Gạch thanh kim xếp thành từng khối chỉnh tề xếp chồng lại.
Giấy lửa bay lượn khi xóe ra khi cuộn lại, khi vạch thẳng như đao liên tục xuyên qua giữa các khe hở giữa những khối gạch. Thần sắc Tả Mạc chăm chú, ai mắt tỏa ra một luồng sáng nhàn nhạt.
Giấy lửa bay lượn càng lúc càng nhanh, lưu lại từng vệt sáng vàng kim tươi sáng trong không trung. Linh Nhãn và thần thức đều được Tả Mạc phát huy tới cực hạn, bất cứ lưu động nào của linh lực cũng không thoát khỏi mắt của hắn.
Hai tay mở ra như hoa, chỉ pháp được Tả Mạc phát huy vô cùng nhuần nhuyễn. Hai tay hắn như bao phủ trong vô số ánh tay cứ sinh ra rồi lại biến mất.
Rất nhiều tu giả đều không kiềm nổi bỏ công việc chạy tới đây xem. Thi thoảng lại có âm thanh tán thưởng vang lên, mọi người nhìn như si như ngốc. Những tu giả này đại đa số là tu giả sản xuất không phải loại chiến đấu, bọn họ là đám người trọng về chỉ pháp nhất. Linh lực được Tả Mạc khống chế chuẩn xác, không chút lãng phí, cảnh tượng này rơi vào trong mắt bọn họ quả thực là hình mẫu lý tưởng nhất.
Đây là một loại hưởng thụ.
Nếu nói lúc trước gánh đống gạch thanh kim là biểu hiện của lực lượng vậy giờ chỉ pháp hoa lệ lại cùng khống chế linh lực chuẩn xác kinh người lại đại biểu cho kỹ xảo và khả năng khống chế cao siêu.
Tả Mạc lần đầu thử sử dụng đồng thời cả thần thức và Linh Nhãn, chỉ trong thời gian ngắn hắn đã cảm giác được điểm lợi. Thế giới trước mắt giờ sinh động chưa từng thấy. Thần thức có thể tìm ra bất cứ đặc điểm nhỏ nào trong cảnh vật trước mắt, linh nhãn có thể quan sát được biến hóa cực nhỏ của linh lực. Hắn thaamjc hí có thể “thấy” được hoa văn phía sau tường. Mọi thứ đều trong tầm mắt, chỉ cần liếc nhìn trong lòng lập tức sáng tỏ.
Điều này cũng dẫn tới hiệu suất của hắn tăng lên với vận tốc kinh người, xuất hiện cảnh tượng khiến người ta kinh hãi này.
Viên Giang đã mất luôn khả năng nói, cảnh tượng trước mắt vượt xa cực hạn trong tưởng tượng của hắn. Tường gạch thanh kim không ngừng cao lên với tốc độ mắt thường có thể thấy. Tốc độ như vậy cũng vượt xa hiểu biết của hắn, càng không nói tới đây là do một người làm.
Thế giới này thật quá điên cuồng!
Một chút lý trí còn sót lại khiến hắn nhìn thoáng qua đồng gạch thanh kim còn sót lại, lập tức giật mình, khôi phục tinh thần trong tình trạng thất hồn lạc phách vừa rồi. Đống gạch thanh kim vừa rồi chất cao như núi giờ chỉ còn không tới một trăm khối. Lại nhớ tới chức trách của mình là trông coi, hắn vội vàng phái người đi vận chuyển gạch.
Người khác không có thần lực kinh khủng như Tả Mạc, chỉ có thể dùn pháp bảo. Lập tức các loại pháp bảo cùng xuất trận, phi kiếm, linh cuốc, ngọc như ý các loại xếp thành chuỗi dài, mỗi pháp bảo treo vài viên gạch thanh kim, thứ này thật quá nặng.
Đi tới đi lui vài lần, đống gạch thanh kim lại một lần nữa chất cao như núi, Viên Giang thở phào nhẹ nhõm, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Sắc mặt Viên Giang vừa hòa hoãn lại, Cát Vĩ và Tôn Bảo lại khẩn trương hẳn lên. Hai người vốn đang đắm chìm trong màn biểu diễn hoa lệ của ông chủ, tới khi thấy Viên Giang gọi người vận chuyển gạch thanh kim mới phản ứng lại.
Hai người nhanh chóng tính toán số gạch thanh kim còn sót lại, lập tức sắc mặt đại biến!
Theo tốc độ đáng sợ như vậy của ông chủ, gạch thanh kim còn sót lại cũng sẽ nhanh chóng không đủ cung ứng. Hai người thân mang trọng trách phụ trách tu giả luyện khí, nếu xảy ra việc này thật không cách nào trốn tránh.
Lúc trước cả hai đối với ông chủ là e ngại hơn tôn kính, giờ tận mắt thấy sự thần kỳ của ông chủ, lập tức tâm phục khẩu phục. Càng kính phục, hai người càng không muốn vì mình mà ông chủ bị chậm tiến độ.
Lập tức, cả hai liếc mắt nhìn nhau đều không chút do dự bắt đầu đuổi đám tu giả luyện khí đang đứng xem đi.
“Làm việc đi! Lập tức! Ai còn lề mề nữa, giảm tiền công!”
“Những ai luyện gạch thanh kim nghe đây, tiền công mỗi viên gạch tăng gấp rưỡi.”
Hai người một giơ gậy một cầm củ cà rốt, một phạt một thưởng, đám tu giả luyện chế gạch thanh kim lập tức nhanh chân trở lại với công việc, không biết là bị ông chủ kích thích hay tiền công tăng lên mà ai cũng đầy vẻ nhiệt tình.
Trong doanh trại khí thế ngút trời.
“Tên Ma Phàm này thật nhiều chuyện.” Lôi Bằng nhìn con hạc giấy trên tay, miệng lầm bầm, không kiên nhẫn nổi đưa hạch giấy cho khúc úy ở bên cạnh.
Khúc úy xem xong không nhịn được hỏi: “Chúng ta làm sao đây?”
Lôi Bằng không kiên nhẫn nói: “Còn làm sao? Theo lời hắn mà làm!” Rồi lại lầu bầu: “Tên này trước là hạch tâm, hẳn hiểu tương đối nhiều.”
Khúc Úy đã quen với ngữ khí thiếu kiên nhẫn của Lôi Bằng, biết hắn cũng không có ác ý, chỉ hơi thấy phiền với việc phải mang theo người mới thôi. Hắn là đội viên cũ, cũng có thể lý giải, có khi chính hắn cũng cảm thấy phiền, huống chi kẻ háo chiến phát cuồng như Lôi Bằng chứ?
Mệnh lệnh truyền xuống, thân ảnh đám người nhanh chóng biến mất.
Trong một rừng cây cách Lôi Bằng hai trăm dặm.
“Kế hoạch của Ma Phàm đại nhân, có thể tiến hành không?” Khúc úy không dám xác định hỏi Tạ Sơn.
Tạ Sơn cười cười nói: “Hắn trước là hạch tâm,t rong số chúng ta, hắn được Công Tôn đại nhân chỉ điểm nhiều nhất, trong số chúng ta hẳn không ai vượt qua hắn được.”
“Đây đúng là kế hoạch lớn!” Khúc úy cảm khái nói.
Tạ Sơn cười ra lệnh: “Bắt đầu đi.”
Cùng lúc đó, hơn đội ngũ do mười người khác suất lĩnh cũng yên lặng mai phục ở một nơi cách Nam Thắng trấn khoảng tám trăm dặm. Khoảng cách này được tính mười phần xảo diệu, bình thường mà nói, các tiểu đội thám thính có phạm vi trinh sát khoảng một nghìn năm trăm dặm, khoảng cách này vừa đúng phân nửa.
Kiến nghị mà Ma Phàm đưa họ là ẩn nấp cẩn thận, nửa đường chặn giết những tiểu đội tu giả đang đuổi theo kia,
Đám tu giả đuổi theo sau khi phi hành đường dài, linh lực không còn bao nhiêu, sức chiến đấu cũng ở mức thấp nhất. Hơn nữa vị trí này trong lòng đám ngoại đường Minh Tiêu phái là khu vực tương đối an toàn, mức cảnh giác của bọn họ cũng tương đối thấp.
Đương nhiên, một điểm then chốt là vị trí có thể ẩn nấp thành công trong kế hoạch.
Chỉ cần làm được bước này, kế hoạch liên hoàn của Ma Phàm rất có thể sẽ thành công.
Trong mắt nhiều người, mẹ trẻ lần này xuất chinh có phần đột ngột, song khi chiến đấu bọn họ mới phát hiện mình sai rồi. Mẹ trẻ đã chuẩn bị tinh tế tỉ mỷ, điểm này bộc lộ ra ngay từ lúc bắt đầu trận đấu.
Ngụy Nhiên nhớ kỹ mệnh lệnh của mẹ trẻ, trong đợt trùng kích thứ nhất không được phát lực. Xung kích kiểu ba gợn sóng, chỉ ra một gợn, hắn xuất lĩnh bộ Bính như một thanh đao kiệt sức, chỉ chén tới phân nửa chiến trận của kẻ địch.
Vài bộ thủ khác sắc mặt đại biến, xung kích ba gợn sóng quan trọng nhất là khí thế ăn khớp, liền mạch lưu loát, như một lưỡi đao một nhát phân hai! Một khi rơi vào trận địa của địch, bốn phía bị công kích, phe mình cũng mất đi lực đánh vào, lúc đó sẽ rơi vào cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Song mẹ trẻ chẳng buồn liếc mắt, ngược lại liên tục đưa binh sang sườn kẻ địch.
Chỉ một lát sau, đám Ngụy Nhiên vốn bọn họ cho rằng sẽ tổn thất rất nặng không ngờ lại cực ít thương tổn.
Nhiệm vụ của Ngụy Nhiên là vây khốn mười sáu tu giả. Mưới sáu người này là tổ mạnh nhất trong đội ngũ kẻ địch, không phải sức chiến đấu của bọn họ mạnh bao nhiêu mà do cống hiến của họ đối với đội ngũ.
Mười sáu người, không ngờ lại là hiếm thấy đích phù tu!
Vì đòn tấn công mười phần đột ngột, mười sáu phù tu này thậm chí chưa kịp tản ra đã bị Ngụy Nhiên diệt sạch. Phù tu không nổi tiếng bởi sức chiến đấu song bọn họ tinh thông các loại phù chú, có thể gia tăng sức chiến đấu của các tu giả xung quanh.
Mẹ trẻ đối phó đầu tiên chính là bọn chúng, dùng Ngụy Nhiên để chặt đứt liên hệ của chúng với nhũng tu giả khác, chiến đấu nhanh chóng nghiêng về phía Công Tôn Sai.
Mười sáu phù tu kinh hãi nhìn kẻ địch vây quanh mình, tay khẩn trương nắm chặt một chồng bùa.
Bầu không khí cực kỳ căng thẳng, một gã phù tu không nhịn được, lá bùa trên tay vô thức sáng lên, lập tức nghe thấy đại sư huynh la lên một tiếng: “Không được động thủ!” Tờ giấy phù trên tay hắn lập tức bị đánh tan,
Cầm đầu đám phù tu này là một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thần sắc trầm ổn. Thấy hắn biểu tình trấn tĩnh, những người khác đang kinh hãi cũng dần dần bình tâm trở lại.
Vừa bình tĩnh lại, bọn họ phát giác đã lại thấy lạ, đối phương tuy bao vây bọn họ rất nghiêm ngặt nhưng hình như cũng không có ý định động thủ.
Tu giả vừa rồi thiếu chút nữa ra tay giờ nghĩ lại mà sợ, nếu vừa rồi mình động thủ vậy mới thực sự tạo thành đại họa.
Không có phù tu giúp sức, những tu giả khác đối diên với xung kích ba gượn sóng sắc bén mãnh liệt, nhanh chóng tan tác. Vài đội ngũ thủ hạ của Công Tôn Sai đã sớm bao vây xung quanh, phòng ngừa kẻ địch bại trận chạy loạn khắp nơi.
Chiến đấu nhanh chóng được giải quyết, khuôn mặt Công Tôn Sai không chút vui mừng. Thực lực hai bên vốn không cùng cấp độ, nếu ngay cả những kẻ này cũng không đánh lại, vậy cũng uổng công hắn bị Bồ yêu bạo hành nhiều như vậy.
Bất quá khi ánh mắt hắn chuyển sang đám phù tu, lập tức lại tỏa sáng.
Nếu Thuần Vu Thành ở đây nhất định sẽ rất kinh ngạc, ánh mắt Công Tôn Sai lúc này không khác gì khi Tả Mạc sư huynh nhìn một con dê béo.
Chiêu bài nụ cười e thẹn của Công Tôn Sai lại tái hiện.
Tiến độ xây tường thành cực nhanh, Tả Mạc cực kỳ chăm chú, tới mức quên mình. Dùng bồ đoàn Hắc Luyện bổ sung linh lực rồi lại tiếp tục, lại bổ sung, máy móc lặp đi lặp lại. Biến hóa của giấy lửa càng lúc càng ít, cảm giác ho mỹ kia không còn nữa, chỉ còn ngắn gọn và chuẩn xác.
Tả Mạc phảng phất như không biết mệt mỏi, thẳng tới lúc bầu trời hiện đầy sao hắn mới dừng lại, ngồi trên tường thành chưa xây xong bắt đầu đả tọa nhập định.
Khi ánh mặt trời ngày thứ hai hiện lên, hắn cũng đúng giờ đứng dậy, lại bắt đầu một lần nữa.
Đối diện với ông chủ điên cuồng như vậy, Cát Vĩ và Tôn Bảo cũng thiếu chút nữa phát điên, hai người dẫn dắt những tu giả khác, dùng hết khí lực, khó khăn lắm mới đuổi kịp tiến độ của Tả Mạc, không có lúc nào vì gạch thanh kim không đủ mà ngừng.
Mười ngày, tường thành hoàn thành!
Tường thành màu xanh vàng kim cao mười trượng, tuy không thể coi là hùng vĩ những vẫn khiến người khác kinh hãi bởi trên tường không có bất cứ khe hở nào, nhìn qua trơn bóng như gương. Mỗi người đứng ngoài bức tường đều không kìm nổi đưa tay sờ thử.
Đột nhiên, mây giữa bầu trời trên đỉnh Thiên Tinh tản ra, một luồng sáng kim sắc từ trên bầu trời phủ xuống, bao phủ lớp tường vừa được hoàn thành. Chỉ thấy tường thành như một miếng bọt biển, không ngừng hấp thu ánh sáng vàng kim, tới nửa canh giờ sau mới xong.
Toàn bộ tu giả trên đỉnh Thiên Tinh đều bị cảnh tượng kỳ dị của trời đất này kinh động.
Ánh kim nhạt dần, thẳng tới lúc không còn, tầng mây trên bầu trời lại hợp lại, chỉ còn bức tường vàng xanh kia hơi tỏa ra ánh sáng.
Khí tức Thái Dương Kim Ô lấy tường thành làm trung tâm, cuồn cuộn như sóng gợn tỏa ra khắp bốn phía!