Vật Hi đường.
Gã trung niên Ma tộc nhìn danh sách ở trên bàn tay cứ như muốn tìm thứ gì trong đó nhưng một hồi lâu không thấy nói gì. Đậu Nha chờ ở phía dưới trông có vẻ lo lắng, nếu đại sư giao cho chuyện đầu tiên mà mình không hoàn thành được vậy thì quá tệ rồi!
Tuy nhiên y cũng biết, bản danh sách này làm cho người khác phải chấn động, trên đó chi chít dày đặc những tư liệu, mỗi mục tài liệu cần với số lượng dọa người, đều làm cho người ta vô cùng lo sợ. Y cũng bất chấp khó khăn mà đến đây, trong lòng luôn thấp thỏm bất an, dù sao thì y vẫn cảm thấy Vật Hi đường có khả năng đáp ứng được.
Trong danh sách này, các loại tài liệu rất nhiều mà số lượng lại cần không ít, giá lại không rẻ. Tổng cả thảy là một con số trên trời.
Bất luận kẻ nào đối diện với phần danh sách đó đều khó mà bình tĩnh.
“Ngươi cần tất cả sao?” Gã trung niên Ma tộc nhìn Đậu Nha một cách hoài nghi, nếu không phải đại sư Tiêu Vân Hải đã có hiệp nghị từ trước, y có thể đã nghi ngờ Đậu Nha lén ôm một đống tài liệu rồi bỏ trốn mất dạng.
Danh sách dù không có những tài liệu quá quý hiếm nhưng số lượng trong danh dách lại quá nhiều, không những nhiều chủng loại mà số lượng mỗi một loại cũng nhiều đến mức làm người ta kinh ngạc.
Dù y là tổng quản Vật Hi đường, trung niên Ma tộc này tuy không tinh thông luyện chế Ma binh nhưng những kiến thức về thường thức vẫn phải có. Tài liệu bên trong danh sách này đủ để luyện chế Ma binh trang bị cho một đội ngũ hơn trăm người.
Đại sư muốn làm gì đây?
Lẽ nào luyện chế một thanh Địa Ma binh mà cần phải nhiều tài liệu như thế sao?
Quá kỳ quái! Quá không hợp với lẽ thường!
Số lượng tài liệu cần phải sử dụng nhiều như thế thì thật vượt quá định mức mà y biết.
Có lẽ đại sư muốn làm thực nghiệm chăng? Cái ý nghĩ này khiến cho thần sắc của trung niên Ma tộc hơi thả lỏng, Ma binh sư thường xuyên phải thử nghiệm nhiều phương pháp luyện chế khác nhau, mà một vài Ma binh sư lại hứng thú đối với việc thử nghiệm những ý tưởng mới lạ vào hiện thực.
Dù chuyện này nhiều khi chẳng khác gì đi đốt tiền nhưng đối với một vị Đại sư Ma binh mà nói thì hành vi đốt tiền như thế mới đúng là phù hợp với thân phận và địa vị.
Đại sư nhất định là phải có những ý tưởng mới!
Cần nhiều tài liệu như thế nhất định là vì muốn nghiệm chứng ý tưởng mới mà dự trù chuẩn bị cho đợt luyện chế sắp tới, nhất định là như vậy!
Gã trung niên Ma tộc thở phào nhẹ nhõm, dù sao y cũng là một người quyết đoán. Sau một lúc mất bình tĩnh, y nhanh chóng tìm được một lý do phù hợp thực tế cho Tả Mạc.
Một khi đúng lý do này thì cái danh sách này hoàn toàn hợp tình hợp lý.
Tuy rằng danh sách cần số tài liệu có giá trị rất lớn nhưng đối với một vị Đại sư Ma binh mà nói, hắn có đủ tư cách để đảm bảo. Huống chi, trung niên Ma tộc cho rằng, một vị Đại sư Ma binh có ý tưởng hoàn toàn mới thì cái này rất có ý nghĩa, khả năng hắn luyện chế ra Địa Ma binh lại cao thêm một phần.
Trầm ngâm chốc lát, trung niên Ma tộc quyết định luôn.
“Những tài liệu này có rất nhiều chủng loại mà bản điếm không có, cần phải gửi sang chi nhánh khác tập hợp thu gom, chuyện này phải mất thời gian mấy ngày, thôi thì ba ngày sau sẽ đưa tài liệu đến Ma binh trì cho Đại sư.”
Đậu Nha đâm ra sửng sốt, đối phương thực sự đáp ứng rồi!
Lần đầu tiên, Đậu Nha cảm thụ sâu sắc sức mạnh của hai chữ “Đại sư”.
*
* *
Tự nhiên trong Bất Chu thành có thêm rất nhiều người xa lạ từ bên ngoài tới, những người này nhìn qua cũng không phải là loại lương thiện gì. Từ trên thân bọn họ tản ra khí tức nguy hiểm, trong ánh mắt đầy vẻ cảnh giác.
Những người này đến càng làm cho trị an ở Bất Chu Thành như đối đầu với một thử thách khó khăn hơn.
Mấy ngày liên tiếp đều xảy ra những trận ẩu đả sống mái quy mô nhỏ với nhau, nhưng mà làm người ta khiếp sợ là Thang gia chuyên phụ trách trị an địa phương lại luôn ở vào thế hạ phong, điều này trực tiếp dẫn đến tình trạng trị an ở Bất Chu thành trở nên rất xấu.
Gia chủ Thang gia là Thang Thần biết được tin tức như thế thì giận tím mặt. Lão triệu tập chiến bộ mạnh nhất Thang gia là Thang Văn chiến bộ điều ra đóng tại bên ngoài Bất Chu thành. Liên tục tập trung truy nã mười mấy tên cao thủ hay hoạt động bá đạo nhất, chẳng mấy chốc thủ cấp những người này đã được treo ở đỉnh của cổng thành.
Thủ đoạn tàn nhẫn như thế nhất thời chấn nhiếp rất nhiều người có lòng dạ khó lường.
Nhưng các cao thủ từ bên ngoài đến càng ngày càng nhiều, thần kinh của Thang gia cũng phải căng ra cao độ. Nếu hơi vô ý mà dẫn đến phát xung đột thì khi đó rất có khả năng Bất Chu thành sẽ bị phá hủy, việc này nếu xảy ra thì Thang gia không thể chịu đựng nổi.
Bên ngoài nhanh chóng lan truyền một lời đồn kỳ lạ.
Nội dung lời đồn đại là Địch soái đang muốn kết thông gia với Thiên Hoàn, đương nhiên nhân vật chính được chỉ đến trong chuyện này là Hi công tử, thậm chí lời đồn còn nói rõ xung quanh Hi công tử còn có nữ đệ tử quan trọng nhà Thiên Hoàn hầu hạ.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, lời đồn đại càng truyền rộng rải, khi tin tức đến tay Thang Thần thì toàn thành này ai cũng biết hết rồi.
“Có người âm thầm giở trò quỷ sau lưng.” Khuôn mặt anh tuấn của Hi công tử giờ đây trầm như nước, hắn lạnh lùng bảo: “Lời đồn đại này tới rất vừa vặn không sớm cũng không muộn, ngay lúc nhạy cảm như thế này mới lan truyền thì rõ ràng tâm tư của kẻ đó thật đáng hận!”
“Thân phận của Tiên nhi tiểu thư còn có ai biết không?” Sắc mặt của Thang Thần vẫn như thường không vui cũng không giận.
“Chỉ có cận vệ tay chân bên cạnh ta biết rõ.” Giọng nói của Hi công tử rất cay đắng, hắn lúng túng nói. Ngoại trừ cận vệ thân thiết thì không ai biết rõ thân phận Lê Tiên Nhi.
Nhất định là có nội gián!
Trong mắt Hi công tử hiện lên một đạo sát cơ!
Thang Thần thấy sát cơ trong mắt Hi công tử chợt lóe rồi biến mất nên không muốn nhiều lời mà chỉ nghĩ ngợi một chút rồi khuyên bảo: “Hiền chất đừng để ý những lời ăn không ngồi rồi đó, nên hạn chế đừng xuất đầu lộ diện. Những người tới thành hiện nay đều rất lạ, tất có mưu đồ bên trong. Chúng ta phải cẩn thận đối phó.”
Hi công tử kính cẩn đáp lời: “Thúc phụ yên tâm, chất nhi biết rõ nặng nhẹ. Ít ngày nữa Chung thúc và Tần thúc cũng sẽ đến, còn dẫn theo hai trăm người có cấp bậc Tướng giai tinh nhuệ, đều là thiết vệ theo gia phụ nhiều năm.”
Thang Thần nghe thế khuôn mặt không thể không run rẩy: “Bọn họ tới đúng lúc quá! Đám người kia cứ để bọn nó thoải mái thêm hai ngày nữa đi.”
Hai người nhìn nhau cười, nết u sầu trên khuôn mặt đã biến mất.
*
* *
Thế cục Bất Chu thành càng lúc càng trở nên phức tạp, lời đồn đại vẫn được lan truyền như cũ nhưng nhân vật trung tâm lời đồn là Hi công tử cứ ru rú trong nhà mà không xuất hiện trước mặt mọi người. Không thế lực nào liên quan với chuyện này tỏ thái độ. Lời đồn dường như không còn nóng hổi như ban đầu nữa, ánh mắt mọi người giờ hướng về Ma binh trì phòng chữ Thiên của U Minh địa hà.
Vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên. Trước đây U Minh địa hà chỉ có Ma binh sư mới có thể đến đây, giờ đây khắp chốn đều có thể thấy Ma tộc từng tốp năm tốp ba, ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng nhìn vào Ma Binh trì phòng chữ Thiên mà thản nhiên chuyện trò với nhau.
“Không có động tĩnh gì, thực sự là buồn chán.”
“Đúng vậy đúng vậy! Địa Ma binh là cái gì, đúng là thổi phồng rồi! Lấy những thứ này để lừa chúng ta đến đây, lại không có động tĩnh gì!”
“Ài, chờ một chút đi, Địa Ma binh dễ luyện chế như vậy sao?”
“Chỉ có thể đợi…”
Bỗng nhiên, bọn họ để ý nghe thấy âm thanh nói chuyện xung quanh từ từ biết mất, lập tức bọn họ đều ngừng thảo luận mà ngẩng đầu lên nhìn quanh theo thói quen thì nhất thời đứng sững tại chỗ.
Trên bầu trời có một đội ngũ ma kỵ cực lớn xuất hiện trong tầm mắt bọn họ.
Khuôn mặt của những người cưỡi trên lưng ma kỵ này chẳng ai mà không phủ đầy phong sương, hiển nhiên vừa mới đi một quãng đường dài. Nhưng làm người khác chú ý nhất là những chiếc rương thật lớn cũng nằm trên lưng mỗi con ma kỵ kia, kích thước mỗi chiếc rương đều lớn hơn một trượng.
Những người sống lâu năm ở Bất chu thành đều biết lai lịch của những con ma kỵ kia.
“Là của Vật Hi đường!”
“Trời ạ! Vật Hi đường!”
Tiếng kinh hô liên tục không ngừng, ánh mắt mọi người đầy vẻ khiếp sợ.
Đội ngũ ma kỵ này số lượng ước chừng hơn năm trăm con, lực lượng hộ vệ phải lên đến ba trăm người, bọn họ tuy rằng khuôn mặt đầy vẻ phong sương nhưng khí chất nội liễm, chỉ nhìn thoáng qua thôi đã làm cho mọi người có cảm giác đầy áp lực.
Tinh nhuệ!
Ba trăm tên tinh nhuệ!
A, rất nhiều người phải hít thở dồn dập từng hơi thở lạnh buốt, ai hơi hiểu giá cả thị trường đều biết phải dùng đội hộ vệ tinh nhuệ như thế để hộ tống thì giá trị hàng hóa chắc chắn kinh người đến cỡ nào.
Nhìn cái rương to tướng trên lưng hai trăm con ma kỵ còn lại, rất nhiều người không thể không thèm thuồng ghen tỵ. Nhưng những người hiểu nhiều biết rộng đều ngó chăm chú vào hai trăm cái rương lớn. Chiếc rương sắt đặc chế có hai màu lam và đỏ đan xen vào nhau, còn những chiếc rương có màu sắc khác chiếm một phần ba còn lại, ai cũng hiểu những chiếc rương này mới chính là tinh hoa, chúng có từng đặc tính riêng biệt, hoặc băng hàn hoặc nóng bức cho nên phải dùng những vật liệu có tính chất đặc biệt.
Số lượng tài liệu làm người ta kinh ngạc, giá trị của nó cũng thật kinh người!
Những hơi thở dốc tại từng ngóc ngách vang lên, ánh mắt tham lam đổ dồn vào không trung!
Thủ lĩnh đoàn hộ vệ ma kỵ này toàn thân như thép sắt, thần sắc lạnh lùng, nửa người để trần, vô số vết thương đan xen ngang dọc. Hắn liếc qua những ánh mắt tham lam thèm thuồng, thần sắc lạnh lẽo, từ hốc mũi phát ra một tiếng hừ lạnh.
Như một tiếng sấm đánh giữa không trung, vô số người giật mình như bị sét đánh, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, toàn bộ dục vọng tham niệm bị bay mất sạch bách.
Những tên hộ vệ khác điềm nhiên làm như không có chuyện gì.
Đội ngũ dừng ở Ma Binh trì phòng chữ Thiên.
Một gã Quản sự nhảy xuống khỏi ma kỵ hành lễ đối với Đậu Nha, gã như trút được gánh nặng nói: “Đường xá xa xôi, nhưng nhìn chung không phụ trọng trách. Vật mà Đại sư cần Vật Hi đường đã mang đến toàn bộ, thỉnh kiểm tra và nhận.”
Hộ vệ ở cửa xách xuống từng chiếc rương sắt đặt trên đất trống trước mặt Đậu Nha, từng chiếc rương được mở ra.
Hai trăm cái chiếc rương sắt to đặt sát gần nhau giống như hai trăm hòn núi nhỏ, những tài liệu quý hiếm tỏa ra những luồng sáng màu sắc khác nhau. Quang cảnh rất tráng lệ có lực rung động rất lớn!
Bản thân tài liệu cũng có sức mạnh, thậm chí hình thành một xoáy khí nho nhỏ xoay quanh không ngừng.
Vô số người bị cái cảnh trước mắt làm cho chấn động đứng sững tại chỗ, U Minh địa hà lặng im không một tiếng động.
Đậu Nha nuốt nước bọt ừng ực, hắn cũng bị số tài liệu chồng chất như núi ở trước mắt làm cho chấn động không nhỏ, nhưng dù sao hắn đã có chuẩn bị tư tưởng từ trước, hơn nữa hắn còn nhớ rõ nhiệm vụ chính mình. Hắn bắt đầu kiểm tra tài liệu theo danh sách Đại sư liệt kê ra. Trên đó có chủng loại và số lượng chính xác, hắn không muốn gây ra chút sơ suất nào.
Thoát ra từ trạng thái tĩnh lặng, lúc này mọi người như ở trong mộng mới tỉnh lại mà ầm ầm sôi trào.
Trời ơi!
Nhiều tài liệu như vậy ư!
Địa Ma binh gì gì đó bọn họ không hiểu, nhưng đây là U Minh địa hà, chỗ này có rất nhiều Ma binh sư. Một số Ma binh sư có kinh nghiệm phong phú tính toán chuẩn xác nhanh chóng tính ra những tài liệu đó đủ để luyện chế hai thanh Giáo giai Ma binh đỉnh cấp và hai mươi thanh phẩm chất tốt Tướng giai Ma binh!
Định giá riêng cái đống tài liệu đó đã đáng giá hai trăm triệu ma bối rồi!
Lúc này một vài người mới nhớ lời đồn rằng Tiêu Vân Hải đã ký kết với Vật Hi đường một thỏa thuận để Vật Hi đường cung cấp tài liệu. Nhưng không ai ngờ, Tiêu Vân Hải cần nhiều tài liệu như thế, vậy mà Vật Hi đường vẫn cung cấp đầy đủ!
Hai trăm triệu ma bối à!
Cái gã Tiêu Vân Hải này muốn làm gì? Vật Hi đường cũng điên rồi sao?