Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tu Chân Thế Giới

Chương 577: Hãy gọi ta là Tiếu Ma Qua

Tác giả: Phương Tưởng
Chọn tập

Cảnh báo không phải do mẹ trẻ truyền tới mà là một trấn phụ cận giới hà truyền tới.

Vốn bọn họ đang định bố trí đại trận hộ đảo, không ngờ tới một chiến bộ hơn ngàn người đột nhiên xuất hiện. Hơn nữa theo phán đoán thì chiến bộ này không phải là chiến bộ của Vân Hải giới, tất cả các tu giả phái đi dò xét đều bị đối phương giết chết, địch ý rất rõ ràng.

Ma Phàm khi nhận được cảnh báo liền biết tình thế đang rất nghiêm trọng. Mẹ trẻ vẫn đang ở Trung Thương giới, bây giờ ở Vân Hải giới chỉ có Huyền Vũ doanh là có khả năng chiến đấu.

Cũng may, hệ thống truyền tống giữa các đảo ở Vân Hải giới đã hoàn thiện nên có thể hỗ trợ lẫn nhau. Phụ cận giới hà là nơi cần phải bảo vệ đặc biệt, truyền tống trận lại càng thuận lợi.

Ma Phàm lập tức cho ngừng tu luyện, đem tin tức báo cáo cho đại nhân mẹ trẻ đồng thời nhanh chóng mang theo đội ngũ bay tới phụ cận giới hà.

Liên tục thông qua mấy truyền tống trận, Ma Phàm suất lĩnh Huyền Vũ doanh với tốc độ nhanh nhất chạy đến phụ cận giới hà!

Ngoài dự đoán, trong thời gian hắn chạy tới, đối phương lại đang nghỉ ngơi và hồi phục. Hơi nghĩ chút, Ma Phàm liền hiểu, đối phương nhất định đã bay qua một quãng đường dài, cần nghỉ ngơi chỉnh đốn khôi phục lại.

Những tu giả lúc trước tới thăm dò bị đối phương giết chết, địch ý đã rõ.

“Chiến bộ rất lợi hại!” Niên Lục hơi kinh ngạc nói.

Vẻ mặt Ma Phàm có chút ngưng trọng, hắn cũng nhìn ra được chiến bộ đối diện không thường. Chỉ cần nhìn vào trang phục và trang bị của đối phương đã giá trị của chúng không nhỏ, hơn nữa đội ngũ rất có kỉ luật, vừa nhìn đã biết đây là là một chiến bộ rất mạnh.

“Sợ cái trym!” Lôi Bằng oang oang nói, chẳng để ý gì. Ở Huyền Vũ doanh không có mẹ trẻ áp chế nên hào khí của Lôi Bằng cũng tăng thêm mấy phần.

“Có nhận ra lai lịch của họ không?” Ma Phàm hỏi Niên Lục.

Trong ba người, Niên Lục là người tinh tế nhất, là một phó tướng vô cùng ưu tú.

Niên Lục nheo mắt, lát sau sắc mắt khẽ biến: “Là chiến bộ của Huyền Không tự!” Kí hiệu trên người đối phương lóe lên trong ánh mặt trời, mẹ trẻ đã sớm dự đoán Huyền Không tự sẽ tìm đến gây phiền phức nên đã tìm kiếm một số tình báo về Huyền Không tự.

“Huyền Không tự!” Sắc mặt Ma Phàm khẽ biến, khó trách hắn lại cảm thấy đội ngũ của đối phương không giống bình thường, nguyên lai là chiến bộ của Huyền Không tự.

Đã rõ lai lịch của đối phương, ba người biết trận này không thể cứu vãn.

Nhưng chiến bộ của Huyền Không tự…

Cho tới bây giờ Huyền Vũ doanh chưa trải qua lần đại chiến nào, chống lại chiến bộ của Huyền Không tự, thắng bại không cần nghĩ Ma Phàm cũng biết kết quả.

Giờ này nhất định đại nhân đã nhận được tin, Chu Tước doanh chỉ sợ đang trên đường chạy về!

Điều bọn họ cần làm chính là ngăn chặn đối phương, chờ Chu Tước doanh trở về. Về phần liều mạng cùng đối phương, Ma Phàm không nghĩ tới điều này. Vân Hải giới không phải là đại giới, những đệ tử ưu tú bản địa so với tu giả của đối phương thì cách xa quá nhiều.

Nhưng, bất luận thế nào cũng không được để đối phương thâm nhập vào Vân Hải giới!

Thiên đảo đại trận vẫn chưa hoàn thiện, Quy đảo còn có đám người Kim Ô doanh, nếu đối phương chạy tới Quy đảo thì tất cả cơ nghiệp của đại nhân chỉ sợ sẽ bị hủy hoại trong chớp mắt! Hắn không thể chấp nhận nổi điều này!

Ma Phàm thoáng nhìn qua Huyền Vũ doanh ở phía sau, bọn họ vừa mới bắt đầu luyện tập, cũng chỉ coi là làm nóng người. Hơn nữa bọn họ thông qua truyền tống trận nên chẳng mất chút thể lực nào.

Nói cách khác, thể lực và tinh thần của Huyền Vũ doanh giờ đây đều đang ở trạng thái đỉnh!

Tuy đối phương tỏ ra đang đề phòng nhưng vẻ mặt mệt mỏi không khó để nhận ra.

Ma Phàm cắn răng, sát ý hiện rõ trong mắt, đây chính là cơ hội tốt nhất! Nếu chờ đối phương khôi phục lại, tình huống sẽ trở nên khó kiểm soát!

Sau khi nghĩ thông, vẻ mặt Ma Phàm dần bình tĩnh lại, hắn kéo Lôi Bằng qua bên: “Lôi tử, ngươi đánh trước, chúng ta xông lên!”

Lôi Bằng nhếch môi, vô cùng hưng phấn, đây là việc hắn thích nhất!

Huyền Không tự là cái gì chứ?

—————————

Vẻ mặt Phượng Nguyệt xám lại, chiến bộ này nhất định là từ nơi khác chạy tới giúp đỡ, phản ứng của đối phương cực nhanh, vượt xa tưởng tượng của nàng.

Nàng hiểu rộng biết nhiều, lập tức hiểu ra Vân Hải giới này đã hoàn thiện hệ thống truyền tống trận. Trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Chỗ tốt của truyền tống trận ai cũng biết nhưng giá cả của mỗi truyền tống trận là không hề thấp, lại cần tu giả tinh thông phù trận tới hoàn thành. Những thứ này không biết thu lại được nhiều ít ra sao nhưng không phải ai cũng muốn bỏ ra nhiều như vậy.

Khi nàng thoáng nhìn qua chiến bộ kia thì tâm tình được thả lỏng đôi chút.

Trình độ chiến bộ của đối phương so với chiến bộ của nàng còn kém rất xa. Nàng không quá ngạc nhiên, đây mới là chuyện bình thường nhất. Chiến bộ bình thường nhất của Huyền Không tự so với chiến bộ tinh nhuệ địa phương khác thì chẳng kém là mấy.

Đây là đại môn phái!

Huống hồ lại còn là một trong bốn đầu sỏ!

Bọn họ là những người khổng lồ sống trên đỉnh, có thể thong dong nhìn xuống chúng sinh, tùy ý vươn một ngón tay út cũng có thể nghiền chết một đống kiến nhỏ.

Trong măt Phượng Nguyệt, Vân Hải giới chỉ là một đám kiên hôi mà thôi!

Con kiến có thể gặm chết voi nhưng tuyệt đối không thể gặm chết cự long!

Bỗng, nàng tập trung nhìn, vẻ mặt bỗng biến thành không thể tin nổi. Chiến bộ của đối phương lại dám chủ động tấn công họ!

Phương Nguyệt đi theo Giang Triết đã trải qua vô số trận chiến lớn nhỏ, ngoại trừ ma tộc, chưa từng có chiến bộ nào dám chủ động tấn công họ.

Mấy thằng kia điên rồi sao?

Phương Nguyệt đứng lên, mắt nàng trở nên lạnh lẽo. Nàng muốn cho những con kiến kia biết rằng, chỉ cần một chút xíu lửa giận của cự long cũng đủ để đốt chúng thành tro bụi!

Những tu giả khác cũng nhanh chóng đứng dậy, hành động của đối phương đã chọc giận họ, những chiến tu kiêu ngạo!

Trong lòng Cao Tuyên có chút lo lắng, hắn không ngờ Phượng nguyệt lại nóng ruột như vậy. Hắn mang theo năm trăm người chạy ngày đêm vẫn không thể đuổi kịp nàng.

Phượng Nguyệt đã hồi âm giải thích với hắn, nàng sẽ giải quyết trận chiến này nhanh nhất có thể.

Nghĩ đến điều này, Cao Tuyên không khỏi cười khổ, bản thân cố sống cố chết đuổi phía sau, cô nàng lại chẳng cảm kích chút nào. Nhưng đối với sự tự tin của Nam Nguyệt, hắn không chút hoài nghi. Luận về trình độ chiến tướng, Phượng Nguyệt còn cao hơn hắn, thủ hạ có một ngàn danh chiến tu cũng là những kẻ lão luyện đã trải qua vô số chiến trận. Tuy không thể so sánh với Giang Tự bộ nhưng nếu đặt ở bất cứ giới phổ thông nào tuyệt đối có thể coi là tinh nhuệ.

Dù thế hắn vẫn không dám dừng lại, điên cuồng chạy đuổi theo.

————————–

“Khụ khụ khụ!” Tả Mạc giả bộ ho khan.

Cả đám người Đào Hưng, Đường Phỉ, Thọ Bình đều bị hắn lôi tới đây. Mọi người ngơ ngơ nhìn Tả Mạc, kiểu này chắc hắn có chuyện gì muốn tuyên bố.

“Từ hôm nay trở đi, mọi người làm ơn gọi ta là Tiếu Ma Qua!” Tả Mạc làm bộ làm tịch khom người nói.

Ngơ ngác, người nhìn người, không biết tại sao Tả Mạc lại làm vậy. Vẫn là Đào Hưng phản ứng nhanh nhất, hai mắt sáng ngời: “Lẽ nào Tả tiên sinh lo có người sẽ điều tra lai lịch của mình?”

“Đúng vậy, tiên sinh!” Tả Mạc nghiêm trang đáp lời Đào Hưng.

Đường Phỉ khẽ động, thầm nghĩ trong lòng, lẽ nào tên gia hỏa này thực sự bất phàm? Nếu không sao hắn phải dùng tên giả chứ?

Tả Mạc đáp lời chứng thực suy đoán của Đào Hưng, Đào Hưng lại không cho là thế: “Tuy ta không thấy điều này có ích gì, nhưng nếu ngươi vẫn quyết định như thế thì không có vấn đề gì.”

“Rất tốt!” Tả Mạc vỗ tay ba cái liền, mắt chuyển hướng nhìn những người khác.

Đường Phỉ gật đầu: “Được!”

Thọ Bình thật thà gật đầu: “Không thành vấn đề, Tiếu đại nhân!” Bị Tằng Liên Nhi chỉnh, Thọ Bình trở nên thành thật hơn nhiều.

Tả Mạc chẳng thèm nhìn đến Tằng Liên Nhi. Tả Mạc đổi tên không phải vì nông nổi mà do tên Tả Mạc rất dễ khiến Côn Luân chú ý, ai biết được nơi này có thám tử của Côn Luân hay không?

“Tuy các ngươi không phải là chiến bộ của ta nhưng ta vẫn phải nhắc nhở các ngươi. Lần khiêu chiến này không phải là vô tình, có người muốn đối phó với chúng ta.” Tả Mạc bình tĩnh nói.

Đào Hưng gật đầu: “Là Bộ Tuyên!”

Con bài hắn lưu lại trong thành Thái An đã báo cáo rõ ràng. Hẳn giải thích: “Bộ Tuyên và chiến bộ của hắn đã vào thành Thái An, chắc chắn kia là trò quỷ hắn bày ra.”

“Đúng là âm hồn bất tán.” Tả Mạc hồn nhiên quên mất việc bản thân đã giết chết mấy trăm người của đối phương. Nhưng nghĩ lại thì thấy vô cùng hưng phấn.

Bộ Tuyên nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng, khẳng định sẽ không ngừng phái người tới thăm dò mình.

Chẳng phải là đút đến tận mồm rồi sao?

Tránh cho bản thân mình tự phải đi khiêu chiến.

Nhưng trước đó vẫn còn phải tìm hiểu bia ma công. Nội dung trên bia ma công vô cùng hữu dụng, lần trước hắn đánh gục Bàng Thần là do do cảm ngộ đối với bia ma công đã phát huy tác dụng vào lúc then chốt.

Điều này khiến hắn vô cùng mong đợi đối với các bia ma công khác.

Lần trước A Văn trở về liền bị Thúc Long mắng cho xối xả, việc bảo vệ đại nhân mới là ưu tiên hàng đầu. Nghĩ đến đại nhân không muốn quấy nhiễu sự giác ngộ của hắn, cố ý lưu người bảo vệ bên cạnh hắn, A Văn càng cảm động, xấu hổ không thôi.

Nhưng khiến hắn không ngờ tới là đại nhân lại ban bố mệnh lệnh nằm ngoài dự đoán của mọi người. Đại nhân yêu cầu hắn phải đi xem hết tất cả các khối bia ma công.

A Văn ngây ra, hắn cũng hiểu ra đại nhân đang bồi dưỡng mình. Trong lòng hắn thầm thề, nhất định sẽ đi theo đại nhân mãi mãi!

Tả Mạc thật không nghĩ nhiều đến vậy, hắn cũng nhớ rất kĩ các bia ma công đã đọc.

Nhưng khiến hắn không ngờ đến chính là khi hắn đi ra khỏi sân, không biết có ai hô lớn: “Hắn đi ra rồi!”

Rào rào, một đám lớn người lập tức xông tới.

Tả Mạc cả kinh, suýt chút nữa thì động thủ. Nhưng rất nhanh hắn liền phát hiện ra những người này tuy có kích động nhưng dường như không có địch ý.

“Đại nhân! Mong ngài thu ta làm đồ đệ!”

“Đại nhân! Khẩn cầu ngài thu ta làm đồ đệ!”

Trong nháy mắt biển người vây quanh Tả Mạc tầng tầng lớp lớp, đại môn trở nên vô cùng chật chội. Tả Mạc ngây ra, hiển nhiên không hiểu gì. Cho tới tận khi Đào Hưng đi tới, giải thích một chút Tả Mạc mới hiểu ra.

Bái sư!

Những người này đều muốn bái sư, Tả Mạc chiến thắng Bàng Thần đã có hiệu ứng.

Trước mặt toàn người là người, đông nghịt, thật quá kinh khủng.

Thoáng nhìn qua, Tả Mạc phỏng đoán chỗ này không dưới một trăm người, mắt họ đang nhìn chằm chằm vào Tả Mạc.

“Đừng đáp ứng.” Đào Hưng nói thầm vào tai hắn: “Những người này thực lực đều rất tồi, không có tiền đồ, ngươi mà đáp ứng thì sau này sẽ có hệ lụy.”

Tả Mạc trầm mặc.

Chọn tập
Bình luận