Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 672: Quay người giết trở về

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Tịch Chính mở to hai mắt, sắc mặt tái nhợt của hắn rốt cuộc cũng khôi phục bình thường. Dược lực của linh đan vận chuyển trong cơ thể, những ngày tĩnh dưỡng này quả thật không hề uổng phí. Nhưng hắn cũng biết rằng, lần này bị thương không dễ dàng khỏi hẳn như vậy, lực phá hoại của thần kỹ đã vượt qua sự tưởng tượng của hắn. Hồi tưởng lại, trong lòng của hắn vẫn còn một tia sợ hãi, nếu như không có Phật Đà Xá Lợi, khả năng chính mình đi đời nhà ma là cực kỳ cao.

Thần lực, quả nhiên không hổ là thần lực!

Chuyện tình năm đó, đột nhiên hiện lên trong lòng hắn, hắn không khỏi than nhẹ một tiếng.

Nhưng hắn thiền tâm kiên định, biết rõ điều đó đối với môn phái có tầm quan trọng thế nào, một chút tạp niệm lập tức tan thành mây khói.

Hắn quay sang hỏi Khôi Bảo: “Có thể đuổi được sao?”

Khôi Bảo cẩn thận một chút nói: “Tiểu nhân sễ cố hết sức!”

Trận chiến mười ngày trước, đã khiến hắn sợ tới mức chết khiếp. Hắn thật không ngờ, ngay cả Phản Hư kỳ sư thúc tổ cũng bị thương. Thực lực của đối phương, hắn không cách nào tưởng tượng được. Hắn chỉ là có chút nghĩ không ra, tại sao tên cao thủ lợi hại này lại còn phải tốn tâm trong lúc bị truy đuổi mà bày ra mấy trò bàng môn tà đạo.

Tịch Chính biết rõ Khôi Bảo không có nắm chắc, cũng không quát tháo, gật gật đầu: “Hết sức cố gắng.”

Đợi đến khi tất cả Đại Trưởng lão của môn phái tề tụ, cho dù bọn Tiếu Ma Qua có chạy trốn tới chân trời góc biển, bọn họ đều có biện pháp tìm được.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên từ xa xa mây đen không ngừng tụ tập liền kinh động tới mấy người.

“Có người luyện chế pháp bảo?” Đới Đào nhìn mây đen phía xa xa đen đậm như mực cùng với điện xà cuồng vũ làm cho người ta sợ hãi vô cùng, liền có chút giật mình. Thanh thế kinh người như vậy, cho thấy cái pháp bảo này thật sự bất phàm.

Tịch Chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Là bọn hắn!”

Đã cùng Tả Mạc giao thủ qua, Tịch Chính lập tức phát giác được cái khí tức quen thuộc này.

Tại phương hướng chỗ mây đen tụ tập, thình lình đúng là phương hướng bọn Tiếu Ma Qua chạy trốn.

“Thằng nhãi này thật to gan!” Đới Đào trên mặt ẩn hiện sắc giận dữ, hắn không nghĩ tới, gia hỏa Tiếu Ma Qua kia không những không có bỏ trốn mất dạng, đã vậy lại còn rảnh rỗi tại nơi cách bọn hắn không xa luyện chế pháp bảo!

Kiêu ngạo làm sao!

Kiêu ngạo làm sao!

Đới Đào tức giận đến mức run rẩy cả người, ở dưới sự đuổi giết của hai gã Phản Hư kỳ, không những không chạy trốn, mà còn đang ở cách đó không xa ngang nhiên tu luyện pháp bảo, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một tên kiêu ngạo không sợ chết hung hoành bực này.

Pháp bảo?

Đừng nói tạm thời luyện chế pháp bảo, dù cho trong tay có những tuyệt đỉnh pháp bảo đi nữa, dưới sự áp chế của lực lượng tuyệt đối, cũng không có nửa điểm tác dụng. Trong mắt hắn, cái này là Tiếu Ma Qua quá coi thường bọn hắn rồi!

Đới Đào quay sang nhìn Tịch Chính.

Tịch Chính có thể nhìn ra Đới Đào trong lòng đang phẫn nộ, khuôn mặt của hắn y nguyên như nham thạch thờ ơ: “Đi xem.”

Đới Đào không nói hai lời, hướng phía trước dẫn đầu bay đi.

Tịch Chính không nói gì, theo sát ở phía sau. Đối với ba người Tiếu Ma Qua, hai người tuy kiêng kị nhưng cũng không sợ hãi, hai người họ đều thấy, bọn người Tiếu Ma Qua có thể làm bị thương Tịch Chính chẳng qua là vì hai người chủ quan mà thôi.

Nếu như hai người coi trọng, Tiếu Ma Qua bọn họ tuyệt không nửa phần cơ hội!

Kỳ thật trong nội tâm Đới Đao đối với việc Tịch Chính bẩm báo môn phái có chút không đúng, hắn không tin một mình Tiếu Ma Qua có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của bọn hắn. Tịch Chính tuy bị thương không nhẹ, nhưng tự giác khám phá dù không nhiều thủ đoạn như Tiếu Ma Qua thì Đới Đào cũng không sợ hãi.

Nếu không phải liên quan lớn tới…

Đới Đào kỳ thật cũng không nghĩ sẽ làm gì thái quá, hắn tuy bây giờ đã bước vào Phản Hư kỳ, nhưng rốt cuộc không phải xuất thân chính thống Huyền Không tự, những người khác đối với hắn chưa hoàn toàn là tin tưởng. Nhưng Tiếu Ma Qua lại công khai có thái độ coi rẻ đã triệt để chọc giận hắn.

Tiểu Mạc nếu như biết điều đó, nhất định sẽ cảm thấy oan uổng.

Một đạo thiểm điện cuối cùng chui vào trong quy tiền, tầng mây trên trời tiêu tán, trời xanh không mây, không có nửa điểm không khí khắc nghiệt như vừa rồi.

Quy tiền bay trở về trên mặt nước, bảy miếng quy tiền, lại bắt đầu trên mặt nước nhấp nhô không ngớt, tại mặt nước toát ra một chùm hỏa tinh bồng bềnh.

Mắt thấy quá trình luyện chế kinh tâm động phách, Tằng Liên Nhi tò mò nhìn về quy tiền trên tay Tả Mạc, hỏi: “Đây là pháp bảo gì?”

Tả Mạc ngẩn ra, chính mình còn không biết đặt tên gì cho nó, nghĩ nghĩ, hắn quyết định: “Thì gọi là Tiểu Mạc Bảo Chén!”

Cái danh tự đơn giản này, hắn không cần đến chút sức lực nào, mà vẫn có thể thỏa mãn lòng hư vinh nho nhỏ của hắn.

Tằng Liên Nhi mặt mũi tràn đầy kinh ngạc cùng chờ mong, liền bị cái danh tự này trực tiếp làm nát bấy.

Vô luận là Tả Mạc, hay là Tằng Liên Nhi đều không dám nghĩ tới, Tiếu Ma Bảo Chén sẽ cho thế giới này bao nhiêu khiếp sợ. Mà cái danh tự chính thức Tiểu Mạc Bảo Chén này của hắn lại chưa có người nào biết.

Tả Mạc dương dương đắc ý, đương nhiên không biết danh tự mình vừa mới lấy, sau này sẽ bị một số người trực tiếp đổi đầu sửa mặt.

Trong lòng hắn lúc này tràn ngập mừng rỡ cùng tin tưởng, uy lực của Tiểu Mạc Bảo Chén tuy chưa thử, nhưng tất nhiên là bất phàm. Không những thế, Tiểu Mạc Bảo Chén cùng hắn có cảm giác tâm thần tương liên, làm cho hắn nhớ tới tiểu tháp, tự nhiên tâm trạng hắn có vài phần ảm đạm.

Nhưng rất nhanh, hắn liền thu thập tâm tình.

“Chúng ta đuổi giết trở lại!” Tả Mạc ngẩng đầu, nói ra một câu nói hù chết người không đền mạng.

A Quỷ tự nhiên sẽ không phản đối, nhưng vượt quá dự kiến của Tả Mạc chính là Tằng Liên Nhi cũng không chút nào phản đối.

Khôn khéo gian xảo như Tiểu Mạc tự nhiên sẽ không tự tìm đường chết, hắn đã có tính toán của mình. Ngày đó mặc dù cuối cùng không thăm dò kết quả, nhưng nhìn hai ngày này vắng lặng không tiếng động, Tả Mạc lập tức ý thức được, Tịch Chính nhất định là bị thương, hơn nữa chỉ sợ còn bị thương không nhẹ.

Nếu không bọn họ sẽ không có nhiều ngày như vậy mà không có chút nào động tĩnh.

Tịch Chính bị thương, liền làm cho Tả Mạc tư duy sinh động lên. Ba người bọn họ đã khôi phục hoàn hảo, lại luyện chế thành pháp bảo cường lực, có thể nói là cường đại nhất từ trước đến nay, còn đối với phương vừa lúc là thời điểm suy yếu nhất, có thể nói thời cơ rất tốt.

Hơn nữa trận chiến mười ngày trước, mặc dù nguyên nhân chính là do đối phương khinh địch, nhưng cũng nói rõ ba người cũng có thực lực để đánh cuộc một lần.

Tả Mạc rất rõ ràng, nếu như để thời gian trôi qua, Tịch Chính thương thế dần dần chuyển biến tốt đẹp, tình cảnh này của bọn hắn sẽ càng ngày càng không xong!

Lúc này phản kích, mặc dù có nguy hiểm, nhưng đồng dạng là có cơ hội!

A Quỷ đối với Tả Mạc nói gì nghe nấy, Tằng Liên Nhi cũng không phản đối, ba người liền quay người đi về hướng bọn Tịch Chính giết tới.

Nào biết bọn họ vừa mới bay ra ngoài không được bao xa, liền chứng kiến Đới Đào cũng đồng dạng bay đến.

Đới Đào sau khi chứng kiến ba người Tả Mạc, đầu tiên là sững sờ, sau đó chợt giận tím mặt. Nếu như nói hắn vừa rồi cảm thấy Tiếu Ma Qua không bỏ trốn, ngược lại luyện chế pháp bảo là đối với bọn họ tràn đầy sự coi rẻ, nhưng trước mắt bây giờ, ba tên gia hỏa này lại quay đầu giết lại, càng làm cho Đới Đào giận quá thành cười!

Phản Hư kỳ tu giả, khi nào lại bị qua cảnh người ta xem nhẹ như thế?

Hắn không nói hai lời, đột nhiên tăng tốc, hướng ba người đánh tới, hắn muốn cho ba tên gia hỏa này hiểu rõ, lửa giận của Phản Hư kỳ đủ để thiêu hủy hết thảy!

Ngũ Hành Pháp Tướng Luân, hung hãn ra tay!

“Huyền Không Tự hay như vậy, một chút việc đã liền huyên náo oanh oanh liệt liệt.” Tiết Đông trong ngôn ngữ không thiếu ý trêu chọc, trong khoảng thời gian này, Huyền Không Tự hấp dẫn mục quang của cả Tu Chân Giới, cuộc chiến của Giang Triết cùng Tiếu Ma Qua tại Tu Chân Giới là vạn chúng chú mục.

Nhưng việc Tiết Đông nói lại không phải cái này.

Xúc giác của Côn Luân thâm bất khả trắc, mà Huyền Không Tự cũng không có nửa phần ý tứ che lấp, Côn Luân tự nhiên rất nhanh nhận được tin tức.

“Vấn đề này ta biết một chút.” Lâm Khiêm trong lòng có chút trầm trọng, trước cố ý xem lại một chút án lệ tiễu trừ Viễn cổ bộ lạc mấy trăm năm gần đây, bởi vậy hắn biết tin tức so với Tiết Đông càng nhiều hơn.

Tiết Đông có chút tò mò quay sang, Lâm Khiêm đang muốn mở miệng, đột nhiên một tên đệ tử vội vàng tới: “Đại sư huynh, Chưởng môn tìm ngài!”

Tiết Đông lập tức hiểu rõ, chuyện này cũng không phải đơn giản như hắn tưởng tượng.

Lâm Khiêm hướng Tiết Đông gật gật đầu, liền theo người đệ tử này rời đi.

Khi bước vào đại điện, Lâm Khiêm hô hấp cứng lại. Trong đại điện, cơ hồ tất cả Trưởng lão đều ở đây, những Trưởng lão rất nhiều năm nay chưa xuất hiện, lúc này đều thình lình xuất hiện.

Lâm Khiêm tuổi lớn như vậy, nhưng tình cảnh trước mắt còn là lần đầu tiên gặp phải.

Chúng Trưởng lão mục quang đều rơi vào vào trên người Lâm Khiêm, rất nhiều trưởng lão trên mặt không khỏi lộ ra vài phần mỉm cười. Lâm Khiêm tính tình khiêm tốn, thiên phú lại cao, rất được chúng Trưởng lão yêu thích. Tất cả mọi người đều hiểu rõ, đời Chưởng môn sau, tất nhiên không ai có thể hơn Lâm Khiêm.

Đừng xem những Trưởng lão này có địa vị cao cả, nhưng hậu nhân của bọn hắn, đệ tử, đều cần dựa vào Lâm Khiêm trông nom, sẽ không ai cùng Lâm Khiêm so đo.

Chưởng môn hai mắt nhắm nghiền, tựa hồ biết rõ Lâm Khiêm đã đến, cặp lông mi trắng như song kiếm kia vừa động, hắn mở to mắt, chậm rãi nói: “Tình huống hiện nay mọi người đều biết, hiện tại tìm mọi người, là đến thương lượng một chút, Côn Luân chúng ta lần này lập trường.”

Chưởng môn tại Côn Luân uy nghiêm rất lớn, không người nào có thể rung chuyển.

Những Trưởng lão kiệt ngạo bất tuân kia, tại trước mặt Chưởng môn, mỗi người ngay cả thở mạnh cũng không dám thở một cái.

Một lát sau, một vị Trưởng lão mở miệng: “Năm đó khiến mọi người xấu hổ, lại cũng không kiếm được chỗ tốt gì. Chúng ta bây giờ thần lực tiến triển không nhỏ, chỉ tổn hao chút ít thời gian là có thể nhìn thấu được sự ảo diệu của thần lực…”

Đúng lúc này, một vị Trưởng lão khác phản đối: “Thần lực tuy có tiến triển, nhưng nghĩ để hoàn thiện, không phải chỉ một ngày công. Hơn nữa chúng ta bây giờ là mù quáng lục lọi, tham khảo đối tượng phi thường có hạn, nếu là chúng ta có thể đạt được…”

Hai người bắt đầu tựa như hướng thùng thuốc nổ ném vào một khỏa hỏa tinh, trong đại điện lập tức ồn ào thành một mảnh.

Chưởng môn từ đầu đến cuối lông mi trắng rủ xuống, con mắt vừa nhắm lại như không nhắm, tùy ý để mọi người đấu khẩu, giống như là đang ngủ.

Dần dần, mọi người ở giữa trận doanh bắt đầu phân biệt rõ ràng mà đứng lên, duy trì sẽ nhúng một tay vào hiển nhiên chiếm cứ đại đa số.

Mọi người thấy tình hình rõ ràng, cũng đều câm miệng im tiếng, đại điện mới bắt đầu an tĩnh lại.

Đến tận lúc này Chưởng môn mới như ở trong mộng tỉnh lại, mở to mắt, hắn thản nhiên nói: “Nói kết quả ra đi, cứ làm như thế này a. Nhưng không cần phải học Huyền Không Tự, Phản Hư kỳ Trưởng lão chúng ta chỉ cần phái một người đi là đủ rồi. Nguyên Anh kỳ Trưởng lão năm người, không ngại mang thêm chút ít đệ tử, người tuổi trẻ không lịch lãm thì ở lại, không được đi.”

“Cẩn tuân mệnh lệnh của Chưởng môn!” Chúng Trưởng lão nhất tề khom người.

Thảo luận cùng quyết nghị hôm nay đã làm cho Lâm Khiêm mở rộng tầm mắt, Chưởng môn từ đầu đến cuối, chỉ có nói ra hai câu nhưng tất cả mọi người đều không có bất kỳ điểm không phục nào.

Lâm Khiêm có chút hiểu ra được.

Sau khi tan cuộc, Chưởng môn cũng không có một mình tìm Lâm Khiêm như trước. Tuy nhiên nhìn về phía trên chẳng qua là một hồi hội nghị nho nhỏ, nhưng khiến Lâm Khiêm lại được ích lợi không nhỏ. Một vị Chưởng môn cần phải hướng tới đại bộ phận lợi ích của mọi người, mà không phải dùng thân phận dọa người.

Lâm Khiêm vừa mới đi ra, đột nhiên có một người vội vàng chạy đến.

Lâm Khiêm dừng bước, người đến chính là Phó Đường chủ Thính Phong Đường Chung Bảo, tất nhiên là có tin tức gì. Thính Phong Đường đảm nhiệm tình báo của Côn Luân, tại Tu Chân Giới có thể nói số một, xúc giác xâm nhập vào tất cả góc ngách của tam giới, vượt xa sự tưởng tượng của người ngoài.

“Chuyện gì?” Lâm Khiêm hỏi.

Chung Bảo cung kính bẩm báo: “Là tin tình báo về Vi Thắng.”

“Vi Thắng!” Lâm Khiêm khóe mắt nhảy dựng, trong đầu hiển hiện một đạo thân ảnh kiên nghị như kiếm, mục quang tăng vọt!

Chọn tập
Bình luận