ảm đạm vài phần, nhưng nó vẫn giữ nguyên tốc độ kinh người bay về hướng Tiêu Như Kiếm.
Tiêu Như Kiếm vô cùng hoảng sợ, sao có thể như thế được?
Không có khả năng!
Khi nhìn thấy kiếm mang bị phá nát, khiến hắn cảm thấy không thể tin vào mắt mình, không ngờ kiếm mang của mình bị người ta dễ dàng đánh cho vỡ nát. Trong thời điểm Côn Luân xuất hiện tầng tầng lớp lớp thiên tài như hiện nay, Tiêu Như Kiếm cũng là người nổi bật trong số bọn họ, trong những trận tỷ thí ở môn phái hắn cũng có thành tích rất đáng tự hào.
Vậy mà…
Tình huống trước mắt hết sức nguy hiểm, hắn không có thời gian để suy nghĩ miên man, dù sao hắn cũng là người quả quyết nên biết rõ đây là thời khắc sinh tử, hắn lập tức cắn vỡ đầu lưỡi.
Tiên huyết có ẩn chứa Thần lực không ngừng tràn vào miệng hắn.
Chỉ trong tức thời, hai mắt hắn nổi lên một tầng thanh mang, kiếm quyết mà hắn tu luyện chính là ‘Tam Thanh kiếm quyết’ của Côn Luân. Trước đây bộ kiếm quyết này cũng không được coi trọng tại Côn Luân, nhưng sau khi thời đại thay đổi, tiến vào thời đại của Thần lực, các trưởng lão vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra bộ kiếm quyết mà họ không coi trọng này lại rất phù hợp với Thần lực.
Địa vị của ‘Tam Thanh kiếm quyết’ lên như diều gặp gió, hiện nay, trong đám đệ tử của Côn Luân, có rất nhiều người tu luyện bộ kiếm quyết này.
Mà Tiêu Như Kiếm lại là đầu lĩnh của những đệ tử đó, hắn đã bỏ ra rất nhiều thời gian và công sức để tu luyện bộ kiếm quyết này, hắn cũng được công nhận là vị đệ tử có hiểu biết ‘Tam thanh kiếm quyết’ sâu nhất.
Thần lực trong cơ thể hắn không ngừng dâng trào mạnh mẽ, hắn có cảm giác giờ phút này chính là lúc mình mạnh nhất.
Loại tuyệt chiêu liều mạng này giúp hắn tăng rất nhiều chiến lực trong khoảng thời gian ngắn, nhưng nó cũng làm tổn thương đến căn bản, kể cả trận này hắn có thắng đi nữa, nếu không nghỉ ngơi nửa năm thì đừng mong bình phục. Tiêu Như Kiếm cũng biết thủ đoạn này từ lâu, nhưng từ trước đến nay chưa có kẻ nào có thể ép hắn sử dụng nó.
Nghỉ ngơi nửa năm so với việc có thể đánh mất cái mạng nhỏ, khỏi cần suy nghĩ hắn cũng biết phải quyết định như nào.
Chưa bao giở tinh thần của hắn lại tập trung như lúc này, hắn vứt bỏ toàn bộ tạp niệm, hắn không còn quan tâm đám người này là ai, cũng chẳng cần biết lí do vì sao họ động thủ, trong mắt hắn chỉ còn tồn tại đạo Thái Dương Thần Thứ kia thôi.
Tốc độ nhanh như điện của Thái Dương Thần Thứ khi lọt vào mắt hắn lại trở nên thong thả, hắn có thể nhìn rõ từng chi tiết của nó.
Thái Dương Thần Thứ khác với kiếm mang của bọn họ, nó được ngưng tụ gần như thành thực thể, toàn thân nó như được chế tạo bằng vàng ròng, những gai nhọn nhỏ nhắn nhưng rậm rạp bên trên có phủ một lớp hoa văn tinh mỹ, đồ án Thái Dương mang phong cách cổ xưa rất săc nét và rõ rệt.
Nhưng nhìn càng rõ hắn càng cảm thấy nó có uy lực cường đại cỡ nào!
Làm sao đối phương có thể làm được đến trình độ như vậy?
Tiêu Như Kiếm thất thần trong giây lát, Thần lực ngưng vật, chính là thủ đoạn phổ biến đang được lưu hành hiện nay. Nhưng khi nhìn thấy Thái Dương Thần Thứ được tạo hình tỉ mỉ như vậy, hắn cũng biết được đối phương có trình độ Thần lực ngưng vật vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Đột nhiên đầu óc hắn trở nên vô cùng minh mẫn, hắn nhanh chóng phán đoán ra thực lực của đối phương đã hơn xa hắn rồi.
Nhưng lực lượng đang sôi trào trong người hắn giống như một con dã thù hung dữ đang gào thét muốn phá chuồng xông ra.
Từ sâu trong lòng hắn, một luồng chiến ý mạnh mẽ đang trào dâng, có thể chiến đấu với đối thú mạnh như vậy thì chết cũng cam lòng.
Sự hoảng sợ, kinh hoàng trong mắt chợt tan biến, Tiêu Như Kiếm gầm lên một tiếng giận dữ, hắn thôi không khống chế cỗ Thần lực đang tích tụ trong người mữa, Thần lực không bị không chế giống như một con mãnh hổ thoát ra khỏi cũi, điên cuồng tràn vào cơ thể hắn.
Luồng Thần lực điên cuồng làm thân thể Tiêu Như Kiếm như bị đốt cháy.
Sau thời gian dài tu luyện, mỗi phần huyết nhục của hắn đều ẩn chứa Thần lực, khi tất cả bọn chúng bị kích phát, nó dẫn theo phản ứng dây chuyền khiến huyết nhục toàn thân hắn bị đốt cháy khắp nơi.
Phi kiếm trong tay hắn bùng lên quang mang màu xanh, không ngừng bốc lên như một ngọn hỏa diễm màu xanh không ngừng phun ra nuốt vào những lưỡi lửa. Đôi mắt Tiêu Như Kiếm trở nên trầm lắng sâu xa như biển cả, tay hắn vung thanh kiếm nhuốm đầy hỏa diễm màu xanh rồi đâm về phía trước.
Thần lực trên thân kiếm bốc lên như ngọn hỏa diễm màu xanh, từng làn Thần lực cuộn trào như sóng nước, từ đuôi kiếm hướng về phía mũi kiếm.
Khi tất cả tập trung ở mũi kiếm, những thanh mang đã được áp súc (nén lại) tới tình trạng vô cùng mạnh mẽ, sau khi thoát khỏi sự trói buộc của mũi kiếm, thanh mang dùng tốc độ kinh người bay về hướng Tả Mạc. Ba, phi kiếm trong tay Tiêu Như Kiếm xuất hiện một vết rạn nứt.
Nhưng sát chiêu của Tiêu Như Kiếm vẫn chưa kết thúc, hắn đâm ra! Lại đâm ra!
Động tác của hắn nhanh khủng khiếp.
Chỉ trong nháy mắt, hắn liên tục đâm ra ba lần!
Sát chiêu của Tam Thanh kiếm quyết, ‘Nhất Kiếm Hóa Tam Thanh ‘ đã hoàn thành
Ba đạo kiếm mang bay theo đường thẳng tắp, hướng về phía Tả Mạc. Còn phi kiếm trong tay Tiêu Như Kiếm quang mang tắt ngúm, sau khi đâm ra kiếm thứ ba lập tức phi kiếm liền bị vỡ vụn.
Đạo kiếm mang thứ nhất va chạm với Thái Dương Thần Thứ, thình thịch, trên bầu trời xuất hiện lên một chùm toái mang màu vàng và một chùm toái mang màu xanh.
Trên mặt Tả Mạc hiện lên vẻ ngưng trọng, con thú bị dồn vào đường cùng mới là con thú hung dữ nhất, cho dù thực lực của hắn rất mạnh cũng không dám coi thường con khốn thú kia.
Nhưng đúng lúc này đột nhiên phát sinh biến hóa, chỉ thấy tốc độ đạo kiếm mang thứ ba tăng vọt đâm vào trong đạo kiếm mang thứ hai, hai đạo kiếm mang hòa hợp thành một.
Nếu nói kiếm mang lúc đầu của Tiêu Như Kiếm trong suốt óng ánh như đựoc tạo thanh từ thủy tinh, vậy thì lúc này kiếm mang đã trở thành một cơn sóng kiếm ý cuộn trào mãnh liệt.
Vô số kiếm ý tập trung lại tầng tầng lớp lớp, từng lớp từng lớp chồng lên nhau không ngừng, cứ mỗi một lớp chồng lên, uy thế của nó lại mạnh lên một phần, Càng khiến cho Tả mạc trở nên kinh ngạc chính là, thời gian bọn chúng chồng lên nhau quá ngắn.
Chỉ trong chớp mắt, uy thế của đạo kiếm mang tăng lên gấp mấy lần, khiến nó giống như một con quái thú có thân hình cao vút.
So với kiếm mang lúc đầu của Tiêu Như Kiếm, kiếm mang lúc này mạnh hơn gấp mười lần!
Tả Mạc khẽ quát lên một tiếng, phát động Thái Dương Thần lực toàn thân, thần sắc của hắn hiện lên vẻ nghiêm nghị, trên người hắn xuất hiện những hoa văn kim sắc dầy đặc, làm cho hắn trở nên uy mãnh và khí phách hơn hẳn.
khi hoa văn màu kim hiện lên, khí thế của Tả Mạc đột nhiên biến đổi, khí tức hung hãn hoang dã của hắn bao phủ tất cả mọi người xung quanh, khiến hắn giống như một cự thú Viễn cổ giáng lâm vậy.
Tiêu Như Kiếm dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn Tả Mạc.
Cái này là…
Thủ đoạn thời Viễn cổ!
Những chiến pháp thời viễn cổ đều có một điểm chung, đó là mạnh mẽ và dứt khoát, tuy nó không chứa nhiều biến hóa, nhưng những người thời viễn cổ đều là những nhân vật có thân thể cứng hơn cả hoang thú, cho nên bọn họ có sực lực vô cùng lớn, họ có thể hái sao nắm trăng, bọn họ là sinh mệnh cường đại nhất trong thời đại đó!
Đó là một thời đại bí ẩn, và cũng là thời đại mà mọi người hướng tới.
Trên không trung, Tả Mạc giống như một anh hùng thời viễn cổ được ghi trong thần thoại, thoạt nhìn hắn giống y như cường giả có ghi trên đồ đằng mà Thái Dương bộ lạc cung phụng, khí phách chí cương chí dương trên người hắn đem đến cho người ta cảm giác không thể đỡ nổi, hắn giống như một vầng thái dương tỏa ra ánh sáng chói lóa tới tất cả ngóc ngách, làm người ta không thể trốn thoát
Tả Mạc giơ tay phải lên, Một đạo quang mang kim sắc chói lóa xuất hiện, hoa văn kim sắc chậm rãi chảy trên xuôi trên thân hắn, kim quang trên tay phải không ngừng phun ra nuốt vào, sau đó tập trung lại với nhau biến thành một thanh cự phủ mang phong cách cổ xưa.
Tả Mạc giơ cao thanh cự phủ kim sắc trong tay lên, thân hình hắn hơi nghiêng về phía trước, dường như hắn đang dồn hết lực lượng toàn thân vào trong chiếc trọng phủ. Con mắt chứa đầy nộ khí trơn tròn, cơ nhục toàn thân căng phồng như bị buộc chặt.
Khí thế mạnh bạo như muốn bổ đôi ngọn núi ra vậy.
Dường như hắn trở thành cường giả đồ đằng của Thái Dương bộ lạc vạn năm trước đang vung ‘Thái Dương Thần lên, khí thế của hắn giống như khí thế vô song đồ đằng cường giả của Thái Dương bộ lạc vạn năm trước, hắn lơ lửng trên không nhìn xuống như đồ đằng cường giả của Thái Dương bộ lạc đang nhìn xuống chúng sinh.
Chỉ khác một điều, đây chính là thời đại của hắn!
Từng luồng tín niệm cường liệt cuộn trào rồi biến thành lực lượng điên cuồng tiến nhập vào “Thái Dương thần phủ” đang ở trong tay hắn.
Rồi điên cuồng chém xuống!