“Hắn muốn nô lệ? Nô lệ tu giả?” Biệt Hàn lạnh lùng hỏi.
“Đúng vậy thưa điện hạ.” Phó Phong cung kính nói: “Lam Thiên Long không nhận khiêu chiến trái lại còn đem nô lệ đưa cho hắn.”
Đôi mắt đạm mạc không chút hơi ấm của Biệt Hàng lúc trước bị cấm chế kim sắc bao phủ giờ đã được xóa bỏ, thay vào đó là ma văn tuyết trắng. Chân tay màu xanh đen pha lẫn ma văn tuyết trắng tinh xảo tạo nên vẻ đẹp khác thường.
“Kẻ này có phải là tu giả hay không?” Biệt Hàn đột nhiên hỏi.
Phó Phong sửng sốt, vô thức lắc đầu nói: “Tu giả? Chắc không phải đâu. Lam Thiên Long sao có thể không nhận ra chứ.”
“Cũng giống như ta, Lam Thiên Long sao có thể nhận ra chứ?” Biệt Hàn lắc đầu.
“Điện hạ, ngài…” Phó Phong vội nói.
Biệt Hàn bình tĩnh nói: “Về sau không được gọi là điện hạ.”
Lời này của Biệt Hàn khiến Phó Phong cực kì hoảng sợ, vội vàng nói: “Không được! Không được! Điện hạ thân phận cao quý…”
Biệt Hàn giơ tay lên ngăn không cho Phó Phong nói tiếp, vẻ mặt hờ hững: “Cơ nghiệp của phụ thân đã có huynh trưởng. Ta lưu lạc ở bên ngoài đã nhiều năm, từ nhỏ chưa từng gặp qua phụ thân, bọn họ không thích ta cũng là bình thường. Có thể giải trừ cấm chế trên người ta đã đủ để ta thỏa mãn rồi.”
Nghĩ đến khoảng thời gian này Biệt Hàn gặp phải sự lạnh nhạt thờ ơ, Phó Phong cảm thấy đau lòng: “Điện hạ… Bất luận điện hạ có thân phận gì thì trong tim Phó Phong cũng chỉ có tiểu điện hạ nằm trong lòng chủ mẫu năm nào!”
Ánh mắt Biệt Hàn trở nên nhu hòa hơn chút.
Một lúc sau bỗng hắn mở miệng hỏi: “Phó Phong, ngươi theo mẫu thân ta đã nhiều năm, năm nay ta bao tuổi rồi?”
“Năm nay điện hạ hai mươi lăm!” Phó Phong nhớ lại: “Nếu chủ mẫu trên trời có linh thiêng, biết rõ điện hạ bình yên về nhà nhất định sẽ mừng lắm.”
“Hai mươi lăm năm rồi.” Biệt Hàn thì thào tự nói, vẻ ngẩn ngơ chợt hiện ra trên mặt rồi rất nhanh biến mất, sự lạnh lùng cố hữu lại hiện ra: “Ngươi đi cùng ta huynh trưởng có nói, nếu hắn có thể phá được cấm chế trên người Nghiệt bộ ta sẽ phải tự lập môn hộ.”
“Điện hạ không được!” Phó Phong cực kì hoảng sợ, tự lập môn hộ, vậy nghĩa là thoát ly khỏi gia tộc, không những mất đi quyền thừa kế mà còn không được gia tộc trợ giúp. Tại ma giới, đây là một loại hình phạt vô cùng nghiêm khắc.
Trong phút chốc, nước mắt tràn khỏi khóe mắt, nhớ đến chủ mẫu đã mất, bi thảm vô cùng.
“Đi thôi.” Vẻ mặt Biệt Hàn lạnh nhạt không nói gì thêm.
Nhìn bóng lưng quật cường băng lãnh của Biệt Hàn, trong mơ màng, bóng dáng mỹ lệ đã khuất như trùng vào đó, Phó Phong ngừng khóc, dứt khoát nói: “Thuộc hạ tuân mệnh!”
—————————-
Bia ma công sắp xếp dựa theo nội dung nông sâu của nó, từ cơ bản nhất đến cao thâm, bia ma công càng ở phía ngoài thì càng nhiều người, bia ma công càng ở trong càng ít người.
Tả Mạc bắt đầu từ tấm bia thứ nhất, giả vờ ngồi nhìn.
Như si như say? Ặc, làm sao mới có thể giống như si như say chứ?
Tả Mạc vốn đang lo lắng nhưng khi hắn xem qua thì bất giác bị nội dung trên bia ma công làm cho chú ý.
Nội dung trên tấm bia đá này vô cùng thô thiển nhưng đối với kẻ chưa từng biết qua hệ thống tu luyện ma công nào như Tả Mạc mà nói thì những chỗ lúc trước hắn cảm thấy mơ hồ thì giờ đây đã hiểu rõ.
Khởi điểm của Tả Mạc rất cao, từ sớm đã tu luyện thành đại nhật ma thể, điều này đã nói lên thiên phú vô cùng xuất sắc của hắn. Trái lại đối với những điều cơ sở này hắn lại vô cùng xa lạ. Trong thời gian ở tại Toái Thạch trấn, chỉ điểm của An Nhã đại thúc đã khiến hắn hưởng lợi không ít. Tuy vậy thực lực của An Nhã đại thúc có hạn, tu luyện gì đó cũng vô cùng thô thiển.
Nhưng vị Sư Tử Minh kia quả nhiên không hổ là thiên tài có một không hai, hắn giảng giải rất nhiều phương pháp tu luyện cơ sở, có không dưới mấy trăm loại. Hơn nữa mỗi loại tu luyện cơ sở đều có trình bày tương ứng, đâu ra đó khiến người ta nhìn là hiểu.
Tả Mạc giống như nhập ma vậy, từng khối bia đá được hắn xem qua.
Thúc Long đứng bên cảnh giác thủ vệ.
Nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là ngoài Tả Mạc rơi vào trầm mê còn có A Văn.
—————————-
“Đã biết.” Giọng Giang Triết đầy bĩnh tĩnh tựa như đã sớm biết tin.
Thủ hạ bẩm báo hơi kinh ngạc khi thấy “sóng yên biển lặng”, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Đại nhân Giang Triết tuy bình thường rất hòa ái nhưng khi tức giận thì cực kì đáng sợ, trên dưới đều sợ.
Đại nhân Phượng Nguyệt mang theo một ngàn chiến tu đột nhiên rời đi, hành vi như vậy theo lý mà nói đại nhân Giang Triết tuyệt đối không thể khoan dung mới đúng.
Những ý nghĩ này chợt hiện lên trong đầu tên tu giả rồi nhanh chóng biến mất. Đại nhân Phượng Nguyệt luôn được mọi người kính yêu, không ai muốn đại nhân Phượng Nguyệt vì vậy mà phải chịu phạt.
Đợi thủ hạ lui ra ngoài, Giang Triết thở dài yếu ớt, sự lo lắng chợt lóe lên trong mắt rồi biến mất.
Một lát sau đột nhiên hắn ngẩng đầu hô: “Người đâu!”
Một gã hộ vệ vội vàng tiến đến: “Đại nhân!”
“Kêu Cao Tuyên tới gặp ta!” Giang Triết bình tĩnh nói.
Rất nhanh, một gã chiến tướng thân hình khôi ngô, vẻ mặt điềm đạm tiến đến, khom mình hành lễ: “Đại nhân!”
“Ngươi lấy năm trăm người từ Giang Tự bộ đuổi theo Phượng Nguyệt.”
Mệnh lệnh của Giang Triết khiến Cao Tuyên hơi giật mình, hắn vô cùng kinh ngạc. Sự việc đại nhân Phượng Nguyệt lặng lẽ mang theo chiến bộ đi báo thù cho Định Chân sư thúc mọi người đều biết, vốn mọi người cho rằng lần này đại nhân Phượng Nguyệt khó tránh khỏi phạt nặng. Tuy bình thường đại nhân rất dễ nói chuyện nhưng quân kỉ nghiêm ngặt, mọi người nào dám đùa.
Chắc đại nhân cũng muốn báo thù cho Định Chân sư thúc!
Trong lòng Cao Tuyên không khỏi có chút kích động, hắn ở trong tự không nổi bật gì nhưng cũng được sư thúc Định Chân chỉ điểm qua. Chỉ là hắn không có can đảm lớn như Phượng Nguyệt, không dám không tuân mệnh.
“Vâng!” Cao Tuyên cao giọng đáp.
“Trình độ của Phương Nguyệt ta không lo lắng lắm.” Vẻ mặt Giang Triết trở nên nghiêm trọng: “Nhưng tính nàng nhanh nhẩu, thích mạo hiểm, người tính cách điềm đạm vừa đủ có thể bù đắp cho nàng.”
“Vâng!”
Giang Triết nhìn Cao Tuyên, nghiêm mặt nói: “Thời gian các ngươi có không nhiều, cần tốc chiến tốc thắng. Chiến sự Lãnh Sơn giới vẫn chưa xong, ta phỏng chừng phải ở đây một khoảng thời gian nữa, ma tộc tất sẽ vồ đến. Các ngươi tốt nhất nhanh chóng trở về trước lúc đó.”
“Khoảng bao lâu?” Cao Tuyên cẩn thận hỏi.
“Đừng vượt quá hai tháng!” Giang Triết trả lời dứt khoát.
“Vâng!” Cao Tuyên trầm giọng tuân mệnh, vẻ mặt tràn đầy tự tin.
Phượng Nguyệt mang đi một ngàn người không phải là quân tinh nhuệ nhưng đại nhân cho hắn năm trăm người của Giang Tự bộ chính là tinh nhuệ. Giang Tự bộ là chiến bộ tinh nhuệ nhất dưới tay Giang Triết, bọn họ đã theo Giang Triết nhiều năm, cứ hai mươi người thì có một gã kim đan kì.
Giang Tự bộ, một trong những chiến bộ hạch tâm của Huyền Không tự.
Trận chiến ở Lãnh Sơn giới càng khiến Giang Triết chuyên tâm xây dựng chiến bộ, ma luyện càng thêm sắc bén. Giang Tự bộ cũng bởi trận chiến này mà thanh danh truyền khắp nơi, nghiễm nhiên trở thành một trong những chiến bộ đỉnh cấp của tứ cảnh thiên.
Chỉ với năm trăm người của Giang Tự bộ, Cao Tuyên tin tưởng tuyệt đối có thể tiêu diệt một giới.
Huống hồ một ngàn người mà Phượng Nguyệt sư tỷ mang theo không phải là đồ kiểng. Bọn họ tuy không được chọn lọc nghiêm khắc như Giang Tự bộ nhưng cũng phải trải qua trùng điệp khảo hạch, mỗi người đều là đệ tử ngoại môn kiệt xuất. Nếu bất cứ ai xuất hiện ở một giới tuyệt đối có thể trở thành tinh nhuệ, chỉ là ở Huyền Không tự cạnh tranh quá mức kịch liệt mới không thể tiến vào Giang Tự bộ.
Một Vân Hải giới không ai biết thì có thể mạnh đến đâu chứ?
Cao Tuyên điềm đạm cũng không nghĩ rằng đối phương có thể tạo nên sóng gió gì. Chỉ cần bọn họ cẩn thận đừng phạm sai lầm, đối phương sẽ không có bất cứ cơ hội nào.
Rốt cuộc Giang Triết cũng trút bỏ được tâm sự trong lòng, mỉm cười nói: “Đi đi, đừng chậm trễ nữa.”
Cao Tuyên thi lễ với Giang Triết rồi xoay người rời đi.
Rất nhanh, một chi chiến bộ năm trăm người yên lặng rời đi.
—————————-
Mẹ trẻ vô cùng bận rộn.
Hiệu quả nghiên cứu của Kim Ô doanh đối với ma văn rất rõ ràng, nhất là đối với những ma tộc có được huyết mạch không tồi, thường sẽ trực tiếp tấn chức một giai. Tiểu Man giới tuy chỉ là một tiểu giới hẻo lánh nhưng giáo giai ma tộc thì có rất nhiều, bọn họ đa số đều có huyết mạch đặc thù, tuy không tinh thuần nhưng đối với Kim Ô doanh thì đó không phải là vấn đề gì quá to lớn.
Danh tiếng của Thời Đông ở Tiểu Man giới khá tốt, cung cấp đãi ngộ cũng vô cùng tốt. Hơn nữa truyền thuyết về Vương nhanh chóng được truyền khắp Tiểu Man giới, hấp dẫn rất nhiều ma tộc có tiềm lực.
Những ma tộc có tiềm lực này rất nhanh được điều tới Quy Đảo Kim Ô doanh để chạm khắc ma văn.
Trong khoảng thời gian ngắn, thống lĩnh giai ma tộc đã có tròn sáu mươi người!
Sự điên cuồng của Kim Ô doanh cũng lan tới mẹ trẻ, vốn trước đây hắn chưa nghĩ ra cách làm thế nào để phát huy hết khả năng của những ma tộc này. Cuối cùng, hắn quyết định cho những thống lĩnh giai ma tộc này gia nhập vào trong Chu Tước doanh.
Chiến bộ ma tộc đối với hắn mà nói cũng chẳng phải là việc gì quá khó khăn. Trên thực tế, hắn đối với các binh chủng ma còn quen thuộc hơn so với các binh chủng tu giả.
Hắn quyết định tạo ra một chiến thuật mới, những thống lĩnh giai gia nhập khiến thực lực của Chu Tước doanh càng mạnh hơn. Bọn họ có khả năng hoàn thành những nhiệm vụ phức tạp hơn, yêu cầu độ khó chiến thuật cao hơn!
Trận chiến lần trước cùng A Trát Cách khiến mẹ trẻ cảm thấy xấu hổ.
Hắn biết rõ nếu như muốn trợ giúp Tả sư huynh vậy bọn họ cần phải trở nên mạnh mẽ hơn!
Những thống lĩnh giai ma tộc ngay từ đầu đã vô cùng bài xích và xem thường Chu Tước doanh nhưng sau khi Ngụy Nhiên mang theo một đội nửa kim đan nửa ngưng mạch mà có thể đánh bại hoàn toàn chiến bộ do đám thống lĩnh giai tạo ra, nhất thời đám thống lĩnh giai ma tộc đều tâm phục khẩu phục.
Ma tộc nặng nề chuyện cường giả, lấy thực lực để nói chuyện, một khi đã kính phục thì tuyệt đối không thay lòng. Hơn nữa bọn họ không ngu, tuy sống cùng tu giả khiến bọn họ khó có thể tiếp nhận được nhưng Quy đảo dần lộ ra thực lực không ngừng tăng, hơn nữa đối xử với ma tộc rất bình đẳng, rốt cuộc bọn họ cũng bỏ được thành kiến này.
Quan trọng nhất chính là ma tộc đều tin chắc một điều, đây là cơ nghiệp của ngô vương.
Ngô vương là ma tộc chân chính!
Ma tộc bắt đầu hòa nhập vào Quy đảo, thể hiện được tính kỉ luật, khả năng chịu được vất vả khiến cho đám Chu Tước doanh không khỏi bội phục vạn phần.
Mà kiếm tu của Chu Tước doanh cũng không chịu kém, bọn họ đều đang liều mạng cố gắng.
Dưới bầu không khí như vậy, một Chu Tước doanh hoàn toàn mới dần hiện ra.