Nghe Tả đại lão bản cần mua một lượng lớn pháp bảo theo hệ thống, Liêu Kỳ Xương lập tức chủ động tới cửa bái phỏng, đồng thời mang đến rất nhiều pháp bảo mẫu. Lần trước khi dạo qua một vòng quanh đảo, điều khiến hắn ấn tượng sâu nhất chính là ở đây có rất nhiều người. Tả Mạc cũng nói rõ, lần nay sẽ mua rất nhiều, hẳn là hắn muốn mua thêm trang bị cho cấp dưới của mình, đây chính là một vụ làm ăn lớn à!
Tuy rằng ngày thường Vân Các luôn đi theo hướng hoàn mĩ nhưng vì vụ làm ăn lớn này mà từ bỏ tất cả. Việc Liêu Kỳ Xương tự mình tới đây cũng là để tạo mối quan hệ tốt với Tả Mạc.
Trong đại sảnh rất đông người, đám người Lôi Bằng vừa nghe tới việc ông chủ sẽ mua pháp bảo mới cho bọn họ mà cảm thấy phấn chấn, trong mắt tràn ngập sự mong đợi.
Liên Kỳ Xương hướng Tả Mạc biểu diễn qua từng kiến pháp bảo mà hắn mang tới.
“Đây là lam phách hàn quang giáp, tứ phẩm trung giai, có thể hình thành một tầng hư tráo rất mỏng nhưng khả năng phòng ngự thì vô cùng xuất sắc, do đó có thể giảm được rất nhiều thương tổn đối với người mặc do phi kiếm hoặc pháp quyết gây ra. Bời vì tầng hư tráo này có đặc tính của hàn băng nên khả năng chống lại pháp quyết hành hoả và phi kiếm hành hoả càng xuất sắc. Trên thân có phù trận kỹ “vi lưu“, “băng kiên“, đều để gia tăng thêm lực phòng ngự của nó.”
Nhất thời trong phòng vang lên tiếng nuốt nước bọt ừng ức, bọn Lôi Bằng nhìn chằm chằm vào kiện linh giáp màu trạm lạm trong tay Liêu Kỳ Xương, bộ dáng như muốn đem nó nuốt vào trong bụng vậy.
Hư tráo á, không phải ngũ phẩm yêu thú mới có sao? Cái này lợi hại ra sao, mọi người đều biết rõ! Thứ tốt, thứ tốt!
Liêu Kỳ Xương cực kì thoả mãn khi nhìn thấy biểu hiện của thủ hạ Tả Mạc, điều này chứng tỏ hắn đã thành công trong việc gây hứng thú với bọn họ.
“Đây là bộ vân sí, chính là thượng đẳng vân phách của Vân Hải giới chúng ta, trải qua bí pháp luyện chế mà thành, đặc điểm là nhanh, nhanh như gió, có thể tăng tốc độ của người dùng lên rất nhiều! Sự quan trọng của tốc độ ta tin không cần phải nhiều lời, trong quân tinh nhuệ, nhất là dò xét trạm canh gác đây chính là vật cần thiết! Cuối cùng nó nhanh như thế nào? Không bằng để các vị tráng sĩ mặc vào thử xem?”
Ngay cả Tả Mạc nghe thấy cũng động lòng, hắn quay sang hỏi: “Ai muốn thử?”
Phía dưới vô số cánh tay giơ lên.
Cuối cùng Niên Lục được chọn. Khi Niên Lục biểu diễn, vừa nhanh vừa thoải mái không khỏi khiến mọi người tán thán. Tất cả đều là những kẻ có kinh nghiệm sa trường, trong lòng thầm so sánh, nếu thực lực song phương là tương đương thì pháp bảo chiếm ưu thế chính là nắm chắc chiến thắng trong tay.
Còn với Liêu Kỳ Xương thì đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi!
“Đối với một chiến bộ thì hành quân đường dài là chuyện bình thường, một toạ kị tốt làm sao có thể thiếu được chứ? Nó có thể khiến người ta tiết kiệm được linh lực, có thể phi hành đường dài, nó chính là đồng bọn tin cậy nhất mà ta có! Vân sí mặc dù nhanh nhưng lại không thích hợp phi hành đường dài. Và đây, ta xin giới thiệu với mọi người cực phẩm toạ kị của Vân Hải giới chúng ta, Cân Đẩu Vân!
Chỉ thấy hắn giống như làm ảo thuật, trước mặt bỗng xuất hiện một nhúm mây trắng như tuyết.
“Cân Đẩu Vân là do Hoa Cân vân ở sâu trong Vân Hải luyện chế mà thành, phẩm chất đạt tới tứ phẩm trung giai, ngày đi ba ngàn dăm! Nó không cần ngươi cho ăn, không cần ngươi thúc giục, chăm chỉ cần cù, chịu được mệt nhọc, là thứ tuyệt hảo dùng để đi đường dài!”
…
Liêu Kỳ Xương miệng lưỡi lưu loát, thao thao bất tuyệt, nói phét chém gió. Tất nhiên Tả Mạc không bị hắn loè, nhưng tất cả những pháp bảo mà tên gia hoả này lấy ra đều là pháp bảo tốt, khiến người ta không tự chủ được mà tim đập thình thịch.
Cuối cùng sau khi Tả Mạc và Công Tôn Sai đã thương nghị xong, Tả Mạc đã đưa ra một đơn hàng thật lớn!
Khi Liêu Kỳ Xương nhận được đơn hàng này suýt chút nữa thì chết ngất!
Trên đơn đặt hàng có ghi hệ thống các loại trang bị, mỗi bộ trang bị bao hàm một bộ lam phách hàn quang giáp, một bộ vân sí, một đôi hổ thức lưu quang ủng, một cái tĩnh tâm thông tuệ khí mạo, công thêm một đoàn Cân Đẩu Vân.
Bộ trang bị này đầy đủ công năng, trong đó bất cứ thứ gì đều là tứ phẩm, xứng đáng để gọi là trang bị tứ phẩm! Tứ phẩm pháp bảo không phải là đồ chơi, giá thấp nhất cũng là sáu mươi khoả tứ phẩm tinh thạch, cả một bộ cần tới năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch!
Trên thị trường bộ trang bị này không phải là cao nhất nhưng tuyệt đối không phải là thấp nhất! Có khả năng mua được đều là nhưng tu giả kim đan, tích luỹ tương đối phong phú mới có khả năng mua được! Mà một ít kim đan gia sản không khá cho lắm thì đừng mơ có thể mua được.
Khiến Liêu Kỳ Xương cảm thấy choáng váng chính là số lượng của bộ trang bị này – hai ngàn! Hai ngàn bộ tròn!
Má của con ơi!
Đó là một trăm vạn khoả tứ phẩm tinh thạch, cũng là một ngàn khoả ngũ phẩm tinh thạch, một khoả lục phẩm tinh thạch đấy!
Tuy Liêu Kỳ Xương đã gặp qua những vụ làm ăn lớn như này nhưng lúc này vẫn cảm thấy phấn khích!
Một trăm vạn khoả tứ phẩm tinh thạch à!
Nhà giàu! Tuyệt đối là nhà giàu! Lúc này trong lòng hắn cảm thấy vô cùng may mắn, lần mời chào này thật quá đáng giá!
Cái này người ta gọi là nhà giàu “vung tiền như rác”, không chớp mắt lấy một cái!
Từ Chính Uy cùng đi thấy được vụ buôn bán này, hắn trăm triệu lần không dám nghĩ tới Tả lão bản nhìn qua không có gì nổi trội lại là kẻ xa hoa như vậy! Tả lão bản đối với kẻ dưới cũng thật hào phóng, thủ bút lớn như vậy thật chưa từng nghe qua!
Pháp bảo tứ phẩm thuần một màu, chỉ riêng một thân bảo quang kia cũng đủ khiến đối phương thèm đến chết mất!
Từ Chính Uy đỏ mắt rồi!
Đừng tưởng hắn là kim đan, bình thường hắn không có quá nhiều tinh thạch, nhưng nếu để hắn lấy ra trăm vạn tinh, không, ngàn tinh thôi cũng đã điều không tưởng rồi! Chỗ đó đủ để mua rất nhiều pháp bảo! Ngay cả ngũ phẩm pháp bảo cũng có thể mua được không ít! Cả đời hắn không biết lúc nào mới có thể kiếm được nhiều như vậy!
Trên người hắn cũng có vài kiện tứ phẩm pháp bảo, ngũ phẩm pháp bảo thì chỉ có một kiện, cái này là do Liêu Kỳ Xương tặng cho. Nhưng nhìn người ta mà xem, ngưng mạch mà cả người đều là tứ phẩm pháp bảo!
Người so với người, thật muốn tức chết!
Từ Chính Uy gật gù đắc ý, giống như hắn chính là người chi trả tinh thạch vậy.
Trong lòng Tả Mạc cũng có chút đau lòng, một khoả lục phẩm tinh phẩm à! Đây chính là chín phần mười gia sản của hắn đó, tổng tài sản lúc trước của hắn là hơn một ngàn không trăm linh ba khoả ngũ phẩm tinh thạch, bây giờ chỉ còn lại hơn ba mươi khoả ngũ phẩm tinh thạch! Nhưng nghĩ đến tính mạng của mọi người còn quan trọng hơn, hắn đành cắn răng! Mua!
Đã quyết tâm nên rất nhanh Tả Mạc đã giao xong tiền đặt cọc.
Hừ! Liều này!
Anh cho các ngươi biết thế nào gọi là liều!
Tả Mạc tưởng tượng bản thân sẽ hạnh phúc dường nào khi suất lĩnh một đội ngũ xa hoa như thế đi đại sát tứ phương!
Một vụ làm ăn lớn như thế tất nhiên Liêu Kỳ Xương sẽ phục vụ rất chu đáo, không chỉ đáp ứng sẽ mau chóng chuyển hàng lên đảo mà còn miễn phí cung cấp một ít tài liệu dùng để sửa chữa. Pháp bảo cũng sẽ hư hỏng, có hư hỏng rất nhỏ có thể chữa được. Đương nhiên, nếu như hư hỏng quá nghiêm trọng thì chỉ có thể vất đi.
Mỗi người ở Chu Tước doanh đều cảm thấy vô cùng phấn khích, giá của mỗi một bộ là năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch đó! Đúng là đi theo đại nhân thì cuộc sống sẽ rất tốt! Với tu vi của bọn họ, ở địa phương bình thường, muốn kiếm năm trăm khoả tứ phẩm tinh thạch, không mất bảy tám năm thì đừng có mà mơ tới.
Một thân trang phục và đạo cụ của Kim Giáp vệ từ lâu đã khiến mọi người rất hâm mộ nhưng không ai dám có ý niệm gì, nó quá quý hiếm! Ở nơi khác, cũng chỉ có cận vệ thiếp thân của những đại nhân vật mới có khả năng được cấp cho pháp bảo xa hoa như thê snày! Nhưng giờ đây khi bọn họ cũng có một bộ như thế, rất nhiều cảm thấy mình như đang mơ! Thậm chí nhiều người còn có dự định đem bộ pháp bảo này trở thành vật gia truyền, cho dù giờ đây chưa kẻ nào có đời sau!
Chiêu này của Tả Mạc khiến tất cả mọi người đều cảm động hắn. Ông chủ có tốt hay không, hãy nhìn cách đối xử của hắn với mọi hắn! Hãy nhìn xem, ông chủ đã xuất ra chín phần mươi gia sản của mình để mua pháp bảo cấp cho mọi người đó!
Một ông chủ tốt như vậy chưa từng nghe thấy ai nói qua!
Tiểu Sơn giới nơi họ sống tràn ngập sự ích kỷ, xảo trá, ám toán, họ may mắn còn sống sót, sự ấm lạnh của nhân tình bọn họ cảm nhận còn rõ hơn rất nhiều so với người thường, càng cảm thấy hành động của Tả Mạc thật vĩ đại. Một người lấy ra chín phần mười tài sản của mình để mua trang bị cho thuộc hạ, bất luận là để lấy lòng người hay với mục đích nào khác, sẽ có bao nhiêu kẻ có thể làm được chứ? Hơn nữa hắn hoàn toàn có thể không phải làm như vậy!
Được đi theo một ông chủ tốt như vậy thì còn cầu gì nữa?
Không một ai nói lời cảm ơn nhưng từ đó về sau dù có gian nan thế nào thì tuyệt đối không có một ai trong họ sẽ bỏ rơi Tả Mạc.
—————————-
“Lão Từ, bây giờ ngươi có cảm nghĩ gì?“
Trên đường trở về, Liêu Kỳ Xương đột nhiên hỏi Từ Chính Uy.
“Cảm giác như nửa đời về trước sống thật lãng phí.” Từ Chính Uy cảm khái nói: “Bây giờ mới được coi là mở rộng tầm mắt!“
“Nói thật ta cũng giật mình!” Liêu Kỳ Xương cười khổ nói: “Vốn tưởng đời này đã nhìn qua quá nhiều việc lớn, không nghĩ tới giờ lại bị hù doạ thành ra như vậy. Hai ngàn bộ à! Này thật khiến người ta cảm thấy não muốn nhũn ra!“
“Sao rồi?” Từ Chính Uy cảm thấy ngạc nhiên: “Tiếp nhận một sinh ý như này chính là một chuyện tốt!“
“Là chuyện tốt! Nhưng ta không nghĩ hắn muốn nhiều như vậy, gom góp cái này cũng tốn khá nhiều sức lực rồi.” Liêu Kỳ Xương nói: “Lúc đầu ta còn cho rằng, có thể kiếm được hai ba trăm bộ đã đủ rồi. Giờ chỉ sợ phải chuyển hàng từ nơi khác tới đây rồi!“
Từ Chính Uy biết rõ năng lực của bằng hữu mình, cười nói: “Ngươi đã chiếm tiện nghi rồi còn khoe mẽ à! Vấn đề như này không phải thứ có thể khiến đại nhân vật như ngươi đau đầu, phía dưới có nhiều người như vậy cần ngươi phải quan tâm sao?“
“Đại nhân vật?” Liêu Kỳ Xương một lần nữa cười khổ: “Tả lão bản mới là đại nhân vật à! Tuổi còn trẻ mà có thế lực như vậy, không thể là do may mắn! Có thể xuất ra đại thủ bút như vậy, lòng dạ khí phách hiếm ai có được! Người này chúng ta không thể đối địch!“
“Điền gia vậy mà lại tạo ra phiền toái lớn rồi!” Từ Chính Uy cảm khái nói. Thương Vị Minh không tra xét được tin tức gì nhưng đối với Tử Chính Uy thì phía dưới xảy ra chuyện gì, tuy rằng không ảnh hưởng tới hắn nhưng hắn cũng biết được tám chín phần.
“Điền gia mấy năm gần đây ngang ngược quen rồi.”
Liêu Kỳ Xương nói xong câu đó không thèm nói lại nữa. Hắn là người làm ăn, những đấu tranh như này hắn không muốn tham gia vào! Bỗng nhiên nhớ tới trước khi đi Tả Mạc đã căn dặn, vụ làm ăn này phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tiết lộ ra bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy e dè!
Lúc đầu hắn chỉ cảm thấy đối phương không muốn rêu rao quá mức, bây giờ cẩn thận nghĩ lại dường như sự việc không chỉ đơn giản như vậy!
Tả lão bản này không phải là nhân vật đơn giản à!