Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 781: Cơ hội

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

“Tiêu Như Kiếm, Hà Tư và An Hải đã chết rồi. Bị người ta giết.” Giọng của Đàm Húc lạnh nhạt cứ như thể sự tình hoàn toàn không liên quan đến y vậy.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Bọn họ cứ như một lòng tính mưu kế một chuyện gì đó, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?” Nhiếp Thần nhíu mày.

“Bọn hắn mưu đồ tìm một con bạch tuộc viễn cổ ở Hắc Hải phi tuyến.” Nữ tu vừa thốt lên lời dung mạo xinh đẹp, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng sương, nàng nổi danh là một mỹ nhân lạnh lùng băng giá ở Côn Luân tên là Chân Mộng Lăng. Các nam đệ tử ở Côn Luân rất ái mộ nàng, số lượng đếm không xuể. Nàng không chỉ có dung mạo xuất chúng, thiên phú cũng cực kỳ xuất sắc. Nàng chịu đựng tu luyện khắc khổ nên thực lực rất mạnh, điều này làm cho vô số nam đệ tử tử tự ti mặc cảm không ai dám tiến lên trước tỏ tình.

Hai hàng lông mày của Đàm Húc vẫn chưa hạ xuống đã thản nhiên bảo: “Bọn hắn chết ở trên tay người khác, hừ, học nghệ không tinh chết là phải nhưng lại làm mất mặt phái Côn Luân chúng ta!”

Nhiếp Thần hơi cau mày, hắn không thoải mái lắm với kiểu cách nói của Đàm Húc tuy nhiên hắn biết con người Đàm Húc.

Đàm Húc tính tình cổ quái mà khó gần, chúng đệ tử trong tông không ưa y lắm. Nhiếp Thần thì ngược lại, tướng mạo của hắn cũng không được coi là anh tuấn, nhưng tính cách không màng danh lợi, thực lực lại cao siêu. Trong cư xử thông thường với chúng đệ tử lại hoà nhã nên rất được mọi người yêu quý. Hơn nữa hắn có quan hệ rất tốt với Lâm Khiêm. Hiện tại thì Lâm Khiêm nắm quyền ở Côn Luân, địa vị của hắn cũng nước lên thì thuyền lên.

Hắn trầm ngâm nói: “Thực lực của Như Kiếm sư đệ không tệ, làm việc cũng cẩn thận, nếu phải động thủ chắc chắn đã có sự chuẩn bị tương đối tốt rồi. Thực lực của Hà Tư An Hải tuy bình thường nhưng so với bên ngoài cũng là một hảo thủ. Hà sư muội còn mang theo Sát kiếm trận của Hứa sư thúc nữa, An Hải có bách âm diệt hồn kiếm hoàn của ngũ sư thúc. Trừ phi đối phương cực kỳ mạnh mẽ thì làm sao có thể chết tất trong tay người khác?”

Hắn thấy hai người Chân Lăng Mộng và Đàm Húc hờ hững nghe mà không nói câu gì. Nhiệm vụ lần này của bọn hắn rất gian khổ, áp lực đối với mỗi người đều khá lớn.

Viễn Cổ di chỉ Thần Binh phôi thai, bọn hắn nguyện nhất định phải có. Tai mắt Côn Luân có khắp nơi Người ta mới phát hiện ra di chỉ thì Côn Luân đã nhận được tin tức. Sau đó Côn Luân bắt đầu vận dụng lực lượng, các loịa quẻ bói toàn để tìm kiếm manh mối.

Người khác vẫn còn chưa hiểu đồ vật bên trong di chỉ là cái gì thì Côn Luân đã tính toán được vật ở bên trong nhất định là phôi thai Thần Binh. Hiện giờ phát động tất cả những lực lượng cao cấp không ngừng thâm nhập, mạng lưới tình báo cũng phát động, hao tổn tâm cơ may ra có thể lấy được một kiện tín vật.

Ba người nhóm Nhiếp Thần là những đệ tử lớp kế cận kiệt xuất nhất, thiên phú của bọn hắn trước kia không tính là cường đại, nhưng sau này tu luyện Thần lực bộc lộ tài năng tiến bộ ngày càng cường đại.

Mới tu luyện thần lực vài năm, thế hệ trước toàn lực giúp đỡ, Côn Luân xuất hiện một đám đệ tử cường hãn thiên phú xuất sắc thần lực. Nhóm này đệ tử thiên phú đều hết sức xuất sắc. Vì muốn có một nhóm cao thủ này, Côn Luân tốn hao vô số. Bọn hắn cũng kiên nhẫn khắc khổ, không có cô phụ sự kỳ vọng của Côn Luân, nhanh chóng trưởng thành.

Nhóm đệ tử này bên trong phái Côn Luân được gọi là Côn Luân Tử.

Mỗi một vị Côn Luân Tử đều được hưởng độc quyền tại Côn Luân nội, bọn hắn hưởng thụ những đồ vật tốt nhất, đãi ngộ tốt nhất, bọn hắn trực tiếp ở dưới trướng Lâm Khiêm.

Thực lực mỗi một vị Côn Luân Tử đều thâm bất khả trắc.

Thiên phú xuất sắc và nguồn tài nguyên khổng lồ, hơn nữa ở Côn Luân kiên nhẫn nên thực lực tiến nhanh như gió, tạo ra một đám cường đại Côn Luân Tử như vậy. Bọn họ đại diện cho lớp đệ tử cường đại của thời đại mới, bọn họ là toàn bộ chiến lực mạnh nhất của Côn Luân, bọn hắn đối với Côn Luân trung thành bất nhị, bọn hắn tự biết gò mình khắc khổ, bọn hắn vô tình và lãnh khốc, bọn hắn luôn xuất hiện tại nơi nguy hiểm nhất, bọn hắn được sự sùng bái thần tượng của tất cả các đệ tử Côn Luân.

Từ khi Côn Luân Tử thành lập đến nay, đây là lần đầu tiên mà phải phái ra ba vị Côn Luân Tử để thực hiện một nhiệm vụ, có thể thấy được Côn Luân rất khát khao phôi thai Thần Binh.

“Ta đi tu luyện đã.” Đàm Húc vứt lại một câu rồi bỏ đi.

Chân Lăng Mộng cũng không nói một lời ly khai. Chỉ còn lại mỗi Nhiếp Thần ngồi đó, bất đắc dĩ cười khổ.

*

* *

“Phía trước chính là Liên Tôn Tự rồi.” Mặt mũi Quản sự tràn đầy sắc vui mừng, có thể sống sót an toàn ra khỏi Hắc Hải phi tuyến thật sự là nhờ trời phù hộ mà.

Liên Tôn Tự tôn sùng hoa sen, dọc theo đường được ngắm các loại điêu khắc hoa sen tinh mỹ thanh nhã làm cho người yêu thích. Tuy nhiên, ngoại trừ Tông Như có tâm tình thưởng thức ra thì mọi người không ai có lòng dạ nào nhìn ngắm, vẻ mặt ai ai cũng đề cao cảnh giác nhìn chằm chằm vào xung quanh.

Bọn hắn đã phát giác được vài khí tức nguy hiểm thoáng qua.

Có thể làm cho bọn hắn cảm thấy nguy hiểm thì thực lực của đối phương không thấp chút nào.

Bất kỳ một thời đại nào mới mở ra thì luôn có lớp lớp thiên tài xuất hiện. Mạc Vân Hải tiến triển cực nhanh ngày đi ngàn dặm nên những người khác cũng không muốn bị rớt lại phía sau. Thực lực của mấy người ban nãy đến Vi Thắng cũng kiêng kị, điều này có thể thấy thực lực của bọn người kia cao đến cỡ nào.

Xem ra, phôi thai Thần Binh có sức hấp dẫn vượt quá chính mình tưởng tượng rồi.

Tả Mạc đứng ở mũi tàu, trong lòng nghiêm nghị, ánh mắt của hắn trông rất đanh đá, chua ngoa. Vừa rồi hắn thấy có cả Ma tộc cùng Yêu tộc, điều này làm hắn rất là kinh ngạc.

Tuy nhiên nghĩ cho kỹ thì cũng là đúng thôi, Thần Binh cụ trang đối với bất kỳ một thế lực nào cũng là một vũ khí hạng nặng chiến lược. Cho dù chỉ có một cơ hội nhỏ như đầu đinh cũng không ai chấp nhận chắp tay nhường nhịn.

Bỗng nhiên, một vị Thiền tu mặc áo bào trắng, tay áo có hình hoa sen bay tới trước mặt.

Toàn bộ mọi người trên thuyền đội lập tức đề phòng.

Đối phương dường như không chút đề phòng bọn hắn, trước thi lễ, sau đó nói: “Các vị là khách Mạc Vân Hải đến thăm, gia sư có lời mời.”

Tả Mạc nheo mắt lại, hóa ra đối phương biết rõ lai lịch của bọn hắn!

Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận mà quan sát đối phương một hồi mới mở miệng bảo: “Đúng là Liên Tôn Tự?”

Đối phương cười cười: “Tại hạ Bạch Liên Tôn Giả người của Liên Tôn Tự.”

Quản sự biến sắc, sắc mặt Lao Đức Quang cũng trắng bệch. Y cẩn thận đến gần Tả Mạc thì thầm: “Liên Tôn Tự có bốn Đại tôn giả, Thanh Hồng Bạch Hắc gọi là bốn vị Liên Tôn Giả. Địa vị của bọn họ rất cao, trong chùa chỉ đứng sau chưởng môn thôi”.

Chẳng lẽ sư phụ của Bạch Liên Tôn Giả chính là chưởng môn của Liên Tôn Tự hay sao?

Lập tức Tả Mạc ý thức được hành tung của mình đã bại lộ, lúc này cũng không thèm che dấu nữa mà cười bảo: “Làm phiền phía trước dẫn đường.”

Theo Bạch Liên Tôn Giả dẫn đường, bọn hắn đi tới một chỗ không để người chú ý.

Quả nhiên là Liên Tôn Tự chưởng môn!

Cửu Đại Thiền Môn là đối tượng mà Mạc Vân Hải cực kỳ coi trọng, Tả Mạc nhận ra được hết mấy vị chưởng môn Cửu Đại Thiền Môn.

Cặp mắt Tả Mạc nhìn một gã trẻ tuổi của Liên Tôn Tự ở gần đó, ánh mắt của hắn bỗng dưng ngưng tụ.

Dưỡng Nguyên Hạo!

Chiến Tướng đệ nhất Cửu Đại Thiền Môn Dưỡng Nguyên Hạo!

Sao hắn lại tới đây rồi?

Sắc mặt Tả Mạc bình tĩnh nhưng trong lòng như nổi sóng to gió lớn, hắn bỗng nhiên ý thức được, lần này gặp có lẽ sẽ là một bước ngoặt mới.

*

* *

Rầm rầm rầm!

Những tiếng nổ mạnh inh tai nhức óc liên tiếp nhau, từng luồng sáng lóe rực một góc trời, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Biệt Hàn.

Chiến bộ song phương xoắn lại với nhau chém giết.

Biệt Hàn thô bạo cho xung phong liều chết. Điều này vượt quá dự kiến của Hải Kim Vân và Thường Vũ Sinh dự kiến, hai người thật không ngờ quân số của Biệt Hàn không chiếm ưu thế mà vẫn dám xung phong xung trận.

Nhưng là hai người không phải là hạng người đơn giản nên có ứng đối rất nhanh.

Dùng xung trận đối với xung trận!

Chiến bộ của Hải Kim Vân như con sư tử phẫn nỗ gầm vang đón đầu Nghiệt bộ đang áp sát. Chiến bộ của Thường Vũ Sinh vẫn giữ khoảng phù hợp với chiến bộ của Hải Kim Vân. Chiến bộ của y như một con dao găm trốn trong bóng tối chờ đợi cơ hội đâm một nhát trí mạng!

Hai bên như luồng nước lũ ầm ầm đâm sầm vào nhau làm tóe lên vô số tia lửa chói mắt!

“Sát!” Hải Kim Vân xông lên đầu tiên, khuôn mặt kim sắc dữ tợn vặn vẹo, cả người y tỏa ra vầng sáng màu vàng chói chang như mặt trời làm cho không ai dám nhìn thẳng, toàn thân trở nên bắt mắt nhất trên chiến trường!

Y không chút sợ hãi, đại đao đen nhánh trong tay hoành ngang, ma kỵ gầm hí. Y trông thật giống như Chiến thần.

Đội Thiết vệ tinh nhuệ che chắn ở hai bên để tránh cho Hải Kim Vân bị sa vào chỗ loạn chiến. Hải Kim Vân nhìn không chớp mắt, ma kỵ nhảy lên phía trước, đại đao đen nhánh đột nhiên chói sáng một vòng kim quang rồi chém xuống!

Đao mang kim sắc dài chừng mười trượng với khí tức hủy thiên diệt địa. Một chiêu chém xuống ầm ầm với cái thế không thể chống cự!

Quang mang màu vàng lập loè phản chiếu trên từng chiến sĩ của Nghiệt bộ chợt sáng chợt tối. Bọn họ vẫn lãnh khốc như trước, dường như chiêu đao kinh thế hãi tục kia không làm họ động dung một mảy may.

Con người xám trắng không chứa sinh cơ, khuôn mặt đanh lại không chút biểu cảm cứ như thể họ đến từ một thế giới khác vậy.

Nhìn thấy đao mang sẽ phải chém vào người bọn họ, thần trang trên người chiến sĩ Nghiệt bộ đột nhiên sáng lên lốm đốm quang ngân, những quang ngân này dường như là phù trận. Khuôn mặt lạnh lùng của Nghiệt bộ hiện một tia thống khổ.

Bọn họ dường như cố gắng chịu đựng thống khổ. Cùng với sự thống khổ thì con người xám trắng không chút sinh cơ bỗng trở lên trong suốt sáng ngời giống như trẻ con.

Bọn họ cứ như thể lần đầu tiên được mở mắt nhìn thấy thế giới này.

Đón đỡ đao mang đáng sợ đó, năm mươi chiến sĩ Nghiệt bộ đột nhiên đồng thời phát đông. Vô số hào quang từ trên tay bọn họ bay lên, chỉ trong chốc lát tạo thành từng chùm sáng đan vào nhau tạo thành lưới

Boong boong loong coong!

Mỗi một luồng hào quang đánh với đao mang đều phát ra âm thanh làm tâm hồn người ta khiếp sợ. Thanh âm liên tiếp nổ vang làm người nghe tê dại cả đầu. Chiến sĩ của Nghiệt bộ không chút dao động, động tác bọn họ nhanh như thiểm điện, công kích không ngớt không dứt.

Hào quang như mưa rơi, chúng rơi vào đao mang như người đang rèn đao vậy.

Mỗi một hào quang đánh lên, đao mang run lên.

Trong chốc lát, hàng ngàn hào quang đánh trúng đao mang, dường như từng bó tơ nhện rậm rạp quấn quanh đao mang. Sau khi bị hàng ngàn hào quang đánh trúng, đao mang dài chùng mười trượng trông thật kinh nhân ầm ầm sụp đổ!

Nghiệt bộ quả nhiên danh bất hư truyền!

Hơn mười tên Nghiệt bộ thế mà cũng có thể trực tiếp ngăn được một chiêu sắc bén tinh mỹ của Hải Kim Vân! Trước khi thời đại Thần lực đến, Hải Kim Vân chỉ là một gã Ma tướng bình thường, nhưng sau khi tu luyện được Thần Lực thì hiện giờ y đã trở thành một Chiến tướng cường đại cấp Ma soái siêu việt cơ mà!

Đao mang bị hủy lại càng kích thích chiến ý của Hải Kim Vân, y ngửa mặt gầm lên một tiếng giận dữ, kim quang toàn thân càng tăng vọt.

Khí thế bỗng nhiên tăng vọt, Hải Kim Vân tựa như một hỏa cầu kim sắc hừng hực thiêu đốt, hào quang bắn ra bốn phía làm cho người ta không thể nhìn thẳng!

Nghe thấy chủ tướng gào thét giận dữ, đội ma binh ở xung quanh đều đồng thời rống lên một tiếng giận dữ. Bình thường bọn chúng ngang ngược thế nào? Chúng chưa từng bị áp chế đến mức như thế? Khí thế của chiến bộ đột nhiên lên cao, sĩ khí tăng mạnh!

Ầm!

Mấy ngàn tên Ma Binh giận dữ hét lên, trên người đột nhiên tỏa ra lửa giận kim sắc, hỏa diễm với đơn vị hàng ầm ầm thiêu đốt.

Toàn bộ Chiến bộ Ma tộc Chiến bộ giống như một chỉnh thể hỗ trợ, hô ứng lẫn nhau. Toàn bộ khí thế cứ như là nhất thể, không có chút nào sơ hở.

Kim quang như thể có sinh mạng tụ tập quanh Hải Kim Vân với tốc độ nhanh kinh người.

Kim quang toàn thân Hải Kim Vân tăng vọt mấy chục lần!

Như một mặt trời chói mắt rừng rực làm cho không người nào có thể nhìn thẳng!

Bên trong ánh sáng từng tiếng gầm giận dữ truyền ra vang vọng toàn bộ chiến trường.

Trên trăm đường đao mang kim sắc từ trong mặt trời tràn ra, mỗi một đao mang dài chừng vài dặm như mưa to gió lớn trùm tới Nghiệt bộ!

Biệt Hàn bỗng dưng mở to mắt.

Chọn tập
Bình luận