Hắn làm thế nào phát hiện ra vị trí đại bản doanh của Ngọc Hành chứ?
Không riêng gì Tang Nam, rất nhiều chiến tướng nhanh chóng nhận ra điểm này, trong mắt ai nấy đều hiện vẻ vô cùng kinh ngạc. Thủ hạ của Tiếu Ma Qua tất cả đều là Trùy Viêm yêu, vốn không có binh chủng nào có thể đảm nhiệm trinh thám.
Song, Tiếu Ma Qua không cần tra dò gì đã tìm đúng hướng của đối phương.
“Tên này” một chiến tướng cảm khái nói: “thật là may mắn!”
Các chiến tướng khác liên tiếp gật đầu, chỉ tùy tiện tìm một hướng đã là hướng chính xác, quả là may đến bất ngờ!
Nghe những tiếng bàn tán vang lên xung quanh, Tang Nam không nói gì, trong lòng cũng lấy làm khó hiểu, hắn không rõ Tiếu Ma Qua rốt cuộc có phải do may mắn hay không. Không cần trinh sát cũng có thể thấy rõ tình thế chiến trường, chỉ cần thần thức đủ cường đại. Nhưng việc quan sát này cũng không phải không hạn chế, chiến trường càng lớn yêu cầu thần thức càng cao. Trong đại chiến dịch quy mô lớn, tin tức mà thần thức chiến tướng thu được có thể nói như muối bỏ bể, nhỏ bé tới không đáng kể. Thêm nhiều trinh thám mới có thể thu được đủ tin tức về chiến trường.
Đối với bất cứ chiến tướng nào, tin tức chiến trường đều là căn cứ để bọn họ ra mỗi mệnh lệnh.
Cho tới giờ Tang Nam còn chưa từng thấy chiến tướng ngay cả trinh sát cũng không phái đi, mà quỷ dị nhất là đối phương vậy mà lại tìm đúng hướng! Trong lúc nhất thời, ngay cả hắn cũng có phần tin tưởng kẻ này quả thực quá may mắn.
Thế nhưng, vì sao lại có cảm giác nguy hiểm…
oOo
Thần thức của Công Tôn Sai như tấm lưới lớn tỏa ra, mọi động tĩnh trong phạm vi năm mươi dặm xung quanh đều trong lòng bàn tay hắn. Hắn nhanh chóng tìm đuợc một tia khí tức lưu lại trong không khí. Đây là một loại khí tức hắn cảm thấy khá xa lạ, hoàn toàn khác chiến yêu hắn từng gặp trước đây, hẳn là một loại binh chủng mà mình chưa từng gặp.
Hắn nheo con mắt lại, trong chiến ý cuồng nhiệt, lóe lên vẻ tỉnh táo.
Thần thức yên lặng tỏa ra, cơn lũ hoa tuyết không hề ngừng lại, lưu loát chuyển hướng, phương hướng vừa chuyển, như thủy ngân tràn ra mặt đất, lặng yên lao tới.
Chuyển hướng nhìn như đơn giản lại dậy lên trận trận kinh hô, ngay cả Bồ yêu trong mắt cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Chỉ huy đội ngũ đổi hướng khi đang di chuyển tốc dộ cao là một trong những kiến thức cơ bản của một chiến tướng. Nhân số càng nhiều độ khó càng lớn, tốc độ càng nhanh độ khó càng lớn. Đây là thao tác mà mỗi vị chiến tướng đều biết, cũng là một trong những động tác chiến thuật cơ bản kiểm tra kỹ năng của chiến tướng.
Chiến tướng bạch ngân cần tự nhiên điều khiển chừng một ngàn chiến yêu hoàn thành chuyển hướng trong lúc di chuyển tốc độ cao.
Năm nghìn, đó là tiêu chuẩn của chiến tướng hoàng kim!
Lẽ nào… lẽ nào tên này đã đạt tới tiêu chuẩn của chiến tướng hoàng kim?
“Thần thức của Công Tôn Sư đệ thật linh hoạt!” Tả Mạc không khỏi cất lời khen, tuy rằng hắn không hiểu về chiến tướng nhưng chỉ liếc mắt cũng nhìn ra sự ảo diệu trong đó.
Đồng thời hạ lệnh cho năm nghìn người, không chỉ cần thần thức cuờng đại, còn cần thần thức đủ linh hoạt. Hèn chi Tả Mạc kinh ngạc, thao tác tinh vi như vậy vốn luôn là thứ hắn am hiểu nhất. Cho dù là linh lực hay thần thức hắn đều không tính là mạnh, song đều linh hoạt dị thường.
“Chẳng lẽ là do sát hồn thú châu?” Bồ yêu thì thào tự hỏi.
Công Tôn Sai biểu hiện lực khống chế thần thức vượt xa những trận đánh cờ trước đây. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà hắn có thể tiến bộ nhiều như vậy? Bồ yêu nghĩ tới đầu tiên là sát hồn thú châu, vì hắn biết rõ trong khoảng thời gian này Công Tôn Sai đang liều mạng sử dụng sát hồn thú châu.
Chẳng lẽ sát hồn thú châu này có thể khiến thần thức thêm linh hoạt?
Bồ yêu đoán không sai, thay đổi về thần thức của Công Tôn Sai chính là thu lợi từ những sát hồn thú châu này. Về phương diện tu luyện, thiên phú của Công Tôn Sai tương đối bình thường, điều này hạn chế sự phát triển về chiến tướng của hắn. Hắn hao hết tâm tư sáng chế ra tâm pháp chiến tướng của bản thân, song hắn thiên phú bình thường, tốc độ tiến bộ cũng không khiến bản thân thỏa mãn.
Mãi tới khi hắn phát hiện ra luyện hóa sát hồn thú châu có thể trợ giúp thần thức bản thân, mẹ trẻ trong cơn vui mừng bắt đầu kế hoạch luyện hóa điên cuồng! Gần như tất cả thời gian của hắn đều tiêu hao vào việc luyện hóa sát hồn thú châu, mà cũng lúc này, hành động săn bắn được triển khai, sát hồn thú châu cuồn cuộn không ngừng khiến hắn không cần lo lắng về vấn đề cung ứng.
Một khi gặp vấn đề liên quan tới chiến tướng, mẹ trẻ hay thẹn thùng ngượng ngập luôn vô ý lộ ra biểu hiện điên cuồng của mình!
Lần này cũng không ngoại lệ!
Khi còn chưa rõ tình huống cụ thể về sát hồn thú châu, hắn đã không chút do dự đem bản thân mình ra đánh bạc. VÌ hắn biết rõ, nếu muốn tiến thêm một bước cần giải quyết vấn đề thần thức không đủ. Hắn khao khát thắng lợi! Vì thắng lợi, hán nguyện lao vào nguy hiểm!
Hắn thành công, ngoại trừ thần thức tăng lên gấp ba lần, cũng linh hoạt hơn trước đây nhiều.
“Sát hồn thú châu?” Tả Mạc cũng lộ vẻ đăm chiêu, bỗng nhiên nhớ tới hoàng kim hồn trên tay mình. Trong khoảng thời gian này vẫn luôn bận rộn, ngoại trừ Công Tôn sư đệ, Bồ yêu và Vệ, ngay cả chính hắn còn chưa dùng tới hoàng kim hồn.
Đúng là bận tới choáng váng đầu óc rồi, chuyện quan trọng như thế mà cũng quên.
Tả Mạc không khỏi tự giễu hai câu.
Trong cờ Dịch Chiến, Công Tôn Sai dùng tốc dộ cực nhanh, truy theo khí tức cực nhỏ kia, đội ngũ trùy viêm yêu khổng lồ như một tia chớp màu đỏ, uốn lượn như rắn, lao thẳng về đại bản doanh của đối phương.
Không phải vận may! Tang Nam thần kinh hãi.
Những chiến tướng cũng nhìn ra điểm bất hợp lý: “Hả, có điểm lạ, tên tiểu tử này không thể nào mỗi lần vận may đều tốt vậy chứ, sao lại lần nào cũng đúng?”
“Đúng vậy! Kỳ quái!”
“Mũi tên này không phải mũi chó chứ?”
“Chó cũng chẳng thể!”
…
Tiếng bàn luận xung quanh dần vang lên, Hà Mị vẻ mặt mờ mịt, nàng không phải chiến tướng, nghe không hiểu gì, nàng hiếu kỳ hỏi Tang Nam: “Bọn họ đang nói gì vậy?”
Tang Nam kiên trì giải thích: “Bọn họ đang nói, Tiếu Ma Qua làm thế nào mà không cần trinh sát cũng biết vị trí đại bản doanh của Ngọc Hành.”
“Đúng vậy!” Hà Mị bừng tỉnh hiểu ra: “Khó trách ta cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, hóa ra là không thấy trinh thám của Tiếu Ma Qua.” Rồi ngay lập tức nàng lộ vẻ khó hiểu hỏi tiếp: “Vì sao Tiếu Ma Qua không cần trinh thám cũng biết được đại bản doanh của Ngọc Hành?”
Tang Nam nhẹ giọng đáp: “Trùy Viêm yêu không thích hợp làm trinh thám, tốc độ bay của chúng tuy không chậm nhưng không phải là nhanh, điểm then chốt nhất là bọn chúng không biết ẩn giấu thân hình. Tiếu Ma Qua hẳn có một loại bí pháp có thể tra xét được khí tức trinh thám đối phương lưu lại.”
Tiếng bàn luận xung quanh đều ngưng lại, mọi người lộ vẻ lắng nghe. Tang Nam tài hòa vô song, đã từng đoạt danh hiệu “chiến tướng trẻ xuất sắc nhất” trong ba năm liên tiếp, quán quân các loại dịch chiến kỳ nhiều vô số kể. Trong số chiến tướng trẻ tuổi hắn tuyệt đối có thể vào một trong năm hạng đầu. Rất nhiều bậc lão thành trong quân đều mười phần coi trọng hắn.
Tuy rằng hắn ngoài dự đoán của mọi người mà trở thành tùy tùng của Dạ Minh Nguyệt, vì vậy mà buông bỏ cơ hội đảm nhiệm quân đoàn trưởng một quân đoàn, khiến danh vọng của hắn bị tổn thất không ít. Vài năm nay hắn đã rất ít khi xuất hiện trước mặt công chúng mà luôn yên lặng bảo vệ bên cạnh Dạ Minh Nguyệt. Song danh hiệu chiến tướng đệ nhất liên minh thiên tài, không ai dám nghi ngờ.
“Xem kỹ xem, con đường Tiếu Ma Qua đang đi chính là con đường mà một trinh thám của Ngọc Hành vừa lui lại.”
Lúc này khuôn mặt mọi người mới bừng tỉnh hiểu ra, thảo nào, hóa ra Tiếu Ma Qua có bí kỹ lợi hại như vậy.
Ngay lúc này, luồng nước lũ hoa tuyết màu đỏ đã gặp phải trinh thám của Ngọc Hành. Ngọc Hành sớm đã do thám được vị trí của Tiếu Ma Qua, để thu được thêm càng nhiều tin tức, hắn tất nhiên phải phái thêm nhiều trinh thám về hướng này.
Nhưng trinh thám vừa thấy đội ngũ này lập tức kinh hãi xoay người. Còn một số ít trinh thám định trồng xuống cây truyền tin, báo tình hình trở lại. Bất quá Công Tôn Sai sao lại cho bọn họ cơ hội, vung tay lên, đội ngũ thủ hạ lập tức bao phủ đám trinh thám này.
Những trinh thám này còn chưa kịp truyền tình báo về đã bỏ mình.
Những trinh sát khác thấy vậy chạy càng nhanh.
Công Tôn Sai không hề do dự, chỉ huy đội ngũ, nhanh chóng theo sau những trinh sát này, luôn giữ cự ly thích hợp, không cho chúng cơ hội trồng cây truyền tin.
Ở yêu giới, muốn truyền tin, cây truyền tin được sử dụng nhiều nhất. Trinh thám mang theo bên người mầm cây truyền tin. Bọn họ chỉ cần trồng mầm đó xuống, cây truyền tin sẽ đâm chồi sinh trưởng tỏng thời gian ngắn, rồi kết quả. Trái cây truyền tin vỡ thành sương khói có thể đem tin tức hóa thành hình ảnh và âm thanh truyền về.
Cùng một loại mầm cây truyền tin có thể truyền tin tức cho nhau, có thể nói là thuận lợi tới cực điểm. Song cây truyền tin cũng có một thiếu sót là cần có thời gian. Mầm cây phát triển tới kết thành trái cây cần thời gianc hừng một nén hương. Thời gian một nén hương lúc bình thường tất nhiên không là gì, nhưng nếu gặp phải thời khắc nguy cấp, thời gian một nén hương này sẽ thành nhược điểm trí mạng.
Nhưng trinh thám trước mắt, thiếu mất thời gian một nén hương này.
Đội ngũ của Công Tôn Sai đột nhiên tách ra, cả đội vốn như nước lũ trong phút chốc chia thành sáu đóa hoa tuyết lớn. Mỗi đóa hoa tuyết do chừng tám trăm chùy viêm yêu tạo thành, bọn họ như sáu lưỡi đao xoay tròn với tốc độ cao, hai bên kéo lên trước, ở giữa theo sau, tạo thành một hình vòng cung, bám chặt phía sau trinh thám, đem bọn chúng đuổi cùng một chỗ, không cho chúng tách ra.
Một chạy một truy, cứ như vậy, sau nửa canh giờ, đội ngũ của Công Tôn Sai đã tới phía ngoài doanh trại của Ngọc Hành.
Cảnh tượng này khiến mọi yêu trợn mắt há hốc mồm.
Đây… đây là đấu pháp gì?
Cờ Dịch Chiến có chút quy mô, tranh đấu hai bên thường diễn ra liên tục hai ba mưoi canh giờ, thậm chí còn lâu hơn. Địa hình rông lớn, có đủ loại chiến lược xâm nhập, cũng có đủ không gian vòng quanh. Hai bên phải trải qua rất nhiều, rất nhiều lần trinh sát, thử,d đấu sức cục bộ, chèn ép không gian sống của đối phương, vân vân, sau đó mới tới trận quyết chiến sau cùng.
Còn đại chiến cờ Dịch Chiến với quy mô siêu lớn như lần này, rất nhiều chiến tướng đã chuẩn bị để quan sát ba ngày ba đêm.
Song, Tiếu Ma Qua chưa bao giờ theo lẽ thường, lần này cũng chẳng khác. Không dựng doanh trại, không trồng yêu thụ, vừa mở màn đã lôi cả đội, trực tiếp giết về phía đại bản doanh của đối phương. Đây… đây là đấu pháp gì?
“Quá, quá lưu manh rồi.”
Một chiến tướng vô thức thì hào, lại khiến tất cả đám chiến tướng như đang nghẹn trong lòng đột nhiên trở nên thông suốt!
Không sai! Lưu manh! Đúng là lưu manh!
Chỉ có đám lưu manh đấm đá ngoài đường, không giảng giải kỹ thuật, mới có thể như vậy, kéo toàn bộ nhân mã, trực tiếp giết tới cửa nhà địch…
Tang Nam cảm thấy như nuốt sống một con ruồi, toàn thân khó chịu tới mưc snói không nên lời. Lúc trước trận hình hoa tuyết của Tiếu Ma Qua như một tia chớp lóe lên phá tan tầng mây, khiến hắn có cảm giác kinh ngạc. Bí kỹ truy tung sau đó cũng khiến hắn cảm thấy thâm sâu khó dò. Tất cả mọi dấu hiệu đều khiến hắn đầy mong đợi đối với trận chiến tiếp theo.
Thế nhưng, loại mong đợi đó tuyệt đối không phải loại không nói lỳ kéo người giết tới cửa trước mắt!
Không sai, đúng là không nói lý! Hắn như thấy một kiếm khách cao minh, sau những kiếm chiêu tuyệt đẹp vô song lại đột nhiên vứt bảo kiếm trong tay, ngược lại rút dao giết lợn bên hông, như dã nhân gào thét lao tới.
Chiến lược đâu? Chiến thuật đâu? Kỹ xảo đâu?
Sự tương phãn mảnh liệt khiến Tang Nam khó chịu, thiếu chút nữa thì ói máu.
Mà ngay lúc này, Công Tôn Sai không hề ngừng lại, trực tiếp phát động tấn công, trong mắt Tang Nam, mọi cảm giác đẹp đẽ về hoa tuyết đều biến mất! Hắn như thấymột đồ tể với khuôn mặt dữ tợn, nhe răng cười, vung dao giết lợn lên chém thẳng vào trán đối phuơng như đang giết lợn!